Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 1467
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Lực xuyên thấu của tiếng sáo rất mạnh, không ít nhân viên hộ tống đều lộ ra vẻ kỳ quái.Họ đều từng được huấn luyện ám hiệu, nghe hiểu ý nghĩa của tiếng sáo này là “cẩn thận bom chớp sáng”.Nhưng thương hội và nhân viên hộ tống đều phải bị lục soát khi vào thành, bom chớp sáng không thể đem vào thành, thế bom chớp sáng này ở đâu ra?Mặc dù các nhân viên hộ tống đều không hiếu nhưng nghe. thấy ám hiệu này, vẫn lập tức bị mắt lạiNgay cả các nhân viên hộ tống hàng đầu tiên cầm chiên giơ lên cao cũng cúi thấp đâu xuống vùi đầu vào cánh tay.“Chúng đang làm gì thế?”Ngay lúc đội trưởng đội cấm quân ngờ vực khó hiểu, trên đầu bỗng vang lên tiếng chiêng.Cấm quân và người dân hóng chuyện đều vô thức ngẩng đầu lên nhìnNhưng họ lại chẳng thấy gì cả, cảm thấy trước mắt là một màu trắng, sau đó mắt lòa đi“Không ổn, là bom chớp sáng của tiêu cục Trấn Viễn.Đội trưởng đội cấm quân biến sắc: “Sao chúng có thể đem bom chớp sáng vào thành được?”Ngay cả tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống cũng không hiểu, chứ đừng nói là đội trưởng đội cấm quân.Thiết Chùy và Lạc Lan không có ở đây, anh ta là người quản lý tiêu cục ở kinh thành, nếu có bom chớp sáng, sao anh ta có thế không biết?“Lão Tào, ta đi tìm tiên sinh tập hợp trước, ở đây giao lại cho ngươi”.Giọng Lão Ưng vang lên trong đêm tốiTiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống và Lão Ưng từng là đồng đội của nhau, lập tức nghe ra được giọng của Lão Ưng.Nhưng nhìn xung quanh lại chẳng thấy bóng dáng Lão Ưng. đâu.“Lão Ưng, là ngươi sao?” Tiểu đoàn trưởng cao giọng gọi. “Ngoài ta ra, còn ai quan tâm ngươi nữa?”Lão Ưng cười nói: “Ta chỉ có thể giúp ngươi một lần này, ngươi làm gì cũng nhanh lên một chút.Lần này cuối cùng tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống cũng nghe rõ được hướng phát ra tiếng, ngấng đầu lên nhìn không trungTruyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhéLúc ném bom chớp sáng xuống, Lão Ưng đã kéo một khe. hở của rèm che ánh sáng.Mặc dù Lão Ưng nhanh chóng đậy rèm mới lên nhưng tiểu đoàn trưởng vẫn nhìn thấy.Tuy khinh khí cầu màu đen nhưng nhìn kỹ lại vẫn có thể mơhồ nhìn thấy hình dáng.“Trời ạ, đây là gì thế?”Tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống nhìn vật thể cực lớn lơ lửng trong không trung, cäm như sắp rơi xuống đấtAnh ta và Lão Ưng là cựu binh đầu tiên gia nhập vào tiêu cục Trấn Viễn, sau đó Lão Ưng bị điều đi, anh ta cũng chưa gặp lạiThậm chí tiếu đoàn trưởng còn từng đến hỏi Trương Lương, có phải Lão Ưng đã chết rồi không.Trương Lương nói cho anh ta biết Lão Ưng chưa chết, chỉ là đi làm nhiệm vụ bí mậtLúc đó tiểu đoàn trưởng còn nghỉ ngờ Trương Lương đang. nói dốiBây giờ anh ta đã biết Trương Lương không hề gạt mình, Lão Ưng đi làm nhiệm vụ bí mật thật.“Tiếu đoàn trưởng..."Một nhân viên hộ tống thấy Tào Đông thất thần thì vội vô vai anh ta: “Bây giờ làm sao?”“Các huynh đệ cấm Quân, hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, ta sẽ đếm đến mười mà các ngươi bỏ vũ khí xuống, ta sẽ tha mạng cho các ngươi, sau khi đếm đến mười, những ai còn chưa bỏ vũ khí xuống thì sẽ chết”Tào Đông lạnh lùng nói.Trước giờ chiến tranh luôn tàn khốc như thế.Chẳng hạn như hiện tại đội trưởng đội cấm quân cũng không muốn đấu với các nhân viên hộ tống, nhưng cá gia đình hẳn đều năm trong tay người khác, hẳn không dám không đánhCác cấm quân khác cũng phải đánh theo lệnh của đội trưởngCũng có những tên thổ phỉ bị các nhân viên hộ tống tiêu diệt, thật ra cũng có rất nhiều người đáng thương không còn cách nào khác đành phải lên núi trở thành thổ phi.Nhưng cuộc đời là thế, thố phỉ đáng thương cũng không phải là lý do cướp đoạt, giết hại những người khác.Kim Phi cũng không thể quan tâm từng người được, chỉ có thể bảo vệ lợi ích của mình, sau đó đứng ở tầm vĩ mô để bảo. vệ lợi ích của nhiều người dân.Nhưng Kim Phi cũng cố gắng hết sức để tránh chém giết bừa bãi, mục tiêu mà các nhân viên hộ tống trấn áp là những tên thổ phỉ quy mô lớn đến lấy nhà dân lấy lương thực, y có thể nhắm mắt làm ngơ với những tên thổ ph bị buộc phải lên núi để trốn thuế nặng.Thời đại phong kiến, năng lực sản xuất thấp, ai cũng có nỗi khổ riêng.Nhưng đến lúc sinh tử thì các nhân viên hộ tống sẽ không nương tay.Gặp phải nguy hiểm, mục tiêu đầu tiên là đảm bảo mạng sống của mình, đây cũng là yêu cầu của Kim Phí với tất cả nhân viên hộ tống.
Lực xuyên thấu của tiếng sáo rất mạnh, không ít nhân viên hộ tống đều lộ ra vẻ kỳ quái.
Họ đều từng được huấn luyện ám hiệu, nghe hiểu ý nghĩa của tiếng sáo này là “cẩn thận bom chớp sáng”.
Nhưng thương hội và nhân viên hộ tống đều phải bị lục soát khi vào thành, bom chớp sáng không thể đem vào thành, thế bom chớp sáng này ở đâu ra?
Mặc dù các nhân viên hộ tống đều không hiếu nhưng nghe. thấy ám hiệu này, vẫn lập tức bị mắt lại
Ngay cả các nhân viên hộ tống hàng đầu tiên cầm chiên giơ lên cao cũng cúi thấp đâu xuống vùi đầu vào cánh tay.
“Chúng đang làm gì thế?”
Ngay lúc đội trưởng đội cấm quân ngờ vực khó hiểu, trên đầu bỗng vang lên tiếng chiêng.
Cấm quân và người dân hóng chuyện đều vô thức ngẩng đầu lên nhìn
Nhưng họ lại chẳng thấy gì cả, cảm thấy trước mắt là một màu trắng, sau đó mắt lòa đi
“Không ổn, là bom chớp sáng của tiêu cục Trấn Viễn.
Đội trưởng đội cấm quân biến sắc: “Sao chúng có thể đem bom chớp sáng vào thành được?”
Ngay cả tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống cũng không hiểu, chứ đừng nói là đội trưởng đội cấm quân.
Thiết Chùy và Lạc Lan không có ở đây, anh ta là người quản lý tiêu cục ở kinh thành, nếu có bom chớp sáng, sao anh ta có thế không biết?
“Lão Tào, ta đi tìm tiên sinh tập hợp trước, ở đây giao lại cho ngươi”.
Giọng Lão Ưng vang lên trong đêm tối
Tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống và Lão Ưng từng là đồng đội của nhau, lập tức nghe ra được giọng của Lão Ưng.
Nhưng nhìn xung quanh lại chẳng thấy bóng dáng Lão Ưng. đâu.
“Lão Ưng, là ngươi sao?” Tiểu đoàn trưởng cao giọng gọi. “Ngoài ta ra, còn ai quan tâm ngươi nữa?”
Lão Ưng cười nói: “Ta chỉ có thể giúp ngươi một lần này, ngươi làm gì cũng nhanh lên một chút.
Lần này cuối cùng tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống cũng nghe rõ được hướng phát ra tiếng, ngấng đầu lên nhìn không trung
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Lúc ném bom chớp sáng xuống, Lão Ưng đã kéo một khe. hở của rèm che ánh sáng.
Mặc dù Lão Ưng nhanh chóng đậy rèm mới lên nhưng tiểu đoàn trưởng vẫn nhìn thấy.
Tuy khinh khí cầu màu đen nhưng nhìn kỹ lại vẫn có thể mơhồ nhìn thấy hình dáng.
“Trời ạ, đây là gì thế?”
Tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống nhìn vật thể cực lớn lơ lửng trong không trung, cäm như sắp rơi xuống đất
Anh ta và Lão Ưng là cựu binh đầu tiên gia nhập vào tiêu cục Trấn Viễn, sau đó Lão Ưng bị điều đi, anh ta cũng chưa gặp lại
Thậm chí tiếu đoàn trưởng còn từng đến hỏi Trương Lương, có phải Lão Ưng đã chết rồi không.
Trương Lương nói cho anh ta biết Lão Ưng chưa chết, chỉ là đi làm nhiệm vụ bí mật
Lúc đó tiểu đoàn trưởng còn nghỉ ngờ Trương Lương đang. nói dối
Bây giờ anh ta đã biết Trương Lương không hề gạt mình, Lão Ưng đi làm nhiệm vụ bí mật thật.
“Tiếu đoàn trưởng..."
Một nhân viên hộ tống thấy Tào Đông thất thần thì vội vô vai anh ta: “Bây giờ làm sao?”
“Các huynh đệ cấm Quân, hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, ta sẽ đếm đến mười mà các ngươi bỏ vũ khí xuống, ta sẽ tha mạng cho các ngươi, sau khi đếm đến mười, những ai còn chưa bỏ vũ khí xuống thì sẽ chết”
Tào Đông lạnh lùng nói.
Trước giờ chiến tranh luôn tàn khốc như thế.
Chẳng hạn như hiện tại đội trưởng đội cấm quân cũng không muốn đấu với các nhân viên hộ tống, nhưng cá gia đình hẳn đều năm trong tay người khác, hẳn không dám không đánh
Các cấm quân khác cũng phải đánh theo lệnh của đội trưởng
Cũng có những tên thổ phỉ bị các nhân viên hộ tống tiêu diệt, thật ra cũng có rất nhiều người đáng thương không còn cách nào khác đành phải lên núi trở thành thổ phi.
Nhưng cuộc đời là thế, thố phỉ đáng thương cũng không phải là lý do cướp đoạt, giết hại những người khác.
Kim Phi cũng không thể quan tâm từng người được, chỉ có thể bảo vệ lợi ích của mình, sau đó đứng ở tầm vĩ mô để bảo. vệ lợi ích của nhiều người dân.
Nhưng Kim Phi cũng cố gắng hết sức để tránh chém giết bừa bãi, mục tiêu mà các nhân viên hộ tống trấn áp là những tên thổ phỉ quy mô lớn đến lấy nhà dân lấy lương thực, y có thể nhắm mắt làm ngơ với những tên thổ ph bị buộc phải lên núi để trốn thuế nặng.
Thời đại phong kiến, năng lực sản xuất thấp, ai cũng có nỗi khổ riêng.
Nhưng đến lúc sinh tử thì các nhân viên hộ tống sẽ không nương tay.
Gặp phải nguy hiểm, mục tiêu đầu tiên là đảm bảo mạng sống của mình, đây cũng là yêu cầu của Kim Phí với tất cả nhân viên hộ tống.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Lực xuyên thấu của tiếng sáo rất mạnh, không ít nhân viên hộ tống đều lộ ra vẻ kỳ quái.Họ đều từng được huấn luyện ám hiệu, nghe hiểu ý nghĩa của tiếng sáo này là “cẩn thận bom chớp sáng”.Nhưng thương hội và nhân viên hộ tống đều phải bị lục soát khi vào thành, bom chớp sáng không thể đem vào thành, thế bom chớp sáng này ở đâu ra?Mặc dù các nhân viên hộ tống đều không hiếu nhưng nghe. thấy ám hiệu này, vẫn lập tức bị mắt lạiNgay cả các nhân viên hộ tống hàng đầu tiên cầm chiên giơ lên cao cũng cúi thấp đâu xuống vùi đầu vào cánh tay.“Chúng đang làm gì thế?”Ngay lúc đội trưởng đội cấm quân ngờ vực khó hiểu, trên đầu bỗng vang lên tiếng chiêng.Cấm quân và người dân hóng chuyện đều vô thức ngẩng đầu lên nhìnNhưng họ lại chẳng thấy gì cả, cảm thấy trước mắt là một màu trắng, sau đó mắt lòa đi“Không ổn, là bom chớp sáng của tiêu cục Trấn Viễn.Đội trưởng đội cấm quân biến sắc: “Sao chúng có thể đem bom chớp sáng vào thành được?”Ngay cả tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống cũng không hiểu, chứ đừng nói là đội trưởng đội cấm quân.Thiết Chùy và Lạc Lan không có ở đây, anh ta là người quản lý tiêu cục ở kinh thành, nếu có bom chớp sáng, sao anh ta có thế không biết?“Lão Tào, ta đi tìm tiên sinh tập hợp trước, ở đây giao lại cho ngươi”.Giọng Lão Ưng vang lên trong đêm tốiTiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống và Lão Ưng từng là đồng đội của nhau, lập tức nghe ra được giọng của Lão Ưng.Nhưng nhìn xung quanh lại chẳng thấy bóng dáng Lão Ưng. đâu.“Lão Ưng, là ngươi sao?” Tiểu đoàn trưởng cao giọng gọi. “Ngoài ta ra, còn ai quan tâm ngươi nữa?”Lão Ưng cười nói: “Ta chỉ có thể giúp ngươi một lần này, ngươi làm gì cũng nhanh lên một chút.Lần này cuối cùng tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống cũng nghe rõ được hướng phát ra tiếng, ngấng đầu lên nhìn không trungTruyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhéLúc ném bom chớp sáng xuống, Lão Ưng đã kéo một khe. hở của rèm che ánh sáng.Mặc dù Lão Ưng nhanh chóng đậy rèm mới lên nhưng tiểu đoàn trưởng vẫn nhìn thấy.Tuy khinh khí cầu màu đen nhưng nhìn kỹ lại vẫn có thể mơhồ nhìn thấy hình dáng.“Trời ạ, đây là gì thế?”Tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống nhìn vật thể cực lớn lơ lửng trong không trung, cäm như sắp rơi xuống đấtAnh ta và Lão Ưng là cựu binh đầu tiên gia nhập vào tiêu cục Trấn Viễn, sau đó Lão Ưng bị điều đi, anh ta cũng chưa gặp lạiThậm chí tiếu đoàn trưởng còn từng đến hỏi Trương Lương, có phải Lão Ưng đã chết rồi không.Trương Lương nói cho anh ta biết Lão Ưng chưa chết, chỉ là đi làm nhiệm vụ bí mậtLúc đó tiểu đoàn trưởng còn nghỉ ngờ Trương Lương đang. nói dốiBây giờ anh ta đã biết Trương Lương không hề gạt mình, Lão Ưng đi làm nhiệm vụ bí mật thật.“Tiếu đoàn trưởng..."Một nhân viên hộ tống thấy Tào Đông thất thần thì vội vô vai anh ta: “Bây giờ làm sao?”“Các huynh đệ cấm Quân, hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, ta sẽ đếm đến mười mà các ngươi bỏ vũ khí xuống, ta sẽ tha mạng cho các ngươi, sau khi đếm đến mười, những ai còn chưa bỏ vũ khí xuống thì sẽ chết”Tào Đông lạnh lùng nói.Trước giờ chiến tranh luôn tàn khốc như thế.Chẳng hạn như hiện tại đội trưởng đội cấm quân cũng không muốn đấu với các nhân viên hộ tống, nhưng cá gia đình hẳn đều năm trong tay người khác, hẳn không dám không đánhCác cấm quân khác cũng phải đánh theo lệnh của đội trưởngCũng có những tên thổ phỉ bị các nhân viên hộ tống tiêu diệt, thật ra cũng có rất nhiều người đáng thương không còn cách nào khác đành phải lên núi trở thành thổ phi.Nhưng cuộc đời là thế, thố phỉ đáng thương cũng không phải là lý do cướp đoạt, giết hại những người khác.Kim Phi cũng không thể quan tâm từng người được, chỉ có thể bảo vệ lợi ích của mình, sau đó đứng ở tầm vĩ mô để bảo. vệ lợi ích của nhiều người dân.Nhưng Kim Phi cũng cố gắng hết sức để tránh chém giết bừa bãi, mục tiêu mà các nhân viên hộ tống trấn áp là những tên thổ phỉ quy mô lớn đến lấy nhà dân lấy lương thực, y có thể nhắm mắt làm ngơ với những tên thổ ph bị buộc phải lên núi để trốn thuế nặng.Thời đại phong kiến, năng lực sản xuất thấp, ai cũng có nỗi khổ riêng.Nhưng đến lúc sinh tử thì các nhân viên hộ tống sẽ không nương tay.Gặp phải nguy hiểm, mục tiêu đầu tiên là đảm bảo mạng sống của mình, đây cũng là yêu cầu của Kim Phí với tất cả nhân viên hộ tống.