Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 829

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Cửu công chúa ngồi trên xe ngựa, nhìn về ngọn núi lớn ở phía sau thất thần trầm ngâm, cũng không biết đang nghĩ về điều gì.   Sau khi nghỉ ngơi ăn cơm, đoàn quân lại tiếp tục xuất phát.   Vốn dĩ cho rằng đường đi sẽ rất thuận lợi, kết quả khi đi đến con đường đó mới phát hiện, vì mưa liên tục mấy ngày liền, con đường đã trở nên vô cùng lầy lội, còn khó đi hơn cả con đường núi.   Chí ít con đường trên núi cơ bản là đá, xe sẽ không bị lún trong bùn lầy.   Tiêu đô úy phát hiện những người lao công đi càng lúc càng chậm, chỉ có thể bảo binh lính dùng dây thừng để giúp những lao động tiếp tục kiên trì đẩy xe.   Nhưng kết quả vẫn như vậy, tốc độ vẫn chậm như cũ.   “Thiết Tử và Lão Tiêu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, trời càng lúc càng tối, trạm nghỉ chân còn cách đây hơn hai mươi dặm”.   Tần Minh gọi Tiêu đô úy và Lưu Thiết đến cùng nhau bàn bạc: "Thiết Tử, hay là ta và Lão Tiêu hộ tống điện hạ đến trạm dịch trước, các người bên này cố gắng một chút, dẫn các huynh đệ đi đến trước khi đường tối?"   Theo kế hoạch, hôm nay bọn họ phải nhanh chóng đi đến trạm dừng chân để nghỉ ngơi, nhưng với tình hình hiện giờ, e là không kịp.   “Ta thấy cũng được, suy cho cùng không thể để điện hạ ở lại nơi hoang dã này, chưa nói đến việc chịu khổ, nơi này cũng không đủ an toàn”.   Tiêu đô úy nói: “Thiết Tử yên tâm, ta sẽ cử năm mươi binh lính quay lại giúp mọi người”.   Lưu Thiết nhìn xung quanh, khẽ cau mày.   Lúc này bọn họ đã tiến vào địa phận của Tây Xuyên, xung quanh là đồng bằng, ngay cả chỗ phòng ngự cũng không có, Cửu công chúa sống ở nơi như vậy, nhất định không an toàn.   Nhưng nghĩ đến lời căn dặn của Kim Phi, Lưu Thiết lại do dự.   Ngay khi hắn đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, một âm thanh huýt sáo sắc bén đột nhiên từ đằng xa vang lên.   “Không hay rồi, có tiếng phóng tên!”   Sắc mặt của mấy người Tần Minh, Lưu Thiết đồng thời biến sắc, quay đầu nhìn về phía nam.   Hàng trăm mét về phía nam, có một khu rừng rậm rạp.   Chỉ thấy người do Tần Minh phái đi dò thám đang cưỡi ngựa lao ra khỏi rừng, điên cuồng bỏ chạy.   Đằng sau lính trinh sát, một đội kỵ binh hàng chục người đang truy đuổi sát sao.   Phía sau đoàn ngựa, là mấy trăm người cầm trường đao, lao từ trong rừng ra!   Lính trinh sát chỉ vừa mới chạy được mấy chục mét đã bị tên bắn trúng, ngã từ trên lưng ngựa xuống.   “Có thích khách! Bảo vệ điện hạ!”   Tần Minh và Tiêu đô úy quay ngựa , lớn tiếng ra lệnh cho người của mình chuẩn bị phòng thủ.  

 Cửu công chúa ngồi trên xe ngựa, nhìn về ngọn núi lớn ở phía sau thất thần trầm ngâm, cũng không biết đang nghĩ về điều gì.  

 

Sau khi nghỉ ngơi ăn cơm, đoàn quân lại tiếp tục xuất phát.  

 

Vốn dĩ cho rằng đường đi sẽ rất thuận lợi, kết quả khi đi đến con đường đó mới phát hiện, vì mưa liên tục mấy ngày liền, con đường đã trở nên vô cùng lầy lội, còn khó đi hơn cả con đường núi.  

 

Chí ít con đường trên núi cơ bản là đá, xe sẽ không bị lún trong bùn lầy.  

 

Tiêu đô úy phát hiện những người lao công đi càng lúc càng chậm, chỉ có thể bảo binh lính dùng dây thừng để giúp những lao động tiếp tục kiên trì đẩy xe.  

 

Nhưng kết quả vẫn như vậy, tốc độ vẫn chậm như cũ.  

 

“Thiết Tử và Lão Tiêu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, trời càng lúc càng tối, trạm nghỉ chân còn cách đây hơn hai mươi dặm”.  

 

Tần Minh gọi Tiêu đô úy và Lưu Thiết đến cùng nhau bàn bạc: "Thiết Tử, hay là ta và Lão Tiêu hộ tống điện hạ đến trạm dịch trước, các người bên này cố gắng một chút, dẫn các huynh đệ đi đến trước khi đường tối?"  

 

Theo kế hoạch, hôm nay bọn họ phải nhanh chóng đi đến trạm dừng chân để nghỉ ngơi, nhưng với tình hình hiện giờ, e là không kịp.  

 

“Ta thấy cũng được, suy cho cùng không thể để điện hạ ở lại nơi hoang dã này, chưa nói đến việc chịu khổ, nơi này cũng không đủ an toàn”.  

 

Tiêu đô úy nói: “Thiết Tử yên tâm, ta sẽ cử năm mươi binh lính quay lại giúp mọi người”.  

 

Lưu Thiết nhìn xung quanh, khẽ cau mày.  

 

Lúc này bọn họ đã tiến vào địa phận của Tây Xuyên, xung quanh là đồng bằng, ngay cả chỗ phòng ngự cũng không có, Cửu công chúa sống ở nơi như vậy, nhất định không an toàn.  

 

Nhưng nghĩ đến lời căn dặn của Kim Phi, Lưu Thiết lại do dự.  

 

Ngay khi hắn đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, một âm thanh huýt sáo sắc bén đột nhiên từ đằng xa vang lên.  

 

“Không hay rồi, có tiếng phóng tên!”  

 

Sắc mặt của mấy người Tần Minh, Lưu Thiết đồng thời biến sắc, quay đầu nhìn về phía nam.  

 

Hàng trăm mét về phía nam, có một khu rừng rậm rạp.  

 

Chỉ thấy người do Tần Minh phái đi dò thám đang cưỡi ngựa lao ra khỏi rừng, điên cuồng bỏ chạy.  

 

Đằng sau lính trinh sát, một đội kỵ binh hàng chục người đang truy đuổi sát sao.  

 

Phía sau đoàn ngựa, là mấy trăm người cầm trường đao, lao từ trong rừng ra!  

 

Lính trinh sát chỉ vừa mới chạy được mấy chục mét đã bị tên bắn trúng, ngã từ trên lưng ngựa xuống.  

 

“Có thích khách! Bảo vệ điện hạ!”  

 

Tần Minh và Tiêu đô úy quay ngựa , lớn tiếng ra lệnh cho người của mình chuẩn bị phòng thủ.  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Cửu công chúa ngồi trên xe ngựa, nhìn về ngọn núi lớn ở phía sau thất thần trầm ngâm, cũng không biết đang nghĩ về điều gì.   Sau khi nghỉ ngơi ăn cơm, đoàn quân lại tiếp tục xuất phát.   Vốn dĩ cho rằng đường đi sẽ rất thuận lợi, kết quả khi đi đến con đường đó mới phát hiện, vì mưa liên tục mấy ngày liền, con đường đã trở nên vô cùng lầy lội, còn khó đi hơn cả con đường núi.   Chí ít con đường trên núi cơ bản là đá, xe sẽ không bị lún trong bùn lầy.   Tiêu đô úy phát hiện những người lao công đi càng lúc càng chậm, chỉ có thể bảo binh lính dùng dây thừng để giúp những lao động tiếp tục kiên trì đẩy xe.   Nhưng kết quả vẫn như vậy, tốc độ vẫn chậm như cũ.   “Thiết Tử và Lão Tiêu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, trời càng lúc càng tối, trạm nghỉ chân còn cách đây hơn hai mươi dặm”.   Tần Minh gọi Tiêu đô úy và Lưu Thiết đến cùng nhau bàn bạc: "Thiết Tử, hay là ta và Lão Tiêu hộ tống điện hạ đến trạm dịch trước, các người bên này cố gắng một chút, dẫn các huynh đệ đi đến trước khi đường tối?"   Theo kế hoạch, hôm nay bọn họ phải nhanh chóng đi đến trạm dừng chân để nghỉ ngơi, nhưng với tình hình hiện giờ, e là không kịp.   “Ta thấy cũng được, suy cho cùng không thể để điện hạ ở lại nơi hoang dã này, chưa nói đến việc chịu khổ, nơi này cũng không đủ an toàn”.   Tiêu đô úy nói: “Thiết Tử yên tâm, ta sẽ cử năm mươi binh lính quay lại giúp mọi người”.   Lưu Thiết nhìn xung quanh, khẽ cau mày.   Lúc này bọn họ đã tiến vào địa phận của Tây Xuyên, xung quanh là đồng bằng, ngay cả chỗ phòng ngự cũng không có, Cửu công chúa sống ở nơi như vậy, nhất định không an toàn.   Nhưng nghĩ đến lời căn dặn của Kim Phi, Lưu Thiết lại do dự.   Ngay khi hắn đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, một âm thanh huýt sáo sắc bén đột nhiên từ đằng xa vang lên.   “Không hay rồi, có tiếng phóng tên!”   Sắc mặt của mấy người Tần Minh, Lưu Thiết đồng thời biến sắc, quay đầu nhìn về phía nam.   Hàng trăm mét về phía nam, có một khu rừng rậm rạp.   Chỉ thấy người do Tần Minh phái đi dò thám đang cưỡi ngựa lao ra khỏi rừng, điên cuồng bỏ chạy.   Đằng sau lính trinh sát, một đội kỵ binh hàng chục người đang truy đuổi sát sao.   Phía sau đoàn ngựa, là mấy trăm người cầm trường đao, lao từ trong rừng ra!   Lính trinh sát chỉ vừa mới chạy được mấy chục mét đã bị tên bắn trúng, ngã từ trên lưng ngựa xuống.   “Có thích khách! Bảo vệ điện hạ!”   Tần Minh và Tiêu đô úy quay ngựa , lớn tiếng ra lệnh cho người của mình chuẩn bị phòng thủ.  

Chương 829