Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 1364

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Những đám mây trông giống như bông vải, nhưng thực ra. chỉ là một đống hơi nước tụ thành."Kim Phi thản nhiên trả lời.“Mây là một đống hơi nước hả? Làm sao hơi nước có thể bay lơ lửng trên bầu trời được?”Khánh Mộ Lam tò mò hỏi: "Bông vải là gì?""Bông vải..."Kim Phi đột nhiên nhớ tới. Bông vải có nguồn gốc từ Nam Á và chỉ bắt đầu trở nên phổ biến ở Trung Nguyên vào thời nhà Minh ở kiếp trước.Ngày nay, Đại Khang đang trong tình trạng cô lập, hầu như không ai ở Trung Nguyên và Xuyên Thục biết cây bông vải. Người dân thường dựa vào lụa, sợi gai dầu, bông gòn và lông động vật để giữ ấm.Các gia đình giàu có hơn sử dụng thêm lông thú, còn chăn nệm của những người bình thường được làm từ bông gòn, lau sậy và các vật liệu tương tự.Những gia đình nghèo hơn chỉ có thể tìm một ít rơm để chất đống trên giường, và cả gia đình túm tụm lại với nhau, dựa vào nhau giữ ấm băng nhiệt độ cơ thể.Nếu không có nhà, thậm chí không có nơi để chất đống rơm rạ, vậy thì chỉ có thể cam chịu số phận.Khi Đường Đông Đông ban đầu đề xuất xây dựng một xưởng dệt, Kim Phi đã nghĩ đến việc phái người đi tìm cây bông vải.Nhưng lúc đó y chưa hoàn toàn trưởng thành, vấn đề sinh †ồn và an toàn của bản thân vẫn chưa được giải quyết, đâu có thực lực phái người đi thật xa?Sau đó bận rộn đủ thứ, xưởng dệt phát triển rất tốt, Kim Phi cũng quên mất chuyện nàyBây giờ nhờ Khánh Mộ Lam nhắc nhở, y mới nhớ ra."Bông vải cũng giống như bông gòn, nhưng trằng hơn, mềm hơn, ấm hơn, dễ trồng hơn, năng suất cao hơn và vô cùng thích hợp để kéo sợi." Kim Phi trả lời."Nếu vật tốt như vậy tồn tại, hẳn là khắp nơi đều có, ta cùng đoàn lữ hành vào nam ra bắc bao nhiêu năm nay, sao. chưa từng nghe nói?" Ngụy Đại Đồng hỏi.“Bởi vì bông vải ở nơi xa xôi, ở Đại Khang chúng ta có lẽ chưa có.”“Ở nơi xa xôi? Vậy là bao xa?”“Xa hơn so với phía tây của Đảng Hạng và Thổ Phiên.”"Cái này..." Ngụy Đại Đồng thở dài, không nói thêm gì nữa.Với sức mạnh quốc gia hiện tại của Đại Khang, việc đưa người đi qua các vùng Đảng Hạng và Thổ Phiên là một giấc mơ không thể thực hiện được.Đây cũng là nguyên nhân khiến Kim Phi trước đây đã biết có thể tìm thấy cây bông vải ở đâu nhưng không cử người đi tìm.“Tiên sinh, đây cũng là do cao nhân nói với ngài à?" Khánh Mộ Lam hỏi."Đúng vậy, Kim Phi gật đầu: "Nhân tiện, Mộ Lam, lúc chúng ta về nhớ nhắc ta chuyện này, kẻo lúc đó bận bịu lại quên.""Tiên sinh chuẩn bị đi tìm cây bông vải à?" Khánh Mộ Lam lập tức hiểu ý định của Kim Phi."Định thế.""Không phải ngài đã nói nơi đó còn xa hơn cả phía tây của Đảng Hạng và Thổ Phiên ư?”"Chúng ta có thể thử. Nếu được thì tốt. Nếu không, chúng †a có thể xem xét lại."Kim Phi quả nhiên hơi do dự: "Nếu Đại Khang có cây bông vải sẽ không có nhiều người phải chết rét như vậy."Y bây giờ đã khác so với lúc mới thành lập xưởng dệt. Với đủ nguồn tài lực và thực lực chống đỡ, y có thể dự tính được những điều mà trước đây tưởng chừng như không thể.Ít nhất có thể cân nhắc thử.

“Những đám mây trông giống như bông vải, nhưng thực ra. chỉ là một đống hơi nước tụ thành."

Kim Phi thản nhiên trả lời.

“Mây là một đống hơi nước hả? Làm sao hơi nước có thể bay lơ lửng trên bầu trời được?”

Khánh Mộ Lam tò mò hỏi: "Bông vải là gì?"

"Bông vải..."

Kim Phi đột nhiên nhớ tới. Bông vải có nguồn gốc từ Nam Á và chỉ bắt đầu trở nên phổ biến ở Trung Nguyên vào thời nhà Minh ở kiếp trước.

Ngày nay, Đại Khang đang trong tình trạng cô lập, hầu như không ai ở Trung Nguyên và Xuyên Thục biết cây bông vải. Người dân thường dựa vào lụa, sợi gai dầu, bông gòn và lông động vật để giữ ấm.

Các gia đình giàu có hơn sử dụng thêm lông thú, còn chăn nệm của những người bình thường được làm từ bông gòn, lau sậy và các vật liệu tương tự.

Những gia đình nghèo hơn chỉ có thể tìm một ít rơm để chất đống trên giường, và cả gia đình túm tụm lại với nhau, dựa vào nhau giữ ấm băng nhiệt độ cơ thể.

Nếu không có nhà, thậm chí không có nơi để chất đống rơm rạ, vậy thì chỉ có thể cam chịu số phận.

Khi Đường Đông Đông ban đầu đề xuất xây dựng một xưởng dệt, Kim Phi đã nghĩ đến việc phái người đi tìm cây bông vải.

Nhưng lúc đó y chưa hoàn toàn trưởng thành, vấn đề sinh †ồn và an toàn của bản thân vẫn chưa được giải quyết, đâu có thực lực phái người đi thật xa?

Sau đó bận rộn đủ thứ, xưởng dệt phát triển rất tốt, Kim Phi cũng quên mất chuyện này

Bây giờ nhờ Khánh Mộ Lam nhắc nhở, y mới nhớ ra.

"Bông vải cũng giống như bông gòn, nhưng trằng hơn, mềm hơn, ấm hơn, dễ trồng hơn, năng suất cao hơn và vô cùng thích hợp để kéo sợi." Kim Phi trả lời.

"Nếu vật tốt như vậy tồn tại, hẳn là khắp nơi đều có, ta cùng đoàn lữ hành vào nam ra bắc bao nhiêu năm nay, sao. chưa từng nghe nói?" Ngụy Đại Đồng hỏi.

“Bởi vì bông vải ở nơi xa xôi, ở Đại Khang chúng ta có lẽ chưa có.”

“Ở nơi xa xôi? Vậy là bao xa?”

“Xa hơn so với phía tây của Đảng Hạng và Thổ Phiên.”

"Cái này..." Ngụy Đại Đồng thở dài, không nói thêm gì nữa.

Với sức mạnh quốc gia hiện tại của Đại Khang, việc đưa người đi qua các vùng Đảng Hạng và Thổ Phiên là một giấc mơ không thể thực hiện được.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Kim Phi trước đây đã biết có thể tìm thấy cây bông vải ở đâu nhưng không cử người đi tìm.

“Tiên sinh, đây cũng là do cao nhân nói với ngài à?" Khánh Mộ Lam hỏi.

"Đúng vậy, Kim Phi gật đầu: "Nhân tiện, Mộ Lam, lúc chúng ta về nhớ nhắc ta chuyện này, kẻo lúc đó bận bịu lại quên."

"Tiên sinh chuẩn bị đi tìm cây bông vải à?" Khánh Mộ Lam lập tức hiểu ý định của Kim Phi.

"Định thế."

"Không phải ngài đã nói nơi đó còn xa hơn cả phía tây của Đảng Hạng và Thổ Phiên ư?”

"Chúng ta có thể thử. Nếu được thì tốt. Nếu không, chúng †a có thể xem xét lại."

Kim Phi quả nhiên hơi do dự: "Nếu Đại Khang có cây bông vải sẽ không có nhiều người phải chết rét như vậy."

Y bây giờ đã khác so với lúc mới thành lập xưởng dệt. Với đủ nguồn tài lực và thực lực chống đỡ, y có thể dự tính được những điều mà trước đây tưởng chừng như không thể.

Ít nhất có thể cân nhắc thử.

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Những đám mây trông giống như bông vải, nhưng thực ra. chỉ là một đống hơi nước tụ thành."Kim Phi thản nhiên trả lời.“Mây là một đống hơi nước hả? Làm sao hơi nước có thể bay lơ lửng trên bầu trời được?”Khánh Mộ Lam tò mò hỏi: "Bông vải là gì?""Bông vải..."Kim Phi đột nhiên nhớ tới. Bông vải có nguồn gốc từ Nam Á và chỉ bắt đầu trở nên phổ biến ở Trung Nguyên vào thời nhà Minh ở kiếp trước.Ngày nay, Đại Khang đang trong tình trạng cô lập, hầu như không ai ở Trung Nguyên và Xuyên Thục biết cây bông vải. Người dân thường dựa vào lụa, sợi gai dầu, bông gòn và lông động vật để giữ ấm.Các gia đình giàu có hơn sử dụng thêm lông thú, còn chăn nệm của những người bình thường được làm từ bông gòn, lau sậy và các vật liệu tương tự.Những gia đình nghèo hơn chỉ có thể tìm một ít rơm để chất đống trên giường, và cả gia đình túm tụm lại với nhau, dựa vào nhau giữ ấm băng nhiệt độ cơ thể.Nếu không có nhà, thậm chí không có nơi để chất đống rơm rạ, vậy thì chỉ có thể cam chịu số phận.Khi Đường Đông Đông ban đầu đề xuất xây dựng một xưởng dệt, Kim Phi đã nghĩ đến việc phái người đi tìm cây bông vải.Nhưng lúc đó y chưa hoàn toàn trưởng thành, vấn đề sinh †ồn và an toàn của bản thân vẫn chưa được giải quyết, đâu có thực lực phái người đi thật xa?Sau đó bận rộn đủ thứ, xưởng dệt phát triển rất tốt, Kim Phi cũng quên mất chuyện nàyBây giờ nhờ Khánh Mộ Lam nhắc nhở, y mới nhớ ra."Bông vải cũng giống như bông gòn, nhưng trằng hơn, mềm hơn, ấm hơn, dễ trồng hơn, năng suất cao hơn và vô cùng thích hợp để kéo sợi." Kim Phi trả lời."Nếu vật tốt như vậy tồn tại, hẳn là khắp nơi đều có, ta cùng đoàn lữ hành vào nam ra bắc bao nhiêu năm nay, sao. chưa từng nghe nói?" Ngụy Đại Đồng hỏi.“Bởi vì bông vải ở nơi xa xôi, ở Đại Khang chúng ta có lẽ chưa có.”“Ở nơi xa xôi? Vậy là bao xa?”“Xa hơn so với phía tây của Đảng Hạng và Thổ Phiên.”"Cái này..." Ngụy Đại Đồng thở dài, không nói thêm gì nữa.Với sức mạnh quốc gia hiện tại của Đại Khang, việc đưa người đi qua các vùng Đảng Hạng và Thổ Phiên là một giấc mơ không thể thực hiện được.Đây cũng là nguyên nhân khiến Kim Phi trước đây đã biết có thể tìm thấy cây bông vải ở đâu nhưng không cử người đi tìm.“Tiên sinh, đây cũng là do cao nhân nói với ngài à?" Khánh Mộ Lam hỏi."Đúng vậy, Kim Phi gật đầu: "Nhân tiện, Mộ Lam, lúc chúng ta về nhớ nhắc ta chuyện này, kẻo lúc đó bận bịu lại quên.""Tiên sinh chuẩn bị đi tìm cây bông vải à?" Khánh Mộ Lam lập tức hiểu ý định của Kim Phi."Định thế.""Không phải ngài đã nói nơi đó còn xa hơn cả phía tây của Đảng Hạng và Thổ Phiên ư?”"Chúng ta có thể thử. Nếu được thì tốt. Nếu không, chúng †a có thể xem xét lại."Kim Phi quả nhiên hơi do dự: "Nếu Đại Khang có cây bông vải sẽ không có nhiều người phải chết rét như vậy."Y bây giờ đã khác so với lúc mới thành lập xưởng dệt. Với đủ nguồn tài lực và thực lực chống đỡ, y có thể dự tính được những điều mà trước đây tưởng chừng như không thể.Ít nhất có thể cân nhắc thử.

Chương 1364