Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 1152
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Tự cô xem đi.”Kim Phi than một câu, đưa tờ giấy cho Nguyên Thái Vi. Nguyên Thái Vi vội vàng nhận lấy.Xem một lúc thì nhíu mày.Trên giấy viết, đội trưởng đội hộ tống một mạch đuổi theo ra tới cửa biển, nhưng không đuổi kịp thủy tặc.Nhưng ven theo bờ biển thì hỏi thăm được, đúng là thủy tặc đã đi ra biển.Vì thế đội trưởng đội hộ tống bèn lập tức ra biển điều tra.Nhưng ngoài biển quá rộng lớn, người trên biển lại ít người, chẳng thu thập được tin tức gì.Thủy tặc giống như bị biển khởi nuốt chửng vậy, biến mất không còn bóng dáng.Đúng lúc đội hộ tống hết đường xoay sở, thủy tặc lại tự mình xuất hiện - vào lúc nửa đêm, nhân lúc trời tối đánh lén thuyền đội hộ tống.Nhân viên hộ tống phần lớn là người Xuyên Thục, có sở trường chiến đấu trên mặt đất, cơ hội đi thuyền cũng không nhiều.Cho dù là lúc làm nhiệm vụ trên thuyền, ngày nào cũng hoạt động ở trên thuyền.Gió biển bắt đầu thổi mạnh, càng lúc càng nhiều nhân viên hộ tống không thích ứng được.Thủy tặc cố ý chọn một đêm gió lớn để đánh lén, lúc này nhân viên hộ tống không giỏi chiến đấu trên nước đã bị động trở tay không kịp.Phụ trách truy đuổi là một đội hộ tống có khoảng hơn một trăm người.Mà thủy tặc khoảng hơn một nghìn người, tính tất cả thuyền bè cộng lại phải gấp mấy chục lần so với đội hộ tống, chúng bao vây thuyền của đội hộ tống từ bốn phương tám hướng.Nếu như là ở trên sông Trường Giang hoặc trên các con sông trong đất liền khác, mấy người đội hộ tống sẽ có máy bắn đá và nỏ hạng nặng, cũng sẽ không sợ đối phương.Nhưng đây là ở trên biển lộng gió, tàu chở hàng lắc lư liên tục, căn bản không thể nhắm bắn được.Đội trưởng đội hộ tống nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức tìm tới bốn nhân viên hộ tống lớn lên ở gần biển, thông thạo bơi lội, ra lệnh cho bọn họ mang theo chim bồ câu đưa thư và bong bóng heo nhảy xuống biển, thừa dịp trời tối bỏ trốn, đưa theo tin tức lên bờ truyền đi.Trong bốn thành viên hộ tống chỉ có một người thành công lên bờ, tin tức cũng là do hắn truyền về.Căn cứ theo những gì nhân viên hộ tống miêu tả, đêm đó có tổng cộng hơn ba mươi người lái thuyền của thương hội và hơn hai mươi nhận viên hộ tống bị bắt, các nhân viên hộ tống còn lại đều hy sinh.Các nhân viên hộ tống cùng các huynh đệ của thương hội bị bắt bị thủy tặc treo ở trên một hòn đảo cô lập ở biển, mặc kệ cho gió táp mưa rơi.Thủy tặc còn đến các bên tàu ở duyên hải nói ra mấy câu như “Tiêu cục Trấn Viễn chẳng qua cũng chỉ có vậy” “Có bản lĩnh thì ra biển cứu người đi” đầy khiêu khích.“Tướng công, bây giờ phải làm sao?”Đường Tiểu Bắc cau mày hỏi.Nguyên Thái Vi, nhân viên hộ tống, các huynh đệ trong thương hội đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi.“Không phải bọn họ muốn chúng ta đi cứu người à? Vậy thì chúng ta đi cứu!”Kim Phi trả lời mà không hề nghĩ ngợi gì.“Nhưng mà...Nhưng mà tướng công, đây rõ ràng là một cái bẫy!”Đường Tiểu Bắc nghe xong thì nóng nảy.
“Tự cô xem đi.”
Kim Phi than một câu, đưa tờ giấy cho Nguyên Thái Vi. Nguyên Thái Vi vội vàng nhận lấy.
Xem một lúc thì nhíu mày.
Trên giấy viết, đội trưởng đội hộ tống một mạch đuổi theo ra tới cửa biển, nhưng không đuổi kịp thủy tặc.
Nhưng ven theo bờ biển thì hỏi thăm được, đúng là thủy tặc đã đi ra biển.
Vì thế đội trưởng đội hộ tống bèn lập tức ra biển điều tra.
Nhưng ngoài biển quá rộng lớn, người trên biển lại ít người, chẳng thu thập được tin tức gì.
Thủy tặc giống như bị biển khởi nuốt chửng vậy, biến mất không còn bóng dáng.
Đúng lúc đội hộ tống hết đường xoay sở, thủy tặc lại tự mình xuất hiện - vào lúc nửa đêm, nhân lúc trời tối đánh lén thuyền đội hộ tống.
Nhân viên hộ tống phần lớn là người Xuyên Thục, có sở trường chiến đấu trên mặt đất, cơ hội đi thuyền cũng không nhiều.
Cho dù là lúc làm nhiệm vụ trên thuyền, ngày nào cũng hoạt động ở trên thuyền.
Gió biển bắt đầu thổi mạnh, càng lúc càng nhiều nhân viên hộ tống không thích ứng được.
Thủy tặc cố ý chọn một đêm gió lớn để đánh lén, lúc này nhân viên hộ tống không giỏi chiến đấu trên nước đã bị động trở tay không kịp.
Phụ trách truy đuổi là một đội hộ tống có khoảng hơn một trăm người.
Mà thủy tặc khoảng hơn một nghìn người, tính tất cả thuyền bè cộng lại phải gấp mấy chục lần so với đội hộ tống, chúng bao vây thuyền của đội hộ tống từ bốn phương tám hướng.
Nếu như là ở trên sông Trường Giang hoặc trên các con sông trong đất liền khác, mấy người đội hộ tống sẽ có máy bắn đá và nỏ hạng nặng, cũng sẽ không sợ đối phương.
Nhưng đây là ở trên biển lộng gió, tàu chở hàng lắc lư liên tục, căn bản không thể nhắm bắn được.
Đội trưởng đội hộ tống nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức tìm tới bốn nhân viên hộ tống lớn lên ở gần biển, thông thạo bơi lội, ra lệnh cho bọn họ mang theo chim bồ câu đưa thư và bong bóng heo nhảy xuống biển, thừa dịp trời tối bỏ trốn, đưa theo tin tức lên bờ truyền đi.
Trong bốn thành viên hộ tống chỉ có một người thành công lên bờ, tin tức cũng là do hắn truyền về.
Căn cứ theo những gì nhân viên hộ tống miêu tả, đêm đó có tổng cộng hơn ba mươi người lái thuyền của thương hội và hơn hai mươi nhận viên hộ tống bị bắt, các nhân viên hộ tống còn lại đều hy sinh.
Các nhân viên hộ tống cùng các huynh đệ của thương hội bị bắt bị thủy tặc treo ở trên một hòn đảo cô lập ở biển, mặc kệ cho gió táp mưa rơi.
Thủy tặc còn đến các bên tàu ở duyên hải nói ra mấy câu như “Tiêu cục Trấn Viễn chẳng qua cũng chỉ có vậy” “Có bản lĩnh thì ra biển cứu người đi” đầy khiêu khích.
“Tướng công, bây giờ phải làm sao?”
Đường Tiểu Bắc cau mày hỏi.
Nguyên Thái Vi, nhân viên hộ tống, các huynh đệ trong thương hội đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi.
“Không phải bọn họ muốn chúng ta đi cứu người à? Vậy thì chúng ta đi cứu!”
Kim Phi trả lời mà không hề nghĩ ngợi gì.
“Nhưng mà...Nhưng mà tướng công, đây rõ ràng là một cái bẫy!”
Đường Tiểu Bắc nghe xong thì nóng nảy.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Tự cô xem đi.”Kim Phi than một câu, đưa tờ giấy cho Nguyên Thái Vi. Nguyên Thái Vi vội vàng nhận lấy.Xem một lúc thì nhíu mày.Trên giấy viết, đội trưởng đội hộ tống một mạch đuổi theo ra tới cửa biển, nhưng không đuổi kịp thủy tặc.Nhưng ven theo bờ biển thì hỏi thăm được, đúng là thủy tặc đã đi ra biển.Vì thế đội trưởng đội hộ tống bèn lập tức ra biển điều tra.Nhưng ngoài biển quá rộng lớn, người trên biển lại ít người, chẳng thu thập được tin tức gì.Thủy tặc giống như bị biển khởi nuốt chửng vậy, biến mất không còn bóng dáng.Đúng lúc đội hộ tống hết đường xoay sở, thủy tặc lại tự mình xuất hiện - vào lúc nửa đêm, nhân lúc trời tối đánh lén thuyền đội hộ tống.Nhân viên hộ tống phần lớn là người Xuyên Thục, có sở trường chiến đấu trên mặt đất, cơ hội đi thuyền cũng không nhiều.Cho dù là lúc làm nhiệm vụ trên thuyền, ngày nào cũng hoạt động ở trên thuyền.Gió biển bắt đầu thổi mạnh, càng lúc càng nhiều nhân viên hộ tống không thích ứng được.Thủy tặc cố ý chọn một đêm gió lớn để đánh lén, lúc này nhân viên hộ tống không giỏi chiến đấu trên nước đã bị động trở tay không kịp.Phụ trách truy đuổi là một đội hộ tống có khoảng hơn một trăm người.Mà thủy tặc khoảng hơn một nghìn người, tính tất cả thuyền bè cộng lại phải gấp mấy chục lần so với đội hộ tống, chúng bao vây thuyền của đội hộ tống từ bốn phương tám hướng.Nếu như là ở trên sông Trường Giang hoặc trên các con sông trong đất liền khác, mấy người đội hộ tống sẽ có máy bắn đá và nỏ hạng nặng, cũng sẽ không sợ đối phương.Nhưng đây là ở trên biển lộng gió, tàu chở hàng lắc lư liên tục, căn bản không thể nhắm bắn được.Đội trưởng đội hộ tống nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức tìm tới bốn nhân viên hộ tống lớn lên ở gần biển, thông thạo bơi lội, ra lệnh cho bọn họ mang theo chim bồ câu đưa thư và bong bóng heo nhảy xuống biển, thừa dịp trời tối bỏ trốn, đưa theo tin tức lên bờ truyền đi.Trong bốn thành viên hộ tống chỉ có một người thành công lên bờ, tin tức cũng là do hắn truyền về.Căn cứ theo những gì nhân viên hộ tống miêu tả, đêm đó có tổng cộng hơn ba mươi người lái thuyền của thương hội và hơn hai mươi nhận viên hộ tống bị bắt, các nhân viên hộ tống còn lại đều hy sinh.Các nhân viên hộ tống cùng các huynh đệ của thương hội bị bắt bị thủy tặc treo ở trên một hòn đảo cô lập ở biển, mặc kệ cho gió táp mưa rơi.Thủy tặc còn đến các bên tàu ở duyên hải nói ra mấy câu như “Tiêu cục Trấn Viễn chẳng qua cũng chỉ có vậy” “Có bản lĩnh thì ra biển cứu người đi” đầy khiêu khích.“Tướng công, bây giờ phải làm sao?”Đường Tiểu Bắc cau mày hỏi.Nguyên Thái Vi, nhân viên hộ tống, các huynh đệ trong thương hội đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi.“Không phải bọn họ muốn chúng ta đi cứu người à? Vậy thì chúng ta đi cứu!”Kim Phi trả lời mà không hề nghĩ ngợi gì.“Nhưng mà...Nhưng mà tướng công, đây rõ ràng là một cái bẫy!”Đường Tiểu Bắc nghe xong thì nóng nảy.