Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 837

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Thu xếp xong chiến trường, trời càng lúc càng tối, khẳng định không thể đến trạm dịch kịp, Cửu công chúa chỉ đành ra lệnh dựng trại.   Lúc binh lính đang dựng trại, Châu Nhi trở về.   “Khởi bẩm điện hạ, những người bị bắt đều là những người Đảng Hạng bị ruồng bỏ, họ chỉ biết phục kích điện hạ, họ không biết những con ngựa đến từ đâu”.   Châu Nhi hồi báo: “Còn nữa, hộ vệ đi vào rừng điều tra phát hiện có hai máy bán đá”.   “Đúng thật là không tiếc ngân lượng!”   Cửu công chúa đoán được những người bị bắt này là những người bị bỏ rơi, nhưng lại không ngờ đối phương lại đi làm máy bắn đá: “ Máy bắn đá là do họ tự tạo thành ư?”   Máy bắn đá đã bị rò rỉ đến Đảng Hạng, Cửu công chúa rất tức giận.   Nhưng ván đã đóng thành thuyền, kĩ thuật đã bị rò rỉ, không thể lấy lại được.   “Không đúng, lúc bọn họ vào trong rừng, máy bắn đá đã ở đây rồi”.   Châu Nhi đáp.   “Cũng may lính trinh sát kịp thời phát hiện, nếu chúng ta đi vào tầm bắn của máy bắn đá, thì lần này đã gặp phải nguy hiểm”.   Khánh Mộ Lam hơi sợ hãi.   “Họ thật sự rất biết cách chọn địa điểm, khu rừng này là con đường mà chúng ta buộc phải đi qua, hơn nữa vừa ra khỏi núi, nhất định sẽ buông lỏng cảnh giác, cũng rất mệt mỏi, đây chính là chỗ mai phục tốt nhất.   Cửu công chúa chú ý xung quanh, nói: “Ta con cho rằng bọn họ sẽ động thủ ngay trong núi”.   Lúc xuống núi, cô ấy đặc biệt ra lệnh nghỉ ngơi ở dưới núi một lúc, chính là đợi ám sát.   Kết quả người Đảng Hạng lúc dưới núi không có động tĩnh gì, mà chọn nơi này.   Nơi này thuộc huyện Miên Châu, trong đêm, quận trưởng Miên Châu đã dẫn đến 500 binh lính.  Cửu công chúa đã không còn cách nào có thể lần nữa tin tưởng binh lính của Quảng Nguyên, sáng hôm sau liền tráo đổi, để Tiêu đo úy dẫn bọn họ trở về đợi xử trí.   Con đường lầy lội, đội ngũ của Cửu công chúa đi rất chậm.   May mà binh lính do quận trưởng Miên Châu phái đến số lượng rất đông, có thể giúp người lao động đẩy xe, nếu không thì không thể đi được.   Cửu công chúa gặp nạn, Kim Phi ở làng tây Hà cũng không nhàn rỗi.   Trải qua mười mấy ngày nỗ lực, Kim Phi cuối cùng quyết định tỷ lệ hoàn thiện nguyên vật liệu cho một số loại kính thông thường và sản xuất thành công kính mặt phẳng.   Trong mười ngày này ăn uống đều ăn trong xưởng thủy tinh, cuối cùng có thể đến giai đoạn cuối.   

 Thu xếp xong chiến trường, trời càng lúc càng tối, khẳng định không thể đến trạm dịch kịp, Cửu công chúa chỉ đành ra lệnh dựng trại.  

 

Lúc binh lính đang dựng trại, Châu Nhi trở về.  

 

“Khởi bẩm điện hạ, những người bị bắt đều là những người Đảng Hạng bị ruồng bỏ, họ chỉ biết phục kích điện hạ, họ không biết những con ngựa đến từ đâu”.  

 

Châu Nhi hồi báo: “Còn nữa, hộ vệ đi vào rừng điều tra phát hiện có hai máy bán đá”.  

 

“Đúng thật là không tiếc ngân lượng!”  

 

Cửu công chúa đoán được những người bị bắt này là những người bị bỏ rơi, nhưng lại không ngờ đối phương lại đi làm máy bắn đá: “ Máy bắn đá là do họ tự tạo thành ư?”  

 

Máy bắn đá đã bị rò rỉ đến Đảng Hạng, Cửu công chúa rất tức giận.  

 

Nhưng ván đã đóng thành thuyền, kĩ thuật đã bị rò rỉ, không thể lấy lại được.  

 

“Không đúng, lúc bọn họ vào trong rừng, máy bắn đá đã ở đây rồi”.  

 

Châu Nhi đáp.  

 

“Cũng may lính trinh sát kịp thời phát hiện, nếu chúng ta đi vào tầm bắn của máy bắn đá, thì lần này đã gặp phải nguy hiểm”.  

 

Khánh Mộ Lam hơi sợ hãi.  

 

“Họ thật sự rất biết cách chọn địa điểm, khu rừng này là con đường mà chúng ta buộc phải đi qua, hơn nữa vừa ra khỏi núi, nhất định sẽ buông lỏng cảnh giác, cũng rất mệt mỏi, đây chính là chỗ mai phục tốt nhất.  

 

Cửu công chúa chú ý xung quanh, nói: “Ta con cho rằng bọn họ sẽ động thủ ngay trong núi”.  

 

Lúc xuống núi, cô ấy đặc biệt ra lệnh nghỉ ngơi ở dưới núi một lúc, chính là đợi ám sát.  

 

Kết quả người Đảng Hạng lúc dưới núi không có động tĩnh gì, mà chọn nơi này.  

 

Nơi này thuộc huyện Miên Châu, trong đêm, quận trưởng Miên Châu đã dẫn đến 500 binh lính.  

Cửu công chúa đã không còn cách nào có thể lần nữa tin tưởng binh lính của Quảng Nguyên, sáng hôm sau liền tráo đổi, để Tiêu đo úy dẫn bọn họ trở về đợi xử trí.  

 

Con đường lầy lội, đội ngũ của Cửu công chúa đi rất chậm.  

 

May mà binh lính do quận trưởng Miên Châu phái đến số lượng rất đông, có thể giúp người lao động đẩy xe, nếu không thì không thể đi được.  

 

Cửu công chúa gặp nạn, Kim Phi ở làng tây Hà cũng không nhàn rỗi.  

 

Trải qua mười mấy ngày nỗ lực, Kim Phi cuối cùng quyết định tỷ lệ hoàn thiện nguyên vật liệu cho một số loại kính thông thường và sản xuất thành công kính mặt phẳng.  

 

Trong mười ngày này ăn uống đều ăn trong xưởng thủy tinh, cuối cùng có thể đến giai đoạn cuối.  

 

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Thu xếp xong chiến trường, trời càng lúc càng tối, khẳng định không thể đến trạm dịch kịp, Cửu công chúa chỉ đành ra lệnh dựng trại.   Lúc binh lính đang dựng trại, Châu Nhi trở về.   “Khởi bẩm điện hạ, những người bị bắt đều là những người Đảng Hạng bị ruồng bỏ, họ chỉ biết phục kích điện hạ, họ không biết những con ngựa đến từ đâu”.   Châu Nhi hồi báo: “Còn nữa, hộ vệ đi vào rừng điều tra phát hiện có hai máy bán đá”.   “Đúng thật là không tiếc ngân lượng!”   Cửu công chúa đoán được những người bị bắt này là những người bị bỏ rơi, nhưng lại không ngờ đối phương lại đi làm máy bắn đá: “ Máy bắn đá là do họ tự tạo thành ư?”   Máy bắn đá đã bị rò rỉ đến Đảng Hạng, Cửu công chúa rất tức giận.   Nhưng ván đã đóng thành thuyền, kĩ thuật đã bị rò rỉ, không thể lấy lại được.   “Không đúng, lúc bọn họ vào trong rừng, máy bắn đá đã ở đây rồi”.   Châu Nhi đáp.   “Cũng may lính trinh sát kịp thời phát hiện, nếu chúng ta đi vào tầm bắn của máy bắn đá, thì lần này đã gặp phải nguy hiểm”.   Khánh Mộ Lam hơi sợ hãi.   “Họ thật sự rất biết cách chọn địa điểm, khu rừng này là con đường mà chúng ta buộc phải đi qua, hơn nữa vừa ra khỏi núi, nhất định sẽ buông lỏng cảnh giác, cũng rất mệt mỏi, đây chính là chỗ mai phục tốt nhất.   Cửu công chúa chú ý xung quanh, nói: “Ta con cho rằng bọn họ sẽ động thủ ngay trong núi”.   Lúc xuống núi, cô ấy đặc biệt ra lệnh nghỉ ngơi ở dưới núi một lúc, chính là đợi ám sát.   Kết quả người Đảng Hạng lúc dưới núi không có động tĩnh gì, mà chọn nơi này.   Nơi này thuộc huyện Miên Châu, trong đêm, quận trưởng Miên Châu đã dẫn đến 500 binh lính.  Cửu công chúa đã không còn cách nào có thể lần nữa tin tưởng binh lính của Quảng Nguyên, sáng hôm sau liền tráo đổi, để Tiêu đo úy dẫn bọn họ trở về đợi xử trí.   Con đường lầy lội, đội ngũ của Cửu công chúa đi rất chậm.   May mà binh lính do quận trưởng Miên Châu phái đến số lượng rất đông, có thể giúp người lao động đẩy xe, nếu không thì không thể đi được.   Cửu công chúa gặp nạn, Kim Phi ở làng tây Hà cũng không nhàn rỗi.   Trải qua mười mấy ngày nỗ lực, Kim Phi cuối cùng quyết định tỷ lệ hoàn thiện nguyên vật liệu cho một số loại kính thông thường và sản xuất thành công kính mặt phẳng.   Trong mười ngày này ăn uống đều ăn trong xưởng thủy tinh, cuối cùng có thể đến giai đoạn cuối.   

Chương 837