Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 1023
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Một đại thần phái chủ chiến khác đứng ra nói: “Một đất nước hùng cường như Đại Khang, sao có thể sợ một đám người man rợ?”“Như ngươi đã nói chiến tranh thì cần tiền, ngươi có bỏ ra được số tiền này không?”Thượng thư bộ Hộ nói: “Thẳng thì không sao, nhưng nếu thua thì kinh phí sẽ tăng gấp đôi. Không chừng Gada sẽ phái quân đi đánh chiếm Tây Xuyên, đến lúc đó nên làm sao?”Hai bên lại bắt đầu cuộc tranh cãi nảy lửa.Nhưng cãi nhau một hồi cũng không có kết quả gì.Trần Cát vốn dĩ đã phiền, lại nghe thấy họ cãi nhau, đầu óc. như sắp nổ tung, dứt khoát đuổi hết bọn họ ra ngoài.Sáng sớm hôm sau, cuộc cãi vã lại tiếp tục. Phái chủ hòa yêu cầu hoàng đế phái sứ giả đi cầu hòa. Phái chủ chiến lại xin xuất binh.Trần Cát cũng không biết phải làm sao.Hoàng cung nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ.Từ nhỏ Trần Cát đã lớn lên ở hoàng cung, đã chán cuộc sống này từ lâu.Thế nên lúc rảnh rỗi, ông ta thích cải trang ra ngoài đi dạo trên phố.Trong lúc cải trang đi dạo, ông ta không chỉ một lần nghe được có nhiều người lén mắng mình, nói rõ ràng Kim Phi đã đánh bại người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, nhưng triều đình lại tăng cống nạp hàng năm cho Đảng Hạng.Trần Cát vô cùng tức giận, sau đó nghe nhiều rồi cũng bắt đầu tự suy nghĩ lại.Còn chuyên phái người đi điều tra ý dân.Không cần nói đến kết quả điều tra cũng biết đều là mắng triều đình.Thật ra Trần Cát biết người dân chắc chắn cũng mắng ông. ta, chỉ là người phụ trách báo cáo không dám nói.Không có hoàng đế nào sẵn lòng thừa nhận mình là hôn quân, Trần Cát cũng vậy.Ông ta cũng mong để lại danh tiếng tốt trong lịch sử của đời sau.Cửu công chúa cũng biết rõ điều này nên trong thư đã cố gắng nhắc đến danh tiếng đời sau.Còn phân tích tệ hại của việc cầu hòa trên các phương diện.Trần Cát không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên ông ta biết tiếp tục cống nạp cho Thổ Phiên nữa chẳng khác nào uống thuốc giải khát, trong lòng ông ta cũng nghiêng về chủ chiến.Nhưng ông ta lại lo nếu chọc giận Gada thật thì Gada sẽ phái đại quân tấn công vào Tây Xuyên.Nếu như thế thì Gada có thể lấy Tây Xuyên làm bàn đạp để liên tục xâm chiếm các nơi khác ở Xuyên Thục.Hậu quả này quá nghiêm trọng. Thế nên Trần Cát vẫn chưa quyết định.Hoàng đế không đưa ra quyết định, các đại thần chỉ đành tiếp tục cãi vã.Cửu công chúa đã lường trước được tình hình này nên lúc người đưa thư về thì có dặn họ lén truyền tin tức ra ngoài.Được người đưa tin đốc thúc, chuyện này nhanh chóng truyền ra trong thành.Thậm chí những người tri thức ở Quốc Tử Giám còn chạy đến trước cửa hoàng cung tặng sách vạn dân, mong triều đìnhđừng cống nạp cho Thổ Phiên nữa.Trần Cát đã sầu vì chuyện này, mấy đêm liền chưa được. ngủ ngon.Lúc Cửu công chúa phái người đưa tin đến, Đan Châu vẫn chưa đến Tây Xuyên, chỉ là thả cho chút phong thanh.Mọi người đều không biết thật ra bây giờ chiến tranh đã kết thúc.Cuộc tranh luận của họ chẳng có ý nghĩa gì cả.Mãi cho đến đêm thứ tư sau khi người đưa tin về, Trân Cát nhận được một phong thư mật báo.Phong thư mật báo cũng là do Cửu công chúa đưa đến, chẳng qua là lần này đưa thư băng chim bồ câu.Mật báo rất đơn giản, nói ngắn gọn quá trình chiến đấu, sau đó nói cho Trần Cát biết kẻ địch đã bị tiêu diệt hoàn toàn,Đan Châu đã bị giết, bắt được hàng ngàn ngựa chiến.Lúc nhận được mật báo, Trần Cát đã ngủ, đọc xong ông ta mừng rỡ lập tức nhảy cẵng trên giường.Đây là tin tức tốt nhất mà ông ta nghe được trong mấy ngày nay.
Một đại thần phái chủ chiến khác đứng ra nói: “Một đất nước hùng cường như Đại Khang, sao có thể sợ một đám người man rợ?”
“Như ngươi đã nói chiến tranh thì cần tiền, ngươi có bỏ ra được số tiền này không?”
Thượng thư bộ Hộ nói: “Thẳng thì không sao, nhưng nếu thua thì kinh phí sẽ tăng gấp đôi. Không chừng Gada sẽ phái quân đi đánh chiếm Tây Xuyên, đến lúc đó nên làm sao?”
Hai bên lại bắt đầu cuộc tranh cãi nảy lửa.
Nhưng cãi nhau một hồi cũng không có kết quả gì.
Trần Cát vốn dĩ đã phiền, lại nghe thấy họ cãi nhau, đầu óc. như sắp nổ tung, dứt khoát đuổi hết bọn họ ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, cuộc cãi vã lại tiếp tục. Phái chủ hòa yêu cầu hoàng đế phái sứ giả đi cầu hòa. Phái chủ chiến lại xin xuất binh.
Trần Cát cũng không biết phải làm sao.
Hoàng cung nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ.
Từ nhỏ Trần Cát đã lớn lên ở hoàng cung, đã chán cuộc sống này từ lâu.
Thế nên lúc rảnh rỗi, ông ta thích cải trang ra ngoài đi dạo trên phố.
Trong lúc cải trang đi dạo, ông ta không chỉ một lần nghe được có nhiều người lén mắng mình, nói rõ ràng Kim Phi đã đánh bại người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, nhưng triều đình lại tăng cống nạp hàng năm cho Đảng Hạng.
Trần Cát vô cùng tức giận, sau đó nghe nhiều rồi cũng bắt đầu tự suy nghĩ lại.
Còn chuyên phái người đi điều tra ý dân.
Không cần nói đến kết quả điều tra cũng biết đều là mắng triều đình.
Thật ra Trần Cát biết người dân chắc chắn cũng mắng ông. ta, chỉ là người phụ trách báo cáo không dám nói.
Không có hoàng đế nào sẵn lòng thừa nhận mình là hôn quân, Trần Cát cũng vậy.
Ông ta cũng mong để lại danh tiếng tốt trong lịch sử của đời sau.
Cửu công chúa cũng biết rõ điều này nên trong thư đã cố gắng nhắc đến danh tiếng đời sau.
Còn phân tích tệ hại của việc cầu hòa trên các phương diện.
Trần Cát không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên ông ta biết tiếp tục cống nạp cho Thổ Phiên nữa chẳng khác nào uống thuốc giải khát, trong lòng ông ta cũng nghiêng về chủ chiến.
Nhưng ông ta lại lo nếu chọc giận Gada thật thì Gada sẽ phái đại quân tấn công vào Tây Xuyên.
Nếu như thế thì Gada có thể lấy Tây Xuyên làm bàn đạp để liên tục xâm chiếm các nơi khác ở Xuyên Thục.
Hậu quả này quá nghiêm trọng. Thế nên Trần Cát vẫn chưa quyết định.
Hoàng đế không đưa ra quyết định, các đại thần chỉ đành tiếp tục cãi vã.
Cửu công chúa đã lường trước được tình hình này nên lúc người đưa thư về thì có dặn họ lén truyền tin tức ra ngoài.
Được người đưa tin đốc thúc, chuyện này nhanh chóng truyền ra trong thành.
Thậm chí những người tri thức ở Quốc Tử Giám còn chạy đến trước cửa hoàng cung tặng sách vạn dân, mong triều đình
đừng cống nạp cho Thổ Phiên nữa.
Trần Cát đã sầu vì chuyện này, mấy đêm liền chưa được. ngủ ngon.
Lúc Cửu công chúa phái người đưa tin đến, Đan Châu vẫn chưa đến Tây Xuyên, chỉ là thả cho chút phong thanh.
Mọi người đều không biết thật ra bây giờ chiến tranh đã kết thúc.
Cuộc tranh luận của họ chẳng có ý nghĩa gì cả.
Mãi cho đến đêm thứ tư sau khi người đưa tin về, Trân Cát nhận được một phong thư mật báo.
Phong thư mật báo cũng là do Cửu công chúa đưa đến, chẳng qua là lần này đưa thư băng chim bồ câu.
Mật báo rất đơn giản, nói ngắn gọn quá trình chiến đấu, sau đó nói cho Trần Cát biết kẻ địch đã bị tiêu diệt hoàn toàn,
Đan Châu đã bị giết, bắt được hàng ngàn ngựa chiến.
Lúc nhận được mật báo, Trần Cát đã ngủ, đọc xong ông ta mừng rỡ lập tức nhảy cẵng trên giường.
Đây là tin tức tốt nhất mà ông ta nghe được trong mấy ngày nay.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Một đại thần phái chủ chiến khác đứng ra nói: “Một đất nước hùng cường như Đại Khang, sao có thể sợ một đám người man rợ?”“Như ngươi đã nói chiến tranh thì cần tiền, ngươi có bỏ ra được số tiền này không?”Thượng thư bộ Hộ nói: “Thẳng thì không sao, nhưng nếu thua thì kinh phí sẽ tăng gấp đôi. Không chừng Gada sẽ phái quân đi đánh chiếm Tây Xuyên, đến lúc đó nên làm sao?”Hai bên lại bắt đầu cuộc tranh cãi nảy lửa.Nhưng cãi nhau một hồi cũng không có kết quả gì.Trần Cát vốn dĩ đã phiền, lại nghe thấy họ cãi nhau, đầu óc. như sắp nổ tung, dứt khoát đuổi hết bọn họ ra ngoài.Sáng sớm hôm sau, cuộc cãi vã lại tiếp tục. Phái chủ hòa yêu cầu hoàng đế phái sứ giả đi cầu hòa. Phái chủ chiến lại xin xuất binh.Trần Cát cũng không biết phải làm sao.Hoàng cung nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ.Từ nhỏ Trần Cát đã lớn lên ở hoàng cung, đã chán cuộc sống này từ lâu.Thế nên lúc rảnh rỗi, ông ta thích cải trang ra ngoài đi dạo trên phố.Trong lúc cải trang đi dạo, ông ta không chỉ một lần nghe được có nhiều người lén mắng mình, nói rõ ràng Kim Phi đã đánh bại người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, nhưng triều đình lại tăng cống nạp hàng năm cho Đảng Hạng.Trần Cát vô cùng tức giận, sau đó nghe nhiều rồi cũng bắt đầu tự suy nghĩ lại.Còn chuyên phái người đi điều tra ý dân.Không cần nói đến kết quả điều tra cũng biết đều là mắng triều đình.Thật ra Trần Cát biết người dân chắc chắn cũng mắng ông. ta, chỉ là người phụ trách báo cáo không dám nói.Không có hoàng đế nào sẵn lòng thừa nhận mình là hôn quân, Trần Cát cũng vậy.Ông ta cũng mong để lại danh tiếng tốt trong lịch sử của đời sau.Cửu công chúa cũng biết rõ điều này nên trong thư đã cố gắng nhắc đến danh tiếng đời sau.Còn phân tích tệ hại của việc cầu hòa trên các phương diện.Trần Cát không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên ông ta biết tiếp tục cống nạp cho Thổ Phiên nữa chẳng khác nào uống thuốc giải khát, trong lòng ông ta cũng nghiêng về chủ chiến.Nhưng ông ta lại lo nếu chọc giận Gada thật thì Gada sẽ phái đại quân tấn công vào Tây Xuyên.Nếu như thế thì Gada có thể lấy Tây Xuyên làm bàn đạp để liên tục xâm chiếm các nơi khác ở Xuyên Thục.Hậu quả này quá nghiêm trọng. Thế nên Trần Cát vẫn chưa quyết định.Hoàng đế không đưa ra quyết định, các đại thần chỉ đành tiếp tục cãi vã.Cửu công chúa đã lường trước được tình hình này nên lúc người đưa thư về thì có dặn họ lén truyền tin tức ra ngoài.Được người đưa tin đốc thúc, chuyện này nhanh chóng truyền ra trong thành.Thậm chí những người tri thức ở Quốc Tử Giám còn chạy đến trước cửa hoàng cung tặng sách vạn dân, mong triều đìnhđừng cống nạp cho Thổ Phiên nữa.Trần Cát đã sầu vì chuyện này, mấy đêm liền chưa được. ngủ ngon.Lúc Cửu công chúa phái người đưa tin đến, Đan Châu vẫn chưa đến Tây Xuyên, chỉ là thả cho chút phong thanh.Mọi người đều không biết thật ra bây giờ chiến tranh đã kết thúc.Cuộc tranh luận của họ chẳng có ý nghĩa gì cả.Mãi cho đến đêm thứ tư sau khi người đưa tin về, Trân Cát nhận được một phong thư mật báo.Phong thư mật báo cũng là do Cửu công chúa đưa đến, chẳng qua là lần này đưa thư băng chim bồ câu.Mật báo rất đơn giản, nói ngắn gọn quá trình chiến đấu, sau đó nói cho Trần Cát biết kẻ địch đã bị tiêu diệt hoàn toàn,Đan Châu đã bị giết, bắt được hàng ngàn ngựa chiến.Lúc nhận được mật báo, Trần Cát đã ngủ, đọc xong ông ta mừng rỡ lập tức nhảy cẵng trên giường.Đây là tin tức tốt nhất mà ông ta nghe được trong mấy ngày nay.