Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 1348
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Vũ Dương là em họ của ta, muội ấy bị ngài lợi dụng chiếm hời, sao lại không liên quan gì đến ta được chứ?”Khánh Mộ Lam chống nạnh, tức giận nói. Kim Phi nhất thời không nói được gì. “Mộ Lam tỷ, bọn ta trong sạch thật...”Cửu công chúa còn muốn phản kháng lần cuối, nhưng chưa kịp nói xong đã bị Khánh Mộ Lam cắt ngang.“Cô nam quả nữ ở trong rừng cây gần một canh giờ, ngài nói hai người trong sạch, ai mà tin?”“Trong sạch, lúc đi ra, quần áo thắt lưng đều không giống trước nữa?”“Trong sạch, sao lúc ở làng Tây Hà, ngài ấy lại nói thế với muội?”Khánh Mộ Lam càng nói càng tức: “Họ Kim kia, trước đây †a còn nghĩ ngài là một người tốt, không ngờ ngài cũng chẳng khác gì đám đàn ông khác, trước kia chưa có được thì dỗ dành Vũ Dương, có được rồi lại bät đầu chẳng coi ra gì.Ngài nghĩ đám quyền quý đó nói bắt là bắt, nói giết là có thể giết sao?Ngài có biết Vũ Dương vì ngài mà phải chịu áp lực lớn thế nào không?Ngài có biết triều đường đấu nhau nguy hiểm thế nào không?Làm không thỏa đáng thì muội ấy sẽ chết. Ngài còn nói muội ấy như thết”Khánh Mộ Lam tức đến mức bật khóc, còn xông đến đấm Kim Phi mấy cái.Kim Phi không tránh đi, cũng không nổi nóng, đợi Khánh Mộ Lam đánh xong mới nói: “Mộ Lam, những cái khác ta không dám nói nhưng ta có thể đảm bảo với cô, chỉ cần ta vẫn còn sống thì sẽ bảo vệ Vũ Dương chu toàn”.Qua thời gian dài tiếp xúc, Kim Phi đã công nhận con người Cửu công chúa.Cho dù cô ấy có mục đích gì chăng nữa, ít nhất cô ấy là một công chúa sẵn sàng làm việc thực tế.Vì vậy y không tiếc đắc tội với các quyền quý trong triều, thậm chí không sợ đắc tội với hoàng đế.Cho dù không có chuyện ở rừng cây, Kim Phi vẫn sẵn lòng bảo vệ cô ấy.“Ngài có biết thế lực đám quyền quý kia cộng lại đáng sợ thế nào không?”Khánh Mộ Lam trợn mắt hỏi: “Bảo vệ muội ấy chu toàn, ngài lấy cái gì để bảo vệ?”“Lấy hàng ngàn nhân viên hộ tống ở tiêu cục Trấn Viễn của †a, lấy năm ngàn của quân Trấn Viễn, lấy bản lĩnh của ta, mạng của ta ra bảo vệ”.Giọng Kim Phi cũng cao hơn: “Đủ chưa?”“Ngài...”Khánh Mộ Lam bị nói đến mức cứng họng.Cô ấy từng sống ở làng Tây Hà, có thể nói từng bước. chứng kiến sự trưởng thành của tiêu cục Trấn Viễn, hiểu rõ sự lớn mạnh của nó.Điều này cũng được chứng minh trong trận chiến ở dốc Đại Mãng.Hơn nữa Khánh Mộ Lam có thể cảm nhận được Kim Phi còn có rất nhiều thứ chưa thể hiện ra.Thế nên cô ấy biết Kim Phi không nói khoác. Ở biên giới Xuyên Thục, Đại Khang không có quân đội nào là đối thủ tiêu cục Trấn Viễn.Bao gồm cả quân Uy Thắng, tiểu đoàn Thiết Hổ của ca ca cô ấy, quân Thiết Lâm của Khánh Hoài.Đầu không thể đánh bại được tiêu cục Trấn Viễn ở Xuyên Thục.Nhưng Khánh Mộ Lam cũng là một người cứng đầu, sao có thể dễ dàng cúi đầu chịu thua như vậy?'Thấy mình nói không lại Kim Phi, cô ấy bèn nói: “Ta hỏi ngài và Vũ Dương đã đến bước nào, ngài đừng hòng chuyển chủ đề, nói thật đi”.
“Vũ Dương là em họ của ta, muội ấy bị ngài lợi dụng chiếm hời, sao lại không liên quan gì đến ta được chứ?”
Khánh Mộ Lam chống nạnh, tức giận nói. Kim Phi nhất thời không nói được gì. “Mộ Lam tỷ, bọn ta trong sạch thật...”
Cửu công chúa còn muốn phản kháng lần cuối, nhưng chưa kịp nói xong đã bị Khánh Mộ Lam cắt ngang.
“Cô nam quả nữ ở trong rừng cây gần một canh giờ, ngài nói hai người trong sạch, ai mà tin?”
“Trong sạch, lúc đi ra, quần áo thắt lưng đều không giống trước nữa?”
“Trong sạch, sao lúc ở làng Tây Hà, ngài ấy lại nói thế với muội?”
Khánh Mộ Lam càng nói càng tức: “Họ Kim kia, trước đây †a còn nghĩ ngài là một người tốt, không ngờ ngài cũng chẳng khác gì đám đàn ông khác, trước kia chưa có được thì dỗ dành Vũ Dương, có được rồi lại bät đầu chẳng coi ra gì.
Ngài nghĩ đám quyền quý đó nói bắt là bắt, nói giết là có thể giết sao?
Ngài có biết Vũ Dương vì ngài mà phải chịu áp lực lớn thế nào không?
Ngài có biết triều đường đấu nhau nguy hiểm thế nào không?
Làm không thỏa đáng thì muội ấy sẽ chết. Ngài còn nói muội ấy như thết”
Khánh Mộ Lam tức đến mức bật khóc, còn xông đến đấm Kim Phi mấy cái.
Kim Phi không tránh đi, cũng không nổi nóng, đợi Khánh Mộ Lam đánh xong mới nói: “Mộ Lam, những cái khác ta không dám nói nhưng ta có thể đảm bảo với cô, chỉ cần ta vẫn còn sống thì sẽ bảo vệ Vũ Dương chu toàn”.
Qua thời gian dài tiếp xúc, Kim Phi đã công nhận con người Cửu công chúa.
Cho dù cô ấy có mục đích gì chăng nữa, ít nhất cô ấy là một công chúa sẵn sàng làm việc thực tế.
Vì vậy y không tiếc đắc tội với các quyền quý trong triều, thậm chí không sợ đắc tội với hoàng đế.
Cho dù không có chuyện ở rừng cây, Kim Phi vẫn sẵn lòng bảo vệ cô ấy.
“Ngài có biết thế lực đám quyền quý kia cộng lại đáng sợ thế nào không?”
Khánh Mộ Lam trợn mắt hỏi: “Bảo vệ muội ấy chu toàn, ngài lấy cái gì để bảo vệ?”
“Lấy hàng ngàn nhân viên hộ tống ở tiêu cục Trấn Viễn của †a, lấy năm ngàn của quân Trấn Viễn, lấy bản lĩnh của ta, mạng của ta ra bảo vệ”.
Giọng Kim Phi cũng cao hơn: “Đủ chưa?”
“Ngài...”
Khánh Mộ Lam bị nói đến mức cứng họng.
Cô ấy từng sống ở làng Tây Hà, có thể nói từng bước. chứng kiến sự trưởng thành của tiêu cục Trấn Viễn, hiểu rõ sự lớn mạnh của nó.
Điều này cũng được chứng minh trong trận chiến ở dốc Đại Mãng.
Hơn nữa Khánh Mộ Lam có thể cảm nhận được Kim Phi còn có rất nhiều thứ chưa thể hiện ra.
Thế nên cô ấy biết Kim Phi không nói khoác. Ở biên giới Xuyên Thục, Đại Khang không có quân đội nào là đối thủ tiêu cục Trấn Viễn.
Bao gồm cả quân Uy Thắng, tiểu đoàn Thiết Hổ của ca ca cô ấy, quân Thiết Lâm của Khánh Hoài.
Đầu không thể đánh bại được tiêu cục Trấn Viễn ở Xuyên Thục.
Nhưng Khánh Mộ Lam cũng là một người cứng đầu, sao có thể dễ dàng cúi đầu chịu thua như vậy?
'Thấy mình nói không lại Kim Phi, cô ấy bèn nói: “Ta hỏi ngài và Vũ Dương đã đến bước nào, ngài đừng hòng chuyển chủ đề, nói thật đi”.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Vũ Dương là em họ của ta, muội ấy bị ngài lợi dụng chiếm hời, sao lại không liên quan gì đến ta được chứ?”Khánh Mộ Lam chống nạnh, tức giận nói. Kim Phi nhất thời không nói được gì. “Mộ Lam tỷ, bọn ta trong sạch thật...”Cửu công chúa còn muốn phản kháng lần cuối, nhưng chưa kịp nói xong đã bị Khánh Mộ Lam cắt ngang.“Cô nam quả nữ ở trong rừng cây gần một canh giờ, ngài nói hai người trong sạch, ai mà tin?”“Trong sạch, lúc đi ra, quần áo thắt lưng đều không giống trước nữa?”“Trong sạch, sao lúc ở làng Tây Hà, ngài ấy lại nói thế với muội?”Khánh Mộ Lam càng nói càng tức: “Họ Kim kia, trước đây †a còn nghĩ ngài là một người tốt, không ngờ ngài cũng chẳng khác gì đám đàn ông khác, trước kia chưa có được thì dỗ dành Vũ Dương, có được rồi lại bät đầu chẳng coi ra gì.Ngài nghĩ đám quyền quý đó nói bắt là bắt, nói giết là có thể giết sao?Ngài có biết Vũ Dương vì ngài mà phải chịu áp lực lớn thế nào không?Ngài có biết triều đường đấu nhau nguy hiểm thế nào không?Làm không thỏa đáng thì muội ấy sẽ chết. Ngài còn nói muội ấy như thết”Khánh Mộ Lam tức đến mức bật khóc, còn xông đến đấm Kim Phi mấy cái.Kim Phi không tránh đi, cũng không nổi nóng, đợi Khánh Mộ Lam đánh xong mới nói: “Mộ Lam, những cái khác ta không dám nói nhưng ta có thể đảm bảo với cô, chỉ cần ta vẫn còn sống thì sẽ bảo vệ Vũ Dương chu toàn”.Qua thời gian dài tiếp xúc, Kim Phi đã công nhận con người Cửu công chúa.Cho dù cô ấy có mục đích gì chăng nữa, ít nhất cô ấy là một công chúa sẵn sàng làm việc thực tế.Vì vậy y không tiếc đắc tội với các quyền quý trong triều, thậm chí không sợ đắc tội với hoàng đế.Cho dù không có chuyện ở rừng cây, Kim Phi vẫn sẵn lòng bảo vệ cô ấy.“Ngài có biết thế lực đám quyền quý kia cộng lại đáng sợ thế nào không?”Khánh Mộ Lam trợn mắt hỏi: “Bảo vệ muội ấy chu toàn, ngài lấy cái gì để bảo vệ?”“Lấy hàng ngàn nhân viên hộ tống ở tiêu cục Trấn Viễn của †a, lấy năm ngàn của quân Trấn Viễn, lấy bản lĩnh của ta, mạng của ta ra bảo vệ”.Giọng Kim Phi cũng cao hơn: “Đủ chưa?”“Ngài...”Khánh Mộ Lam bị nói đến mức cứng họng.Cô ấy từng sống ở làng Tây Hà, có thể nói từng bước. chứng kiến sự trưởng thành của tiêu cục Trấn Viễn, hiểu rõ sự lớn mạnh của nó.Điều này cũng được chứng minh trong trận chiến ở dốc Đại Mãng.Hơn nữa Khánh Mộ Lam có thể cảm nhận được Kim Phi còn có rất nhiều thứ chưa thể hiện ra.Thế nên cô ấy biết Kim Phi không nói khoác. Ở biên giới Xuyên Thục, Đại Khang không có quân đội nào là đối thủ tiêu cục Trấn Viễn.Bao gồm cả quân Uy Thắng, tiểu đoàn Thiết Hổ của ca ca cô ấy, quân Thiết Lâm của Khánh Hoài.Đầu không thể đánh bại được tiêu cục Trấn Viễn ở Xuyên Thục.Nhưng Khánh Mộ Lam cũng là một người cứng đầu, sao có thể dễ dàng cúi đầu chịu thua như vậy?'Thấy mình nói không lại Kim Phi, cô ấy bèn nói: “Ta hỏi ngài và Vũ Dương đã đến bước nào, ngài đừng hòng chuyển chủ đề, nói thật đi”.