Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 1282

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… A Nguyệt nhếch mép cười: "Đa tạ... phu nhân!""Cô ấy đã ký giấy hôn thư với đương gia chưa?” Quan Hạ Nhi quay đầu nhìn Tiểu Thiến."Ký rồi, những người đến đây lần này đều đã ký rồi!"Mặc dù Tiểu Thiến không biết vì sao Quan Hạ Nhi hỏi như vậy, nhưng vẫn vừa khóc vừa gật đầu."A Nguyệt, nếu tỷ và đương gia ký giấy hôn thú rồi thì chính là người nhà họ Kim, là tỷ muội của tai"Quan Hạ Nhi chân thành nói: "Tỷ yên tâm, ta không chỉ đưa tỷ trở về, còn lập bài vị cho tỷ, sau này bốn mùa, ta đều đi thắp hương dâng lễ, tuyệt đối không để tỷ biến thành cô hồn dã quỷ!""Ta có thể được viết vào gia phả... có thể lập bài vị sao?"A Nguyệt đột nhiên hồi quang phản chiếu, kích động hỏi: "Tiên sinh có thể đồng ý sao?"Theo phong tục của Đại Khang, tiểu thiếp không có tư cách được viết lên gia phả, chết rồi thì tùy tiện tìm một chỗ chôn cho xong chuyện.Chỉ có những ai có cống hiến lớn cho dòng họ, hoặc tiểu thiếp cực kỳ được chủ nhân yêu thích, mới có thể được viết vào gia phả.Về chuyện lập bài vị, càng không cần nghĩ đến, đó là quyền của chính thê mới có."Đương gia chắc chắn đồng ý, ta bảo đảm với tỷ!"Quan Hạ Nhi liên tục gật đầu.Cô rất hiểu Kim Phi, biết Kim Phi không để ý đến mấy tập tục phong kiến.Nếu như biết chuyện hôm nay, 99% Kim Phi sẽ đồng ý. "Cảm ơn phu nhân... "A Nguyệt nghe vậy, nhoẻn miệng cười, trút hơi thở cuối cùng, cánh tay không còn sức lực rũ xuống."A Nguyệt tỷ, tỷ yên tâm, ta nói được làm được!"Quan Hạ Nhi nhẹ nhàng đặt tay A Nguyệt xuống, hỏi: "Tai tỷ ấy đâu, tìm đến đây, trở về ta may lại cho tỷ ấy!""Tai... tai bị thổ phỉ cắt mất rồi..."Tiểu Thiến vừa khóc vừa nói."Thổ phỉ cắt tai làm gì?" Quan Hạ Nhi cau mày hỏi."Nghe nói thổ phỉ phải dùng lỗ tai đổi tiền thưởng...""Cái gì?"Quan Hạ Nhi bỗng đứng dậy.Lúc này nữ công nhân thu lại thi thể của bạn đồng hành, Quan Hạ Nhi đến gần quan sát, quả nhiên đa số tai của nữ công nhân đều không thấy nữa!Đôi mắt Quan Hạ Nhi trong chốc lát đỏ bừng lên, đưa tay vịn vào tảng đá mới đứng vững.Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy giống như bị một tảng đá lớn chặn lại, đau đến không thở nổi.Theo khóe mắt, nước mắt tuôn ra ngoài như nước suối.Tả Phi Phi thấy vậy, vội vàng tiến lên trước đỡ lấy Quan Hạ Nhi.Cô ấy đang chuẩn bị khuyên giải an ủi một chút, một nhân viên hộ tống cưỡi ngựa chiến đến trước mặt hai người.Anh ta không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, nhảy xuống ngựa, chắp tay báo cáo Quan Hạ Nhi: "Phu nhân, thổ phỉ đã bị chúng ta bắt lại, Thiết Tử ca sai bọn ta đến hỏi phu nhân, xử lý chúng thế nào? Đưa đến Hắc Thủy Câu hay nhốt riêng ạ?”Chạy trốn đồng nghĩa với việc giao lưng cho kẻ thù.Cho nên trên chiến trường một khi có một phe xuất hiện việc tháo chạy, thì thứ chờ đợi bọn họ là bị tàn sát.Lúc này làm liều mới chính là vận may.Nếu may mắn, chạy nhanh, nói không chừng có thể giữ được mạng.Không may mắn thì bị kẻ địch đuổi kịp, về cơ bản là chết chắc.Đường núi gần đây chỉ có một con đường, thổ phỉ có thể chạy đi đâu được?Hai chân bọn chúng làm sao chạy nhanh hơn ngựa chiến?Cho nên chẳng mấy chốc chúng đã bị ky binh do Lưu Thiết dẫn dắt bắt kịp.Tác phong của tiêu cục Trấn Viễn là không giết tù binh, đã lưu truyền từ lâu, bọn thổ phỉ nhìn thấy thực sự không chạy thoát, lập tức vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống bên đường đầu hàng.Thổ phỉ hoàn toàn bị dọa sợ vỡ mật, Lưu Thiết cũng lười sát hại bọn chúng, anh ta dẫn ky binh đến trước mặt, sau đó quay đầu lại đuổi thổ phỉ về như đuổi dê.Bọn thổ phỉ này không phải loại thổ phỉ bình thường, Lưu Thiết không dám tự ý giải quyết, chỉ có thể vừa thẩm vấn Đại đương gia của nhóm thổ phỉ, vừa phái người xin chỉ thị của Quan Hạ Nhi."Bắt được bao nhiêu người?" Quan Hạ Nhi ngẩng đầu hỏi."Không có con số cụ thể, nhưng xem ra có khoảng bốn năm trăm người", nhân viên hộ tống đáp.

A Nguyệt nhếch mép cười: "Đa tạ... phu nhân!"

"Cô ấy đã ký giấy hôn thư với đương gia chưa?” Quan Hạ Nhi quay đầu nhìn Tiểu Thiến.

"Ký rồi, những người đến đây lần này đều đã ký rồi!"

Mặc dù Tiểu Thiến không biết vì sao Quan Hạ Nhi hỏi như vậy, nhưng vẫn vừa khóc vừa gật đầu.

"A Nguyệt, nếu tỷ và đương gia ký giấy hôn thú rồi thì chính là người nhà họ Kim, là tỷ muội của tai"

Quan Hạ Nhi chân thành nói: "Tỷ yên tâm, ta không chỉ đưa tỷ trở về, còn lập bài vị cho tỷ, sau này bốn mùa, ta đều đi thắp hương dâng lễ, tuyệt đối không để tỷ biến thành cô hồn dã quỷ!"

"Ta có thể được viết vào gia phả... có thể lập bài vị sao?"

A Nguyệt đột nhiên hồi quang phản chiếu, kích động hỏi: "Tiên sinh có thể đồng ý sao?"

Theo phong tục của Đại Khang, tiểu thiếp không có tư cách được viết lên gia phả, chết rồi thì tùy tiện tìm một chỗ chôn cho xong chuyện.

Chỉ có những ai có cống hiến lớn cho dòng họ, hoặc tiểu thiếp cực kỳ được chủ nhân yêu thích, mới có thể được viết vào gia phả.

Về chuyện lập bài vị, càng không cần nghĩ đến, đó là quyền của chính thê mới có.

"Đương gia chắc chắn đồng ý, ta bảo đảm với tỷ!"

Quan Hạ Nhi liên tục gật đầu.

Cô rất hiểu Kim Phi, biết Kim Phi không để ý đến mấy tập tục phong kiến.

Nếu như biết chuyện hôm nay, 99% Kim Phi sẽ đồng ý. "Cảm ơn phu nhân... "

A Nguyệt nghe vậy, nhoẻn miệng cười, trút hơi thở cuối cùng, cánh tay không còn sức lực rũ xuống.

"A Nguyệt tỷ, tỷ yên tâm, ta nói được làm được!"

Quan Hạ Nhi nhẹ nhàng đặt tay A Nguyệt xuống, hỏi: "Tai tỷ ấy đâu, tìm đến đây, trở về ta may lại cho tỷ ấy!"

"Tai... tai bị thổ phỉ cắt mất rồi..."

Tiểu Thiến vừa khóc vừa nói.

"Thổ phỉ cắt tai làm gì?" Quan Hạ Nhi cau mày hỏi.

"Nghe nói thổ phỉ phải dùng lỗ tai đổi tiền thưởng..."

"Cái gì?"

Quan Hạ Nhi bỗng đứng dậy.

Lúc này nữ công nhân thu lại thi thể của bạn đồng hành, Quan Hạ Nhi đến gần quan sát, quả nhiên đa số tai của nữ công nhân đều không thấy nữa!

Đôi mắt Quan Hạ Nhi trong chốc lát đỏ bừng lên, đưa tay vịn vào tảng đá mới đứng vững.

Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy giống như bị một tảng đá lớn chặn lại, đau đến không thở nổi.

Theo khóe mắt, nước mắt tuôn ra ngoài như nước suối.

Tả Phi Phi thấy vậy, vội vàng tiến lên trước đỡ lấy Quan Hạ Nhi.

Cô ấy đang chuẩn bị khuyên giải an ủi một chút, một nhân viên hộ tống cưỡi ngựa chiến đến trước mặt hai người.

Anh ta không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, nhảy xuống ngựa, chắp tay báo cáo Quan Hạ Nhi: "Phu nhân, thổ phỉ đã bị chúng ta bắt lại, Thiết Tử ca sai bọn ta đến hỏi phu nhân, xử lý chúng thế nào? Đưa đến Hắc Thủy Câu hay nhốt riêng ạ?”

Chạy trốn đồng nghĩa với việc giao lưng cho kẻ thù.

Cho nên trên chiến trường một khi có một phe xuất hiện việc tháo chạy, thì thứ chờ đợi bọn họ là bị tàn sát.

Lúc này làm liều mới chính là vận may.

Nếu may mắn, chạy nhanh, nói không chừng có thể giữ được mạng.

Không may mắn thì bị kẻ địch đuổi kịp, về cơ bản là chết chắc.

Đường núi gần đây chỉ có một con đường, thổ phỉ có thể chạy đi đâu được?

Hai chân bọn chúng làm sao chạy nhanh hơn ngựa chiến?

Cho nên chẳng mấy chốc chúng đã bị ky binh do Lưu Thiết dẫn dắt bắt kịp.

Tác phong của tiêu cục Trấn Viễn là không giết tù binh, đã lưu truyền từ lâu, bọn thổ phỉ nhìn thấy thực sự không chạy thoát, lập tức vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống bên đường đầu hàng.

Thổ phỉ hoàn toàn bị dọa sợ vỡ mật, Lưu Thiết cũng lười sát hại bọn chúng, anh ta dẫn ky binh đến trước mặt, sau đó quay đầu lại đuổi thổ phỉ về như đuổi dê.

Bọn thổ phỉ này không phải loại thổ phỉ bình thường, Lưu Thiết không dám tự ý giải quyết, chỉ có thể vừa thẩm vấn Đại đương gia của nhóm thổ phỉ, vừa phái người xin chỉ thị của Quan Hạ Nhi.

"Bắt được bao nhiêu người?" Quan Hạ Nhi ngẩng đầu hỏi.

"Không có con số cụ thể, nhưng xem ra có khoảng bốn năm trăm người", nhân viên hộ tống đáp.

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… A Nguyệt nhếch mép cười: "Đa tạ... phu nhân!""Cô ấy đã ký giấy hôn thư với đương gia chưa?” Quan Hạ Nhi quay đầu nhìn Tiểu Thiến."Ký rồi, những người đến đây lần này đều đã ký rồi!"Mặc dù Tiểu Thiến không biết vì sao Quan Hạ Nhi hỏi như vậy, nhưng vẫn vừa khóc vừa gật đầu."A Nguyệt, nếu tỷ và đương gia ký giấy hôn thú rồi thì chính là người nhà họ Kim, là tỷ muội của tai"Quan Hạ Nhi chân thành nói: "Tỷ yên tâm, ta không chỉ đưa tỷ trở về, còn lập bài vị cho tỷ, sau này bốn mùa, ta đều đi thắp hương dâng lễ, tuyệt đối không để tỷ biến thành cô hồn dã quỷ!""Ta có thể được viết vào gia phả... có thể lập bài vị sao?"A Nguyệt đột nhiên hồi quang phản chiếu, kích động hỏi: "Tiên sinh có thể đồng ý sao?"Theo phong tục của Đại Khang, tiểu thiếp không có tư cách được viết lên gia phả, chết rồi thì tùy tiện tìm một chỗ chôn cho xong chuyện.Chỉ có những ai có cống hiến lớn cho dòng họ, hoặc tiểu thiếp cực kỳ được chủ nhân yêu thích, mới có thể được viết vào gia phả.Về chuyện lập bài vị, càng không cần nghĩ đến, đó là quyền của chính thê mới có."Đương gia chắc chắn đồng ý, ta bảo đảm với tỷ!"Quan Hạ Nhi liên tục gật đầu.Cô rất hiểu Kim Phi, biết Kim Phi không để ý đến mấy tập tục phong kiến.Nếu như biết chuyện hôm nay, 99% Kim Phi sẽ đồng ý. "Cảm ơn phu nhân... "A Nguyệt nghe vậy, nhoẻn miệng cười, trút hơi thở cuối cùng, cánh tay không còn sức lực rũ xuống."A Nguyệt tỷ, tỷ yên tâm, ta nói được làm được!"Quan Hạ Nhi nhẹ nhàng đặt tay A Nguyệt xuống, hỏi: "Tai tỷ ấy đâu, tìm đến đây, trở về ta may lại cho tỷ ấy!""Tai... tai bị thổ phỉ cắt mất rồi..."Tiểu Thiến vừa khóc vừa nói."Thổ phỉ cắt tai làm gì?" Quan Hạ Nhi cau mày hỏi."Nghe nói thổ phỉ phải dùng lỗ tai đổi tiền thưởng...""Cái gì?"Quan Hạ Nhi bỗng đứng dậy.Lúc này nữ công nhân thu lại thi thể của bạn đồng hành, Quan Hạ Nhi đến gần quan sát, quả nhiên đa số tai của nữ công nhân đều không thấy nữa!Đôi mắt Quan Hạ Nhi trong chốc lát đỏ bừng lên, đưa tay vịn vào tảng đá mới đứng vững.Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy giống như bị một tảng đá lớn chặn lại, đau đến không thở nổi.Theo khóe mắt, nước mắt tuôn ra ngoài như nước suối.Tả Phi Phi thấy vậy, vội vàng tiến lên trước đỡ lấy Quan Hạ Nhi.Cô ấy đang chuẩn bị khuyên giải an ủi một chút, một nhân viên hộ tống cưỡi ngựa chiến đến trước mặt hai người.Anh ta không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, nhảy xuống ngựa, chắp tay báo cáo Quan Hạ Nhi: "Phu nhân, thổ phỉ đã bị chúng ta bắt lại, Thiết Tử ca sai bọn ta đến hỏi phu nhân, xử lý chúng thế nào? Đưa đến Hắc Thủy Câu hay nhốt riêng ạ?”Chạy trốn đồng nghĩa với việc giao lưng cho kẻ thù.Cho nên trên chiến trường một khi có một phe xuất hiện việc tháo chạy, thì thứ chờ đợi bọn họ là bị tàn sát.Lúc này làm liều mới chính là vận may.Nếu may mắn, chạy nhanh, nói không chừng có thể giữ được mạng.Không may mắn thì bị kẻ địch đuổi kịp, về cơ bản là chết chắc.Đường núi gần đây chỉ có một con đường, thổ phỉ có thể chạy đi đâu được?Hai chân bọn chúng làm sao chạy nhanh hơn ngựa chiến?Cho nên chẳng mấy chốc chúng đã bị ky binh do Lưu Thiết dẫn dắt bắt kịp.Tác phong của tiêu cục Trấn Viễn là không giết tù binh, đã lưu truyền từ lâu, bọn thổ phỉ nhìn thấy thực sự không chạy thoát, lập tức vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống bên đường đầu hàng.Thổ phỉ hoàn toàn bị dọa sợ vỡ mật, Lưu Thiết cũng lười sát hại bọn chúng, anh ta dẫn ky binh đến trước mặt, sau đó quay đầu lại đuổi thổ phỉ về như đuổi dê.Bọn thổ phỉ này không phải loại thổ phỉ bình thường, Lưu Thiết không dám tự ý giải quyết, chỉ có thể vừa thẩm vấn Đại đương gia của nhóm thổ phỉ, vừa phái người xin chỉ thị của Quan Hạ Nhi."Bắt được bao nhiêu người?" Quan Hạ Nhi ngẩng đầu hỏi."Không có con số cụ thể, nhưng xem ra có khoảng bốn năm trăm người", nhân viên hộ tống đáp.

Chương 1282