Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 1070
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Chuyện này dễ làm lắm, cứ giao cho ta đi!”Tú bà vừa nghe chỉ là hỗ trợ tìm vài thư sinh viết lời thoại, vội vỗ ngực đảm bảo: “Bắc viện của Lầu Hàm Hương mấy thứ khác thì không có bao nhiêu, chứ thư sinh nghèo túng thì có rất nhiều, ngươi tùy ý cho vài lượng bạc thì muốn bao nhiêu cũng có.”“Phùng ma ma, đây là việc đầu tiên mà tiên sinh giao cho. †a làm, tiền bạc không thành vấn đề, quan trọng nhất là phải có tài hoa, phải viết ra câu chuyện phải hay!” Thanh Diên nhắc nhở.“Ngươi nói như thế, ta quả thật có nghĩ tới một người.”Tú bà nói: "Ta nhớ tối hôm qua có gặp anh ta một lần, ngươi chờ một chút, ta bảo nha hoàn đi tìm xem thử anh ta đã đi chưa."Nói xong, tú bà lập tức chạy ra ngoài.Chẳng mấy chốc, một thư sinh mặc trường sam bước vào. cùng tú bà.Trường sam của thư sinh đã giặt đến trắng bệch, ở vị trí đầu gối còn có hai chỗ vá.“Vị này là Trần Văn Viễn, Trần công tử!"Tú bà giới thiệu: "Thanh Diên, ngươi hẳn đã nghe nói rồi, chính là người luôn đối xử tốt với Tiểu Liên”"Hóa ra là Trần công tử!"Thanh Diên vội vàng thi lễ.Cô ấy quả thật có nghe nói về Trần Văn Viễn.Người này là một thư sinh nghèo túng, nhưng cũng có. chút tài hoa, chỉ là tài hoa của anh ta không năm ở thơ ca, mà là viết truyện.Đáng tiếc ở Đại Khang biết biết viết truyện cũng vô dụng, phải biết viết thơ viết biền văn mới có thể đạt được công danh.Đáng tiếc ở Đại Khang biết biết viết truyện cũng vô dụng, phải biết viết thơ viết biền văn mới có thể đạt được công danh.Trần Văn Viễn thi liên tiếp mấy năm, ngay cả tú tài cũng không đậu nổi, chỉ có thể ở đầu cầu giúp người khác chép thơ văn, chép kinh, viết thư để kiếm sống.Thỉnh thoảng cũng giúp viết tiểu sử gia tộc gì đó cho một vài quý tộc đã qua đời.Lầu Hàm Hương có một cô nương tên là Tiểu Liên, không biết chữ, đến đầu cầu tìm Trần Văn Viễn để giúp cô ấy viết thư cho gia đình.Hai người cứ thế mà yêu mến nhau.Kỹ thuật in của Đại Khang rất lạc hậu, rất nhiều sách phải dựa vào người khác chép lại mới lưu truyền được.Trần Văn Viễn viết chữ rất đẹp, cho nên công việc làm ăn thường ngày cũng không tệ lắm, không ít người có tiền thích tìm anh ta để chép lại thơ văn.Thu nhập mặc dù không thể xem là quá nhiều, nhưng để trang trải cuộc sống cũng không thành vấn đề, mỗi tháng còn có thể uống vài bữa rượu.Nhưng từ sau khi biết Tiểu Liên, tiền tích góp của Trần Văn Viễn tiêu rất nhanh hết.Mỗi ngày làm việc liều mạng sao chép cho người khác, cũng phải dành dụm mấy ngày mới có thể tới gặp cô gái mình thích một lần.Nếu muốn qua đêm ở Lầu Hàm Hương, ít nhất phải tốn nửa tháng.Còn về việc dành tiền chuộc thân cho Tiểu Liên, thì năm mơ cũng không dám mơ.Tiểu Liên cũng đối xử với anh ta không tệ, vì muốn gặp. riêng anh ta mà thường xuyên đưa tiền riêng mà mình để dành được cho Trần Văn Viễn.Cuộc sống kiểu này quá đau khổ, cho nên khi tú bà tìm được anh ta, nói có người muốn mời anh ta viết truyện, Trần Văn Viễn không chút do dự đã tới ngay."Trần công tử, vị này là Thanh Diên cô nương, chính là cô ấy tìm ngươi để viết truyện!"Tú bà lại chỉ vào Thanh Diên mà giới thiệu.Trần Văn Viễn nghe vậy, không khỏi cảm thấy thất vọng một chút.Thanh lâu không tiếp đãi khách nữ, mà từ đoạn hội thoại vừa rồi giữa tú bà với Thanh Diên, có thể thấy rõ ràng là cônương này biết Tiểu Liên.Thế nên Trần Văn Viễn theo bản năng mà xem Thanh Diên là gái thanh lâu.Một cô gái thanh lâu, tìm mình viết truyện gì chứ? Viết hay có thể cho được mấy đồng tiền?
“Chuyện này dễ làm lắm, cứ giao cho ta đi!”
Tú bà vừa nghe chỉ là hỗ trợ tìm vài thư sinh viết lời thoại, vội vỗ ngực đảm bảo: “Bắc viện của Lầu Hàm Hương mấy thứ khác thì không có bao nhiêu, chứ thư sinh nghèo túng thì có rất nhiều, ngươi tùy ý cho vài lượng bạc thì muốn bao nhiêu cũng có.”
“Phùng ma ma, đây là việc đầu tiên mà tiên sinh giao cho. †a làm, tiền bạc không thành vấn đề, quan trọng nhất là phải có tài hoa, phải viết ra câu chuyện phải hay!” Thanh Diên nhắc nhở.
“Ngươi nói như thế, ta quả thật có nghĩ tới một người.”
Tú bà nói: "Ta nhớ tối hôm qua có gặp anh ta một lần, ngươi chờ một chút, ta bảo nha hoàn đi tìm xem thử anh ta đã đi chưa."
Nói xong, tú bà lập tức chạy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, một thư sinh mặc trường sam bước vào. cùng tú bà.
Trường sam của thư sinh đã giặt đến trắng bệch, ở vị trí đầu gối còn có hai chỗ vá.
“Vị này là Trần Văn Viễn, Trần công tử!"
Tú bà giới thiệu: "Thanh Diên, ngươi hẳn đã nghe nói rồi, chính là người luôn đối xử tốt với Tiểu Liên”
"Hóa ra là Trần công tử!"
Thanh Diên vội vàng thi lễ.
Cô ấy quả thật có nghe nói về Trần Văn Viễn.
Người này là một thư sinh nghèo túng, nhưng cũng có. chút tài hoa, chỉ là tài hoa của anh ta không năm ở thơ ca, mà là viết truyện.
Đáng tiếc ở Đại Khang biết biết viết truyện cũng vô dụng, phải biết viết thơ viết biền văn mới có thể đạt được công danh.
Đáng tiếc ở Đại Khang biết biết viết truyện cũng vô dụng, phải biết viết thơ viết biền văn mới có thể đạt được công danh.
Trần Văn Viễn thi liên tiếp mấy năm, ngay cả tú tài cũng không đậu nổi, chỉ có thể ở đầu cầu giúp người khác chép thơ văn, chép kinh, viết thư để kiếm sống.
Thỉnh thoảng cũng giúp viết tiểu sử gia tộc gì đó cho một vài quý tộc đã qua đời.
Lầu Hàm Hương có một cô nương tên là Tiểu Liên, không biết chữ, đến đầu cầu tìm Trần Văn Viễn để giúp cô ấy viết thư cho gia đình.
Hai người cứ thế mà yêu mến nhau.
Kỹ thuật in của Đại Khang rất lạc hậu, rất nhiều sách phải dựa vào người khác chép lại mới lưu truyền được.
Trần Văn Viễn viết chữ rất đẹp, cho nên công việc làm ăn thường ngày cũng không tệ lắm, không ít người có tiền thích tìm anh ta để chép lại thơ văn.
Thu nhập mặc dù không thể xem là quá nhiều, nhưng để trang trải cuộc sống cũng không thành vấn đề, mỗi tháng còn có thể uống vài bữa rượu.
Nhưng từ sau khi biết Tiểu Liên, tiền tích góp của Trần Văn Viễn tiêu rất nhanh hết.
Mỗi ngày làm việc liều mạng sao chép cho người khác, cũng phải dành dụm mấy ngày mới có thể tới gặp cô gái mình thích một lần.
Nếu muốn qua đêm ở Lầu Hàm Hương, ít nhất phải tốn nửa tháng.
Còn về việc dành tiền chuộc thân cho Tiểu Liên, thì năm mơ cũng không dám mơ.
Tiểu Liên cũng đối xử với anh ta không tệ, vì muốn gặp. riêng anh ta mà thường xuyên đưa tiền riêng mà mình để dành được cho Trần Văn Viễn.
Cuộc sống kiểu này quá đau khổ, cho nên khi tú bà tìm được anh ta, nói có người muốn mời anh ta viết truyện, Trần Văn Viễn không chút do dự đã tới ngay.
"Trần công tử, vị này là Thanh Diên cô nương, chính là cô ấy tìm ngươi để viết truyện!"
Tú bà lại chỉ vào Thanh Diên mà giới thiệu.
Trần Văn Viễn nghe vậy, không khỏi cảm thấy thất vọng một chút.
Thanh lâu không tiếp đãi khách nữ, mà từ đoạn hội thoại vừa rồi giữa tú bà với Thanh Diên, có thể thấy rõ ràng là cô
nương này biết Tiểu Liên.
Thế nên Trần Văn Viễn theo bản năng mà xem Thanh Diên là gái thanh lâu.
Một cô gái thanh lâu, tìm mình viết truyện gì chứ? Viết hay có thể cho được mấy đồng tiền?
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Chuyện này dễ làm lắm, cứ giao cho ta đi!”Tú bà vừa nghe chỉ là hỗ trợ tìm vài thư sinh viết lời thoại, vội vỗ ngực đảm bảo: “Bắc viện của Lầu Hàm Hương mấy thứ khác thì không có bao nhiêu, chứ thư sinh nghèo túng thì có rất nhiều, ngươi tùy ý cho vài lượng bạc thì muốn bao nhiêu cũng có.”“Phùng ma ma, đây là việc đầu tiên mà tiên sinh giao cho. †a làm, tiền bạc không thành vấn đề, quan trọng nhất là phải có tài hoa, phải viết ra câu chuyện phải hay!” Thanh Diên nhắc nhở.“Ngươi nói như thế, ta quả thật có nghĩ tới một người.”Tú bà nói: "Ta nhớ tối hôm qua có gặp anh ta một lần, ngươi chờ một chút, ta bảo nha hoàn đi tìm xem thử anh ta đã đi chưa."Nói xong, tú bà lập tức chạy ra ngoài.Chẳng mấy chốc, một thư sinh mặc trường sam bước vào. cùng tú bà.Trường sam của thư sinh đã giặt đến trắng bệch, ở vị trí đầu gối còn có hai chỗ vá.“Vị này là Trần Văn Viễn, Trần công tử!"Tú bà giới thiệu: "Thanh Diên, ngươi hẳn đã nghe nói rồi, chính là người luôn đối xử tốt với Tiểu Liên”"Hóa ra là Trần công tử!"Thanh Diên vội vàng thi lễ.Cô ấy quả thật có nghe nói về Trần Văn Viễn.Người này là một thư sinh nghèo túng, nhưng cũng có. chút tài hoa, chỉ là tài hoa của anh ta không năm ở thơ ca, mà là viết truyện.Đáng tiếc ở Đại Khang biết biết viết truyện cũng vô dụng, phải biết viết thơ viết biền văn mới có thể đạt được công danh.Đáng tiếc ở Đại Khang biết biết viết truyện cũng vô dụng, phải biết viết thơ viết biền văn mới có thể đạt được công danh.Trần Văn Viễn thi liên tiếp mấy năm, ngay cả tú tài cũng không đậu nổi, chỉ có thể ở đầu cầu giúp người khác chép thơ văn, chép kinh, viết thư để kiếm sống.Thỉnh thoảng cũng giúp viết tiểu sử gia tộc gì đó cho một vài quý tộc đã qua đời.Lầu Hàm Hương có một cô nương tên là Tiểu Liên, không biết chữ, đến đầu cầu tìm Trần Văn Viễn để giúp cô ấy viết thư cho gia đình.Hai người cứ thế mà yêu mến nhau.Kỹ thuật in của Đại Khang rất lạc hậu, rất nhiều sách phải dựa vào người khác chép lại mới lưu truyền được.Trần Văn Viễn viết chữ rất đẹp, cho nên công việc làm ăn thường ngày cũng không tệ lắm, không ít người có tiền thích tìm anh ta để chép lại thơ văn.Thu nhập mặc dù không thể xem là quá nhiều, nhưng để trang trải cuộc sống cũng không thành vấn đề, mỗi tháng còn có thể uống vài bữa rượu.Nhưng từ sau khi biết Tiểu Liên, tiền tích góp của Trần Văn Viễn tiêu rất nhanh hết.Mỗi ngày làm việc liều mạng sao chép cho người khác, cũng phải dành dụm mấy ngày mới có thể tới gặp cô gái mình thích một lần.Nếu muốn qua đêm ở Lầu Hàm Hương, ít nhất phải tốn nửa tháng.Còn về việc dành tiền chuộc thân cho Tiểu Liên, thì năm mơ cũng không dám mơ.Tiểu Liên cũng đối xử với anh ta không tệ, vì muốn gặp. riêng anh ta mà thường xuyên đưa tiền riêng mà mình để dành được cho Trần Văn Viễn.Cuộc sống kiểu này quá đau khổ, cho nên khi tú bà tìm được anh ta, nói có người muốn mời anh ta viết truyện, Trần Văn Viễn không chút do dự đã tới ngay."Trần công tử, vị này là Thanh Diên cô nương, chính là cô ấy tìm ngươi để viết truyện!"Tú bà lại chỉ vào Thanh Diên mà giới thiệu.Trần Văn Viễn nghe vậy, không khỏi cảm thấy thất vọng một chút.Thanh lâu không tiếp đãi khách nữ, mà từ đoạn hội thoại vừa rồi giữa tú bà với Thanh Diên, có thể thấy rõ ràng là cônương này biết Tiểu Liên.Thế nên Trần Văn Viễn theo bản năng mà xem Thanh Diên là gái thanh lâu.Một cô gái thanh lâu, tìm mình viết truyện gì chứ? Viết hay có thể cho được mấy đồng tiền?