Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 1148

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Đại Lưu, cập bến.” Kim Phi ra lệnh cho đội thuyền cập bến, rồi bảo nhân viên hộ tống phụ trách việc truyền tin đi trước dẫn đường, còn mình thì dẫn người theo phía sau đi đón Đường Tiểu Bắc.Lúc này, trời đã vào đông, dù là vùng Giang Nam đi chăng nữa thì thời tiết vẫn vô cùng giá lạnh.Kim Phi bọc mình trong chiếc áo khoác, cưỡi ngựa chạy trong gió rét một tiếng đồng hồ mới thấy một đội người ngựa xuất hiện.Hơn ba mươi nhân viên hộ tống vây quanh bảo vệ chiếc xe ngựa ở chính giữa.Đường Tiểu Bắc đang ngồi trong xe ngựa nói chuyện với người khác, chợt thấy xe ngựa dừng lại thì nghỉ ngờ vén rèm lên xem.Sau đó cô ấy thấy Kim Phi bên kia rèm đang bước lại gần.“Tướng công...”Đường Tiểu Bắc vốn đang vừa nói vừa cười, nhưng ngay khi thấy Kim Phi thì cô ấy lập tức bĩu môi, mở cửa xe ra, nhào thẳng vào trong lồng ngực của y, ôm lấy y mà khóc nức nở.“Tướng công, sao giờ chàng mới tới? Ta còn tưởng sẽ chẳng được gặp lại chàng nữa...”Đường Tiểu Bắc khóc mới thương tâm làm sao. Nước mắt của cô ấy thấm ướt cả vai áo Kim Phi. Mặt Kim Phi tối sầm lại.Ban nãy lúc cô ấy kéo rèm lên y đã thấy rồi.Rõ ràng cô ấy cười vui vẻ là thế, tay còn múa may, vung vẩy loạn xạ, dáng vẻ đặc biệt hào hứng.Sao đột nhiên vừa trông thấy y đã biến thành đoá hoa mềm yếu thế này?Chẳng qua, Kim Phi cũng hiểu mình không thể vạch trần Đường Tiểu Bắc ngay lúc này được.Y chọn phối hợp, nhẹ nhàng võ lưng Đường Tiểu Bắc và nhỏ giọng an ủi cô ấy.Thật ra đây cũng chính là điểm thông minh của Đường Tiểu Bắc.Cô ấy biết rõ lúc nào nên làm nũng, lúc nào nên mạnh mẽ, khi nào có thể giả ngây giả dại, khi nào cần chững chạc, nghiêm trang.Kim Phi đi đường xa ngàn dặm tới cứu cô ấy, đương nhiên cô ấy nên tỏ ra yếu đuối một chút.Nếu cô ấy còn tỏ ra mạnh mẽ hơn cả Kim Phi, vậy chẳng khác nào nói y đã mất công vô ích khi tới đây sao?Bản thân Kim Phi cũng biết dù y có tới hay không thì Nguyên Thái Vi cũng sẽ dùng toàn bộ lực lượng đi cứu ĐườngTiểu Bắc.Nhưng lần này cô ấy bị tập kích rõ ràng là do có người sắp đặt.Đây cũng là một lời khiêu khích đối với tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên.Kim Phi nhất định phải biết được đối phương là ai, có mục đích gì.Đồng thời, y cũng phải trả thù cho nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đã gặp nạn trong lần hành động này!Vì vậy, việc y tới Giang Nam không chỉ vì Đường Tiểu Bắc. Y tới để thể hiện một thái độ.Ai dám ra tay với tiêu cục Trấn Viễn thì sẽ phải hứng chịu lửa giận của bọn họ.Dù chỗ dựa của bọn chúng có vững chắc tới đâu, lai lịch có lớn thế nào đi chăng nữa.Đợi Đường Tiểu Bắc khóc đủ rồi, lúc này Kim Phi mới hỏi: “Muội có sao không?”“Ta không sao...”Cô ấy lau nước mắt, bỗng như nhớ ra điều gì, cô ấy nói: “Tướng công mau tới đây, ta giới thiệu với chàng, đây là ân nhân tỷ tỷ đã có ơn cứu ta và A Lan”“Tỷ tỷ?" Kim Phi hơi ngạc nhiên.Nghe nói có người đã cứu giúp Đường Tiểu Bắc, theo bản năng Kim Phi đã nghĩ đối phương là đàn ông.Dẫu sao nữ cao thủ cũng khá hiếm gặp. “Đúng, là tỷ tỷ.”

“Đại Lưu, cập bến.” Kim Phi ra lệnh cho đội thuyền cập bến, rồi bảo nhân viên hộ tống phụ trách việc truyền tin đi trước dẫn đường, còn mình thì dẫn người theo phía sau đi đón Đường Tiểu Bắc.

Lúc này, trời đã vào đông, dù là vùng Giang Nam đi chăng nữa thì thời tiết vẫn vô cùng giá lạnh.

Kim Phi bọc mình trong chiếc áo khoác, cưỡi ngựa chạy trong gió rét một tiếng đồng hồ mới thấy một đội người ngựa xuất hiện.

Hơn ba mươi nhân viên hộ tống vây quanh bảo vệ chiếc xe ngựa ở chính giữa.

Đường Tiểu Bắc đang ngồi trong xe ngựa nói chuyện với người khác, chợt thấy xe ngựa dừng lại thì nghỉ ngờ vén rèm lên xem.

Sau đó cô ấy thấy Kim Phi bên kia rèm đang bước lại gần.

“Tướng công...”

Đường Tiểu Bắc vốn đang vừa nói vừa cười, nhưng ngay khi thấy Kim Phi thì cô ấy lập tức bĩu môi, mở cửa xe ra, nhào thẳng vào trong lồng ngực của y, ôm lấy y mà khóc nức nở.

“Tướng công, sao giờ chàng mới tới? Ta còn tưởng sẽ chẳng được gặp lại chàng nữa...”

Đường Tiểu Bắc khóc mới thương tâm làm sao. Nước mắt của cô ấy thấm ướt cả vai áo Kim Phi. Mặt Kim Phi tối sầm lại.

Ban nãy lúc cô ấy kéo rèm lên y đã thấy rồi.

Rõ ràng cô ấy cười vui vẻ là thế, tay còn múa may, vung vẩy loạn xạ, dáng vẻ đặc biệt hào hứng.

Sao đột nhiên vừa trông thấy y đã biến thành đoá hoa mềm yếu thế này?

Chẳng qua, Kim Phi cũng hiểu mình không thể vạch trần Đường Tiểu Bắc ngay lúc này được.

Y chọn phối hợp, nhẹ nhàng võ lưng Đường Tiểu Bắc và nhỏ giọng an ủi cô ấy.

Thật ra đây cũng chính là điểm thông minh của Đường Tiểu Bắc.

Cô ấy biết rõ lúc nào nên làm nũng, lúc nào nên mạnh mẽ, khi nào có thể giả ngây giả dại, khi nào cần chững chạc, nghiêm trang.

Kim Phi đi đường xa ngàn dặm tới cứu cô ấy, đương nhiên cô ấy nên tỏ ra yếu đuối một chút.

Nếu cô ấy còn tỏ ra mạnh mẽ hơn cả Kim Phi, vậy chẳng khác nào nói y đã mất công vô ích khi tới đây sao?

Bản thân Kim Phi cũng biết dù y có tới hay không thì Nguyên Thái Vi cũng sẽ dùng toàn bộ lực lượng đi cứu Đường

Tiểu Bắc.

Nhưng lần này cô ấy bị tập kích rõ ràng là do có người sắp đặt.

Đây cũng là một lời khiêu khích đối với tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên.

Kim Phi nhất định phải biết được đối phương là ai, có mục đích gì.

Đồng thời, y cũng phải trả thù cho nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đã gặp nạn trong lần hành động này!

Vì vậy, việc y tới Giang Nam không chỉ vì Đường Tiểu Bắc. Y tới để thể hiện một thái độ.

Ai dám ra tay với tiêu cục Trấn Viễn thì sẽ phải hứng chịu lửa giận của bọn họ.

Dù chỗ dựa của bọn chúng có vững chắc tới đâu, lai lịch có lớn thế nào đi chăng nữa.

Đợi Đường Tiểu Bắc khóc đủ rồi, lúc này Kim Phi mới hỏi: “Muội có sao không?”

“Ta không sao...”

Cô ấy lau nước mắt, bỗng như nhớ ra điều gì, cô ấy nói: “Tướng công mau tới đây, ta giới thiệu với chàng, đây là ân nhân tỷ tỷ đã có ơn cứu ta và A Lan”

“Tỷ tỷ?" Kim Phi hơi ngạc nhiên.

Nghe nói có người đã cứu giúp Đường Tiểu Bắc, theo bản năng Kim Phi đã nghĩ đối phương là đàn ông.

Dẫu sao nữ cao thủ cũng khá hiếm gặp. “Đúng, là tỷ tỷ.”

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Đại Lưu, cập bến.” Kim Phi ra lệnh cho đội thuyền cập bến, rồi bảo nhân viên hộ tống phụ trách việc truyền tin đi trước dẫn đường, còn mình thì dẫn người theo phía sau đi đón Đường Tiểu Bắc.Lúc này, trời đã vào đông, dù là vùng Giang Nam đi chăng nữa thì thời tiết vẫn vô cùng giá lạnh.Kim Phi bọc mình trong chiếc áo khoác, cưỡi ngựa chạy trong gió rét một tiếng đồng hồ mới thấy một đội người ngựa xuất hiện.Hơn ba mươi nhân viên hộ tống vây quanh bảo vệ chiếc xe ngựa ở chính giữa.Đường Tiểu Bắc đang ngồi trong xe ngựa nói chuyện với người khác, chợt thấy xe ngựa dừng lại thì nghỉ ngờ vén rèm lên xem.Sau đó cô ấy thấy Kim Phi bên kia rèm đang bước lại gần.“Tướng công...”Đường Tiểu Bắc vốn đang vừa nói vừa cười, nhưng ngay khi thấy Kim Phi thì cô ấy lập tức bĩu môi, mở cửa xe ra, nhào thẳng vào trong lồng ngực của y, ôm lấy y mà khóc nức nở.“Tướng công, sao giờ chàng mới tới? Ta còn tưởng sẽ chẳng được gặp lại chàng nữa...”Đường Tiểu Bắc khóc mới thương tâm làm sao. Nước mắt của cô ấy thấm ướt cả vai áo Kim Phi. Mặt Kim Phi tối sầm lại.Ban nãy lúc cô ấy kéo rèm lên y đã thấy rồi.Rõ ràng cô ấy cười vui vẻ là thế, tay còn múa may, vung vẩy loạn xạ, dáng vẻ đặc biệt hào hứng.Sao đột nhiên vừa trông thấy y đã biến thành đoá hoa mềm yếu thế này?Chẳng qua, Kim Phi cũng hiểu mình không thể vạch trần Đường Tiểu Bắc ngay lúc này được.Y chọn phối hợp, nhẹ nhàng võ lưng Đường Tiểu Bắc và nhỏ giọng an ủi cô ấy.Thật ra đây cũng chính là điểm thông minh của Đường Tiểu Bắc.Cô ấy biết rõ lúc nào nên làm nũng, lúc nào nên mạnh mẽ, khi nào có thể giả ngây giả dại, khi nào cần chững chạc, nghiêm trang.Kim Phi đi đường xa ngàn dặm tới cứu cô ấy, đương nhiên cô ấy nên tỏ ra yếu đuối một chút.Nếu cô ấy còn tỏ ra mạnh mẽ hơn cả Kim Phi, vậy chẳng khác nào nói y đã mất công vô ích khi tới đây sao?Bản thân Kim Phi cũng biết dù y có tới hay không thì Nguyên Thái Vi cũng sẽ dùng toàn bộ lực lượng đi cứu ĐườngTiểu Bắc.Nhưng lần này cô ấy bị tập kích rõ ràng là do có người sắp đặt.Đây cũng là một lời khiêu khích đối với tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên.Kim Phi nhất định phải biết được đối phương là ai, có mục đích gì.Đồng thời, y cũng phải trả thù cho nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đã gặp nạn trong lần hành động này!Vì vậy, việc y tới Giang Nam không chỉ vì Đường Tiểu Bắc. Y tới để thể hiện một thái độ.Ai dám ra tay với tiêu cục Trấn Viễn thì sẽ phải hứng chịu lửa giận của bọn họ.Dù chỗ dựa của bọn chúng có vững chắc tới đâu, lai lịch có lớn thế nào đi chăng nữa.Đợi Đường Tiểu Bắc khóc đủ rồi, lúc này Kim Phi mới hỏi: “Muội có sao không?”“Ta không sao...”Cô ấy lau nước mắt, bỗng như nhớ ra điều gì, cô ấy nói: “Tướng công mau tới đây, ta giới thiệu với chàng, đây là ân nhân tỷ tỷ đã có ơn cứu ta và A Lan”“Tỷ tỷ?" Kim Phi hơi ngạc nhiên.Nghe nói có người đã cứu giúp Đường Tiểu Bắc, theo bản năng Kim Phi đã nghĩ đối phương là đàn ông.Dẫu sao nữ cao thủ cũng khá hiếm gặp. “Đúng, là tỷ tỷ.”

Chương 1148