Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 1167

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Đợi đến khi toàn bộ thủy quân khôi phục lại thị lực, trận đấu cũng đã kết thúc.Năm trăm người, trên cổ mỗi người đều lưu lại một dấu màu đỏ."Các ngươi chơi xấu!" "Có bản lĩnh thì thử lại một lần nữa!""Nếu như đánh thật, các ngươi chắc chắn đã thua rồi!"Toàn bộ thủy quân đều tức giận mà trợn mắt nhìn nhân viên hộ tống.Năm trăm người bị năm mươi người tiêu diệt hết, bọn họ cảm thấy giống như bị người ta giáng một bạt tai vào mặt."Nếu như đánh thật, các ngươi sẽ chết nhanh hơn!"Đại Tráng không chịu nổi bọn họ nên đã dùng tay trái lấy ra một quả lựu đạn, châm ngòi rồi ném sang một bênĐùng!Ngọn lửa bốc lên tận trời!Tiếng nổ kịch liệt đỉnh tai nhức óc!Sau đó sóng xung kích do vụ nổ gây ra đã thổi bay quần áo của thủy quân."Nếu như đánh thật, ông đây sẽ dùng cái này!"Đại Tráng liếc mắt nhìn rồi hỏi: "Thế nào,muốn thử một chút không?"Các thủy quân đột nhiên không dám nói tiếp nữa.Ngoan ngoãn đi, nếu vừa rồi bọn nhân viên hộ tống vừa ra trận đã dùng thứ này, bọn họ còn có đường sống sao?Đừng nói binh lính bình thường, ngay cả tướng quân như Trịnh Trì Viễn, cũng bị uy lực của lựu đạn dọa cho trợn mắt há hốc mồm."Kim... Kim tướng quân, đây lại là thứ gì?"Trịnh Trì Viễn kích động hỏi.“Đây là vũ khí ta mới làm được, tên là lựu đạn"Kim Phi cười nói: "Thứ có thể làm lóa mắt người khác lúc nãy tên là bom chớp sáng.""Lựu đạn... Bom chớp sáng..."Trịnh Trì Viễn hơi hối hận vì đã đề ra điều kiện quá sớm.Nếu như biết Kim Phi còn có loại vũ khí này thì đã thêm vào trong điều kiện rồi.Kim Phi nhìn vẻ mặt của Trịnh Trì Viễn mà đoán được anh ta đang suy nghĩ gì, cười nói: "Nếu như Trịnh tướng quân muốn, ta có thể đưa vài rương cho tướng quân."Lựu đạn và bom chớp sáng đã được sử dụng nhiều lần trên chiến trường Tây Xuyên, không cần phải che giấu nữa.Mấy thứ này cũng không đắt tiền, đưa mấy rương cũng chẳng thấm vào đâu.Trịnh Trì Viễn nghe vậy thì ánh mắt sáng lên: "Có thể cho nhiều hơn vài rương không? Ta bỏ. tiền ra mual”"Không phải ta không muốn đưa, mà vì lựu đạn này có cách chế tạo vô cùng phức tạp, hơn nữa lại không ổn định, làm không tốt thì sẽ phát nổ, chúng ta cũng không mang theo nhiều."Kim Phi cười rồi lắc đầu.Đồ hiếm thì sẽ đắt, mặc dù tiền vốn để chế tạo lựu đạn và bom chớp sáng không cao, nhưng vì chỉ Kim Phi có, đương nhiên sẽ được bán với giá cao.Kim Phi đã nói vậy rồi, Trịnh Trì Viễn cũng. không tiện nói thêm gì nữa,Anh ta chắp tay thi lễ với Kim Phi: "Đa tạ Kim tướng quân, ta sẽ không khách sáo nữa.""Vậy chuyện tiêu diệt thủy tặc...""Kim tướng quân yên tâm, ta nói lời giữ lời, nếu đã thua rồi, cứ dựa theo những gì tiên sinh nói mà làm, nhất định sẽ cố hết sức giúp tiênsinh tiêu diệt thủy tặc sông Mang Đãng."Trịnh Trì Viễn võ ngực bảo đảm."Vậy thì rất cảm tạ Trịnh tướng quân!"Hôm nay mục đích tới đây đã đạt được, gánh nặng trong lòng Kim Phi cuối cùng cũng có thể trút xuống."Kim tướng quân, đã nói đến mức này, ta cũng không gạt ngài, ta biết đảo Giải Kiềm này, ba mặt đều là vách đá dựng đứng, chỉ có thể đi vào băng đường thủy."

Đợi đến khi toàn bộ thủy quân khôi phục lại thị lực, trận đấu cũng đã kết thúc.

Năm trăm người, trên cổ mỗi người đều lưu lại một dấu màu đỏ.

"Các ngươi chơi xấu!" "Có bản lĩnh thì thử lại một lần nữa!"

"Nếu như đánh thật, các ngươi chắc chắn đã thua rồi!"

Toàn bộ thủy quân đều tức giận mà trợn mắt nhìn nhân viên hộ tống.

Năm trăm người bị năm mươi người tiêu diệt hết, bọn họ cảm thấy giống như bị người ta giáng một bạt tai vào mặt.

"Nếu như đánh thật, các ngươi sẽ chết nhanh hơn!"

Đại Tráng không chịu nổi bọn họ nên đã dùng tay trái lấy ra một quả lựu đạn, châm ngòi rồi ném sang một bên

Đùng!

Ngọn lửa bốc lên tận trời!

Tiếng nổ kịch liệt đỉnh tai nhức óc!

Sau đó sóng xung kích do vụ nổ gây ra đã thổi bay quần áo của thủy quân.

"Nếu như đánh thật, ông đây sẽ dùng cái này!"

Đại Tráng liếc mắt nhìn rồi hỏi: "Thế nào,

muốn thử một chút không?"

Các thủy quân đột nhiên không dám nói tiếp nữa.

Ngoan ngoãn đi, nếu vừa rồi bọn nhân viên hộ tống vừa ra trận đã dùng thứ này, bọn họ còn có đường sống sao?

Đừng nói binh lính bình thường, ngay cả tướng quân như Trịnh Trì Viễn, cũng bị uy lực của lựu đạn dọa cho trợn mắt há hốc mồm.

"Kim... Kim tướng quân, đây lại là thứ gì?"

Trịnh Trì Viễn kích động hỏi.

“Đây là vũ khí ta mới làm được, tên là lựu đạn"

Kim Phi cười nói: "Thứ có thể làm lóa mắt người khác lúc nãy tên là bom chớp sáng."

"Lựu đạn... Bom chớp sáng..."

Trịnh Trì Viễn hơi hối hận vì đã đề ra điều kiện quá sớm.

Nếu như biết Kim Phi còn có loại vũ khí này thì đã thêm vào trong điều kiện rồi.

Kim Phi nhìn vẻ mặt của Trịnh Trì Viễn mà đoán được anh ta đang suy nghĩ gì, cười nói: "Nếu như Trịnh tướng quân muốn, ta có thể đưa vài rương cho tướng quân."

Lựu đạn và bom chớp sáng đã được sử dụng nhiều lần trên chiến trường Tây Xuyên, không cần phải che giấu nữa.

Mấy thứ này cũng không đắt tiền, đưa mấy rương cũng chẳng thấm vào đâu.

Trịnh Trì Viễn nghe vậy thì ánh mắt sáng lên: "Có thể cho nhiều hơn vài rương không? Ta bỏ. tiền ra mual”

"Không phải ta không muốn đưa, mà vì lựu đạn này có cách chế tạo vô cùng phức tạp, hơn nữa lại không ổn định, làm không tốt thì sẽ phát nổ, chúng ta cũng không mang theo nhiều."

Kim Phi cười rồi lắc đầu.

Đồ hiếm thì sẽ đắt, mặc dù tiền vốn để chế tạo lựu đạn và bom chớp sáng không cao, nhưng vì chỉ Kim Phi có, đương nhiên sẽ được bán với giá cao.

Kim Phi đã nói vậy rồi, Trịnh Trì Viễn cũng. không tiện nói thêm gì nữa,

Anh ta chắp tay thi lễ với Kim Phi: "Đa tạ Kim tướng quân, ta sẽ không khách sáo nữa."

"Vậy chuyện tiêu diệt thủy tặc..."

"Kim tướng quân yên tâm, ta nói lời giữ lời, nếu đã thua rồi, cứ dựa theo những gì tiên sinh nói mà làm, nhất định sẽ cố hết sức giúp tiên

sinh tiêu diệt thủy tặc sông Mang Đãng."

Trịnh Trì Viễn võ ngực bảo đảm.

"Vậy thì rất cảm tạ Trịnh tướng quân!"

Hôm nay mục đích tới đây đã đạt được, gánh nặng trong lòng Kim Phi cuối cùng cũng có thể trút xuống.

"Kim tướng quân, đã nói đến mức này, ta cũng không gạt ngài, ta biết đảo Giải Kiềm này, ba mặt đều là vách đá dựng đứng, chỉ có thể đi vào băng đường thủy."

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Đợi đến khi toàn bộ thủy quân khôi phục lại thị lực, trận đấu cũng đã kết thúc.Năm trăm người, trên cổ mỗi người đều lưu lại một dấu màu đỏ."Các ngươi chơi xấu!" "Có bản lĩnh thì thử lại một lần nữa!""Nếu như đánh thật, các ngươi chắc chắn đã thua rồi!"Toàn bộ thủy quân đều tức giận mà trợn mắt nhìn nhân viên hộ tống.Năm trăm người bị năm mươi người tiêu diệt hết, bọn họ cảm thấy giống như bị người ta giáng một bạt tai vào mặt."Nếu như đánh thật, các ngươi sẽ chết nhanh hơn!"Đại Tráng không chịu nổi bọn họ nên đã dùng tay trái lấy ra một quả lựu đạn, châm ngòi rồi ném sang một bênĐùng!Ngọn lửa bốc lên tận trời!Tiếng nổ kịch liệt đỉnh tai nhức óc!Sau đó sóng xung kích do vụ nổ gây ra đã thổi bay quần áo của thủy quân."Nếu như đánh thật, ông đây sẽ dùng cái này!"Đại Tráng liếc mắt nhìn rồi hỏi: "Thế nào,muốn thử một chút không?"Các thủy quân đột nhiên không dám nói tiếp nữa.Ngoan ngoãn đi, nếu vừa rồi bọn nhân viên hộ tống vừa ra trận đã dùng thứ này, bọn họ còn có đường sống sao?Đừng nói binh lính bình thường, ngay cả tướng quân như Trịnh Trì Viễn, cũng bị uy lực của lựu đạn dọa cho trợn mắt há hốc mồm."Kim... Kim tướng quân, đây lại là thứ gì?"Trịnh Trì Viễn kích động hỏi.“Đây là vũ khí ta mới làm được, tên là lựu đạn"Kim Phi cười nói: "Thứ có thể làm lóa mắt người khác lúc nãy tên là bom chớp sáng.""Lựu đạn... Bom chớp sáng..."Trịnh Trì Viễn hơi hối hận vì đã đề ra điều kiện quá sớm.Nếu như biết Kim Phi còn có loại vũ khí này thì đã thêm vào trong điều kiện rồi.Kim Phi nhìn vẻ mặt của Trịnh Trì Viễn mà đoán được anh ta đang suy nghĩ gì, cười nói: "Nếu như Trịnh tướng quân muốn, ta có thể đưa vài rương cho tướng quân."Lựu đạn và bom chớp sáng đã được sử dụng nhiều lần trên chiến trường Tây Xuyên, không cần phải che giấu nữa.Mấy thứ này cũng không đắt tiền, đưa mấy rương cũng chẳng thấm vào đâu.Trịnh Trì Viễn nghe vậy thì ánh mắt sáng lên: "Có thể cho nhiều hơn vài rương không? Ta bỏ. tiền ra mual”"Không phải ta không muốn đưa, mà vì lựu đạn này có cách chế tạo vô cùng phức tạp, hơn nữa lại không ổn định, làm không tốt thì sẽ phát nổ, chúng ta cũng không mang theo nhiều."Kim Phi cười rồi lắc đầu.Đồ hiếm thì sẽ đắt, mặc dù tiền vốn để chế tạo lựu đạn và bom chớp sáng không cao, nhưng vì chỉ Kim Phi có, đương nhiên sẽ được bán với giá cao.Kim Phi đã nói vậy rồi, Trịnh Trì Viễn cũng. không tiện nói thêm gì nữa,Anh ta chắp tay thi lễ với Kim Phi: "Đa tạ Kim tướng quân, ta sẽ không khách sáo nữa.""Vậy chuyện tiêu diệt thủy tặc...""Kim tướng quân yên tâm, ta nói lời giữ lời, nếu đã thua rồi, cứ dựa theo những gì tiên sinh nói mà làm, nhất định sẽ cố hết sức giúp tiênsinh tiêu diệt thủy tặc sông Mang Đãng."Trịnh Trì Viễn võ ngực bảo đảm."Vậy thì rất cảm tạ Trịnh tướng quân!"Hôm nay mục đích tới đây đã đạt được, gánh nặng trong lòng Kim Phi cuối cùng cũng có thể trút xuống."Kim tướng quân, đã nói đến mức này, ta cũng không gạt ngài, ta biết đảo Giải Kiềm này, ba mặt đều là vách đá dựng đứng, chỉ có thể đi vào băng đường thủy."

Chương 1167