Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 812
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Quan Hạ Nhi cuối cùng đã biết chào hỏi Cửu công chúa, nói vài câu khách khí. “Không chê đâu, quấy rầy tiên sinh và phu nhân rồi”. Cửu công chúa mỉm cười xua tay. Trong lòng dâng lên một sự cảm thán. Hiện nay rất nhiều tiểu điền chủ chỉ có mấy chục mẫu ruộng đều có một nhóm người giúp việc ở nhà, khi ăn cơm chỉ thiếu nước được người giúp việc đút cho ăn. Địa vị và giá trị xã hội của Kim Phi cao hơn nhiều so với những địa chủ này, nhưng cả gia đình chỉ có mình Nhuận Nương – người thậm chí không phải là gia nô quán xuyến. Quan Hạ Nhi là đại phu nhân của Kim Phi lại tự mình sắp xếp bát đũa trên bàn ăn. Phong thái chất phác đơn giản này khiến cho Cửu công chúa có ấn tượng tốt hơn về Kim Phi. “Nào, ăn cơm thôi!” Tan học xong Tiểu Nga không ở lại trường ăn cơm, cũng không biết chạy đi đâu chơi tít mít, bây giờ mới quay về, mệt tới mức mồ hôi đầm đìa. Vừa bước vào cửa, hai mắt đã dán chặt vào cặp đùi gà trên bàn. Nhưng nhìn thấy xung quanh có người ngoài, Tiểu Nga nhẫn nhịn không vươn tay chộp lấy, hành lễ với hai người Cửu công chúa và Thấm Nhi: “Tiểu Nga tham kiến hai vị tỷ tỷ”. Cửu công chúa mỉm cười gật đầu và nháy mắt với Thấm Nhi. Thấm Nhi nhanh chóng lấy một chiếc trâm vàng từ trong túi ra đưa cho Tiểu Nga. Tiểu Nga vươn tay ra, sau đó vội vàng rụt tay lại nhìn về phía Quan Hạ Nhi. Quan Hạ Nhi lại quay đầu nhìn Kim Phi. “Điện hạ ban thưởng, nhận lấy đi”. Kim Phi mỉm cười gật đầu. “Cảm ơn anh rể”. Tiểu Nga cười híp mắt nhận lấy chiếc trâm, quên luôn cả đùi gà. “Không phải ta cho muội, muội cảm ơn ta làm gì?” “Vâng ạ, cảm ơn tỷ tỷ!” Tiểu Nga mới hoàn hồn lại, học theo điệu bộ thường ngày của đám người Đại Lưu, chắp tay hành lễ với công chúa, khiến cho công chúa vui vẻ cười ha ha. “Trẻ con làng quê không hiểu quy tắc, mong điện hạ đừng cười chê”. Quan Hạ Nhi vỗ vỗ vào Tiểu Nga: “Điện hạ là khách quý, hôm nay muội không ăn cơm ở đây được, ra phía sau tìm Nhuận Nương, bảo tỷ ấy làm đồ ăn ngon cho”. “Vì sao phải ra phía sau? Chúng ta không phải vẫn luôn ở đây ăn cơm sao?”, Tiểu Nga hỏi: “Còn nữa, vì sao mọi người lại gọi tỷ ấy là điện hạ?” “Bởi vì điện hạ là công chúa, là con gái của hoàng đế bệ hạ”, Kim Phi giải thích.
Quan Hạ Nhi cuối cùng đã biết chào hỏi Cửu công chúa, nói vài câu khách khí.
“Không chê đâu, quấy rầy tiên sinh và phu nhân rồi”.
Cửu công chúa mỉm cười xua tay.
Trong lòng dâng lên một sự cảm thán.
Hiện nay rất nhiều tiểu điền chủ chỉ có mấy chục mẫu ruộng đều có một nhóm người giúp việc ở nhà, khi ăn cơm chỉ thiếu nước được người giúp việc đút cho ăn.
Địa vị và giá trị xã hội của Kim Phi cao hơn nhiều so với những địa chủ này, nhưng cả gia đình chỉ có mình Nhuận Nương – người thậm chí không phải là gia nô quán xuyến.
Quan Hạ Nhi là đại phu nhân của Kim Phi lại tự mình sắp xếp bát đũa trên bàn ăn.
Phong thái chất phác đơn giản này khiến cho Cửu công chúa có ấn tượng tốt hơn về Kim Phi.
“Nào, ăn cơm thôi!”
Tan học xong Tiểu Nga không ở lại trường ăn cơm, cũng không biết chạy đi đâu chơi tít mít, bây giờ mới quay về, mệt tới mức mồ hôi đầm đìa.
Vừa bước vào cửa, hai mắt đã dán chặt vào cặp đùi gà trên bàn.
Nhưng nhìn thấy xung quanh có người ngoài, Tiểu Nga nhẫn nhịn không vươn tay chộp lấy, hành lễ với hai người Cửu công chúa và Thấm Nhi: “Tiểu Nga tham kiến hai vị tỷ tỷ”.
Cửu công chúa mỉm cười gật đầu và nháy mắt với Thấm Nhi.
Thấm Nhi nhanh chóng lấy một chiếc trâm vàng từ trong túi ra đưa cho Tiểu Nga.
Tiểu Nga vươn tay ra, sau đó vội vàng rụt tay lại nhìn về phía Quan Hạ Nhi.
Quan Hạ Nhi lại quay đầu nhìn Kim Phi.
“Điện hạ ban thưởng, nhận lấy đi”.
Kim Phi mỉm cười gật đầu.
“Cảm ơn anh rể”.
Tiểu Nga cười híp mắt nhận lấy chiếc trâm, quên luôn cả đùi gà.
“Không phải ta cho muội, muội cảm ơn ta làm gì?”
“Vâng ạ, cảm ơn tỷ tỷ!”
Tiểu Nga mới hoàn hồn lại, học theo điệu bộ thường ngày của đám người Đại Lưu, chắp tay hành lễ với công chúa, khiến cho công chúa vui vẻ cười ha ha.
“Trẻ con làng quê không hiểu quy tắc, mong điện hạ đừng cười chê”.
Quan Hạ Nhi vỗ vỗ vào Tiểu Nga: “Điện hạ là khách quý, hôm nay muội không ăn cơm ở đây được, ra phía sau tìm Nhuận Nương, bảo tỷ ấy làm đồ ăn ngon cho”.
“Vì sao phải ra phía sau? Chúng ta không phải vẫn luôn ở đây ăn cơm sao?”, Tiểu Nga hỏi: “Còn nữa, vì sao mọi người lại gọi tỷ ấy là điện hạ?”
“Bởi vì điện hạ là công chúa, là con gái của hoàng đế bệ hạ”, Kim Phi giải thích.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Quan Hạ Nhi cuối cùng đã biết chào hỏi Cửu công chúa, nói vài câu khách khí. “Không chê đâu, quấy rầy tiên sinh và phu nhân rồi”. Cửu công chúa mỉm cười xua tay. Trong lòng dâng lên một sự cảm thán. Hiện nay rất nhiều tiểu điền chủ chỉ có mấy chục mẫu ruộng đều có một nhóm người giúp việc ở nhà, khi ăn cơm chỉ thiếu nước được người giúp việc đút cho ăn. Địa vị và giá trị xã hội của Kim Phi cao hơn nhiều so với những địa chủ này, nhưng cả gia đình chỉ có mình Nhuận Nương – người thậm chí không phải là gia nô quán xuyến. Quan Hạ Nhi là đại phu nhân của Kim Phi lại tự mình sắp xếp bát đũa trên bàn ăn. Phong thái chất phác đơn giản này khiến cho Cửu công chúa có ấn tượng tốt hơn về Kim Phi. “Nào, ăn cơm thôi!” Tan học xong Tiểu Nga không ở lại trường ăn cơm, cũng không biết chạy đi đâu chơi tít mít, bây giờ mới quay về, mệt tới mức mồ hôi đầm đìa. Vừa bước vào cửa, hai mắt đã dán chặt vào cặp đùi gà trên bàn. Nhưng nhìn thấy xung quanh có người ngoài, Tiểu Nga nhẫn nhịn không vươn tay chộp lấy, hành lễ với hai người Cửu công chúa và Thấm Nhi: “Tiểu Nga tham kiến hai vị tỷ tỷ”. Cửu công chúa mỉm cười gật đầu và nháy mắt với Thấm Nhi. Thấm Nhi nhanh chóng lấy một chiếc trâm vàng từ trong túi ra đưa cho Tiểu Nga. Tiểu Nga vươn tay ra, sau đó vội vàng rụt tay lại nhìn về phía Quan Hạ Nhi. Quan Hạ Nhi lại quay đầu nhìn Kim Phi. “Điện hạ ban thưởng, nhận lấy đi”. Kim Phi mỉm cười gật đầu. “Cảm ơn anh rể”. Tiểu Nga cười híp mắt nhận lấy chiếc trâm, quên luôn cả đùi gà. “Không phải ta cho muội, muội cảm ơn ta làm gì?” “Vâng ạ, cảm ơn tỷ tỷ!” Tiểu Nga mới hoàn hồn lại, học theo điệu bộ thường ngày của đám người Đại Lưu, chắp tay hành lễ với công chúa, khiến cho công chúa vui vẻ cười ha ha. “Trẻ con làng quê không hiểu quy tắc, mong điện hạ đừng cười chê”. Quan Hạ Nhi vỗ vỗ vào Tiểu Nga: “Điện hạ là khách quý, hôm nay muội không ăn cơm ở đây được, ra phía sau tìm Nhuận Nương, bảo tỷ ấy làm đồ ăn ngon cho”. “Vì sao phải ra phía sau? Chúng ta không phải vẫn luôn ở đây ăn cơm sao?”, Tiểu Nga hỏi: “Còn nữa, vì sao mọi người lại gọi tỷ ấy là điện hạ?” “Bởi vì điện hạ là công chúa, là con gái của hoàng đế bệ hạ”, Kim Phi giải thích.