Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 850

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  “Vậy thì tốt”, Kim Phi nói: “Nương bảo ta buổi trưa đến nhà cô ăn cơm, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi, về rồi nói”.   Câu này quá mức mập mờ, Tả Phi Phi lại đỏ mặt, cúi đầu đi theo phía sau Kim Phi như cô vợ nhỏ.    Về đến nhà họ Tả, Tả Trương Thị vừa định ra ngoài gọi Kim Phi và Tả Phi Phi về ăn cơm.    Nhìn thấy hai người sánh vai bước vào, bà ta lập tức dừng lại, dựa vào khung cửa lẳng lặng nhìn.    Hai người vừa đi vừa nói gì đó, nụ cười trên môi Tả Phi Phi càng rạng rỡ.   Advertisement Tả Trương Thị càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn càng cảm thấy hai người xứng đôi.    Bà ta mỉm cười bước đến: “Ta đang định đi gọi thì hai đứa về rồi”.    “Cơm nương nấu thơm đến tận mười dặm, bọn ta ngửi được mùi thơm mới về đây”, Kim Phi cười nói.   Advertisement “Tiên sinh thật biết cách nói chuyện”.    Tả Trương Thị cười nói: “Nếu tiên sinh thích ăn thì sau này đến núi Thiết Quán nhiều hơn”.    Nơi ở của ông lớn ngoài văn phòng thì chỉ có hai người Tả Phi Phi và Tả Trương Thị thường sống, Kim Phi và Quan Hạ Nhi không biết bao lâu mới đến một lần, nhà bếp và phòng ăn bên cạnh cũng được giao cho mẹ con Tả Phi Phi.    Hai mẹ con phụ giúp lẫn nhau, cơm nước nhanh chóng được bưng lên.    Ba món mặn một món canh rất đơn giản, nhưng Tả Trương Thị rất cẩn thận, đủ sắc đủ hương.    “Bà già này tay chân vụng về, biết nấu không nhiều, tiên sinh đừng chê”.    Tả Trương Thị lại nói mấy lời khách sáo như thường.    “Nương đừng nói thế, người nấu rất ngon, về nhà ta phải bảo vợ đến núi Thiết Quán học hỏi nương một thời gian”.    Kim Phi cười nói: “Còn nữa, ta đã nói với người mấy lần rồi, sau này không được tự gọi mình là bà già, đó là cách mà các đại nương bảy tám mươi tuổi, người mới chỉ ngoài ba mươi, lần đầu tiên ta gặp người còn tưởng người là tỷ tỷ của Phi Phi, cứ tự gọi mình là già thế”.    Thời kỳ phong kiến thường kết hôn sớm, Tả Trương Thị kết hôn với cha Tả Phi Phi năm mười lăm tuổi, năm đó đã có Tả Phi Phi, bây giờ cũng chỉ mới ba mươi ba tuổi.    Sau khi đến núi Thiết Quán, Tả Trương Thị không lo đến việc ăn uống, làm việc cũng không cần mệt như trước, rất nhanh đã thoát khỏi nỗi ám ảnh bị tịch thu nhà cửa, nhìn vẻ ngoài thực sự khá trẻ.    Nhan sắc của Tả Phi Phi đa phần được thừa hưởng từ Tả Trương Thị.    Nếu ở đời trước của Kim Phi, Tả Trương Thị trang điểm lên thì hoàn toàn có thể đến các hộp đêm giả làm cô gái mới lớn.    “Tiên sinh, đừng chê cười nương”.    Không có người phụ nữ nào mà không thích nghe mấy lời hay cả.    Tả Trương Thị ngoài miệng thì nói thế nhưng lại vui đến không kiềm chế được.    “Trời đất chứng giám, ta không chê cười nương”.    Kim Phi chỉ vào Tả Phi Phi: “Phi Phi, cô nói xem ta nói thế có đúng không”.    “Đúng đấy, mẹ con là đẹp nhất”.    Tả Phi Phi cũng cười gật đầu.    “Con cũng náo loạn theo”.    Tả Trương Thị đánh nhẹ vào người Tả Phi Phi.    Tả Phi Phi lè lưỡi, làm mặt xấu với mẹ mình. Có lẽ là vì muốn giữ hình tượng xưởng trưởng của mình, bình thường Tả Phi Phi luôn rất nghiêm túc, cũng chỉ có ở trước mặt Kim Phi mới cười nhiều một chút.   Có thể chỉ có ở trước mặt mẹ mình mới thoải mái hoàn toàn.   

 “Vậy thì tốt”, Kim Phi nói: “Nương bảo ta buổi trưa đến nhà cô ăn cơm, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi, về rồi nói”.  

 

Câu này quá mức mập mờ, Tả Phi Phi lại đỏ mặt, cúi đầu đi theo phía sau Kim Phi như cô vợ nhỏ.  

 

 

Về đến nhà họ Tả, Tả Trương Thị vừa định ra ngoài gọi Kim Phi và Tả Phi Phi về ăn cơm.  

 

 

Nhìn thấy hai người sánh vai bước vào, bà ta lập tức dừng lại, dựa vào khung cửa lẳng lặng nhìn.  

 

 

Hai người vừa đi vừa nói gì đó, nụ cười trên môi Tả Phi Phi càng rạng rỡ.  

 

Advertisement

 

Tả Trương Thị càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn càng cảm thấy hai người xứng đôi.  

 

 

Bà ta mỉm cười bước đến: “Ta đang định đi gọi thì hai đứa về rồi”.  

 

 

“Cơm nương nấu thơm đến tận mười dặm, bọn ta ngửi được mùi thơm mới về đây”, Kim Phi cười nói.  

 

Advertisement

 

“Tiên sinh thật biết cách nói chuyện”.  

 

 

Tả Trương Thị cười nói: “Nếu tiên sinh thích ăn thì sau này đến núi Thiết Quán nhiều hơn”.  

 

 

Nơi ở của ông lớn ngoài văn phòng thì chỉ có hai người Tả Phi Phi và Tả Trương Thị thường sống, Kim Phi và Quan Hạ Nhi không biết bao lâu mới đến một lần, nhà bếp và phòng ăn bên cạnh cũng được giao cho mẹ con Tả Phi Phi.  

 

 

Hai mẹ con phụ giúp lẫn nhau, cơm nước nhanh chóng được bưng lên.  

 

 

Ba món mặn một món canh rất đơn giản, nhưng Tả Trương Thị rất cẩn thận, đủ sắc đủ hương.  

 

 

“Bà già này tay chân vụng về, biết nấu không nhiều, tiên sinh đừng chê”.  

 

 

Tả Trương Thị lại nói mấy lời khách sáo như thường.  

 

 

“Nương đừng nói thế, người nấu rất ngon, về nhà ta phải bảo vợ đến núi Thiết Quán học hỏi nương một thời gian”.  

 

 

Kim Phi cười nói: “Còn nữa, ta đã nói với người mấy lần rồi, sau này không được tự gọi mình là bà già, đó là cách mà các đại nương bảy tám mươi tuổi, người mới chỉ ngoài ba mươi, lần đầu tiên ta gặp người còn tưởng người là tỷ tỷ của Phi Phi, cứ tự gọi mình là già thế”.  

 

 

Thời kỳ phong kiến thường kết hôn sớm, Tả Trương Thị kết hôn với cha Tả Phi Phi năm mười lăm tuổi, năm đó đã có Tả Phi Phi, bây giờ cũng chỉ mới ba mươi ba tuổi.  

 

 

Sau khi đến núi Thiết Quán, Tả Trương Thị không lo đến việc ăn uống, làm việc cũng không cần mệt như trước, rất nhanh đã thoát khỏi nỗi ám ảnh bị tịch thu nhà cửa, nhìn vẻ ngoài thực sự khá trẻ.  

 

 

Nhan sắc của Tả Phi Phi đa phần được thừa hưởng từ Tả Trương Thị.  

 

 

Nếu ở đời trước của Kim Phi, Tả Trương Thị trang điểm lên thì hoàn toàn có thể đến các hộp đêm giả làm cô gái mới lớn.  

 

 

“Tiên sinh, đừng chê cười nương”.  

 

 

Không có người phụ nữ nào mà không thích nghe mấy lời hay cả.  

 

 

Tả Trương Thị ngoài miệng thì nói thế nhưng lại vui đến không kiềm chế được.  

 

 

“Trời đất chứng giám, ta không chê cười nương”.  

 

 

Kim Phi chỉ vào Tả Phi Phi: “Phi Phi, cô nói xem ta nói thế có đúng không”.  

 

 

“Đúng đấy, mẹ con là đẹp nhất”.  

 

 

Tả Phi Phi cũng cười gật đầu.  

 

 

“Con cũng náo loạn theo”.  

 

 

Tả Trương Thị đánh nhẹ vào người Tả Phi Phi.  

 

 

Tả Phi Phi lè lưỡi, làm mặt xấu với mẹ mình.

 

Có lẽ là vì muốn giữ hình tượng xưởng trưởng của mình, bình thường Tả Phi Phi luôn rất nghiêm túc, cũng chỉ có ở trước mặt Kim Phi mới cười nhiều một chút.  

 

Có thể chỉ có ở trước mặt mẹ mình mới thoải mái hoàn toàn.  

 

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  “Vậy thì tốt”, Kim Phi nói: “Nương bảo ta buổi trưa đến nhà cô ăn cơm, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi, về rồi nói”.   Câu này quá mức mập mờ, Tả Phi Phi lại đỏ mặt, cúi đầu đi theo phía sau Kim Phi như cô vợ nhỏ.    Về đến nhà họ Tả, Tả Trương Thị vừa định ra ngoài gọi Kim Phi và Tả Phi Phi về ăn cơm.    Nhìn thấy hai người sánh vai bước vào, bà ta lập tức dừng lại, dựa vào khung cửa lẳng lặng nhìn.    Hai người vừa đi vừa nói gì đó, nụ cười trên môi Tả Phi Phi càng rạng rỡ.   Advertisement Tả Trương Thị càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn càng cảm thấy hai người xứng đôi.    Bà ta mỉm cười bước đến: “Ta đang định đi gọi thì hai đứa về rồi”.    “Cơm nương nấu thơm đến tận mười dặm, bọn ta ngửi được mùi thơm mới về đây”, Kim Phi cười nói.   Advertisement “Tiên sinh thật biết cách nói chuyện”.    Tả Trương Thị cười nói: “Nếu tiên sinh thích ăn thì sau này đến núi Thiết Quán nhiều hơn”.    Nơi ở của ông lớn ngoài văn phòng thì chỉ có hai người Tả Phi Phi và Tả Trương Thị thường sống, Kim Phi và Quan Hạ Nhi không biết bao lâu mới đến một lần, nhà bếp và phòng ăn bên cạnh cũng được giao cho mẹ con Tả Phi Phi.    Hai mẹ con phụ giúp lẫn nhau, cơm nước nhanh chóng được bưng lên.    Ba món mặn một món canh rất đơn giản, nhưng Tả Trương Thị rất cẩn thận, đủ sắc đủ hương.    “Bà già này tay chân vụng về, biết nấu không nhiều, tiên sinh đừng chê”.    Tả Trương Thị lại nói mấy lời khách sáo như thường.    “Nương đừng nói thế, người nấu rất ngon, về nhà ta phải bảo vợ đến núi Thiết Quán học hỏi nương một thời gian”.    Kim Phi cười nói: “Còn nữa, ta đã nói với người mấy lần rồi, sau này không được tự gọi mình là bà già, đó là cách mà các đại nương bảy tám mươi tuổi, người mới chỉ ngoài ba mươi, lần đầu tiên ta gặp người còn tưởng người là tỷ tỷ của Phi Phi, cứ tự gọi mình là già thế”.    Thời kỳ phong kiến thường kết hôn sớm, Tả Trương Thị kết hôn với cha Tả Phi Phi năm mười lăm tuổi, năm đó đã có Tả Phi Phi, bây giờ cũng chỉ mới ba mươi ba tuổi.    Sau khi đến núi Thiết Quán, Tả Trương Thị không lo đến việc ăn uống, làm việc cũng không cần mệt như trước, rất nhanh đã thoát khỏi nỗi ám ảnh bị tịch thu nhà cửa, nhìn vẻ ngoài thực sự khá trẻ.    Nhan sắc của Tả Phi Phi đa phần được thừa hưởng từ Tả Trương Thị.    Nếu ở đời trước của Kim Phi, Tả Trương Thị trang điểm lên thì hoàn toàn có thể đến các hộp đêm giả làm cô gái mới lớn.    “Tiên sinh, đừng chê cười nương”.    Không có người phụ nữ nào mà không thích nghe mấy lời hay cả.    Tả Trương Thị ngoài miệng thì nói thế nhưng lại vui đến không kiềm chế được.    “Trời đất chứng giám, ta không chê cười nương”.    Kim Phi chỉ vào Tả Phi Phi: “Phi Phi, cô nói xem ta nói thế có đúng không”.    “Đúng đấy, mẹ con là đẹp nhất”.    Tả Phi Phi cũng cười gật đầu.    “Con cũng náo loạn theo”.    Tả Trương Thị đánh nhẹ vào người Tả Phi Phi.    Tả Phi Phi lè lưỡi, làm mặt xấu với mẹ mình. Có lẽ là vì muốn giữ hình tượng xưởng trưởng của mình, bình thường Tả Phi Phi luôn rất nghiêm túc, cũng chỉ có ở trước mặt Kim Phi mới cười nhiều một chút.   Có thể chỉ có ở trước mặt mẹ mình mới thoải mái hoàn toàn.   

Chương 850