Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 1492
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… "Tại sao không được?" Kim Phi hỏiCửu công chúa không tức giận, mà tò mò nhìn về phía Trương Lương."Điện hạ, lần này người Đông Man mang theo nhiều người đến như vậy, chắc chăn là sẽ đòi hỏi nhiều, triều đình có thể quyên góp đủ tiền để làm cho bọn họ hài lòng sao?"Trương Lương hỏi: "Nếu như góp không đủ, bọn họ chắc chắn sẽ không rời đi.""Đây lại là một vấn đề." Kim Phi quay đầu nhìn về phía Cửu công chúa.Cửu công chúa đã từng nói rất nhiều lần răng, kho bạc của Đại Khang đã không còn tiền nữa."Chuyện này các ngài không cần lo lắng, góp tiền cũng không phải là khó."Cửu công chúa lạnh lùng nói: "Tối hôm qua Thái tử đã khai hết tất cả đồng bọn rồi."Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé"Vậy coi như ta chưa hỏi." Kim Phi đột nhiên hiểu ra.Đồng bọn của Thái tử cho dù không phải là quốc công, cũng là những trọng thần triều đình.Những người này không biết đã kiếm được bao nhiêu tiền từ người dân, gia đình sự nghiệp to lớn, ai nấy đều như lợn béo.Ngẫu nhiên bắt lấy một con, e rằng sẽ còn nhiều tiền hơn cả Kim Phi nữa.Huống chỉ ý của Cửu công chúa, rõ ràng là không chỉ có một con.Thật ra đến lúc này, ai là đồng bọn của Thái tử, hoàn toàn do Cửu công chúa và Tần Trấn nói là được.Cho dù không phải thì cũng không sao, với cái đầu yếu đuối của Thái tử, chỉ cần đánh vài đòn thì người đó chính là đồng bọn của Thái tử."Lương huynh, huynh nói tiếp đi." Kim Phi ra hiệu cho. Trương Lương tiếp tục."Được!"Trương Lương gật đầu nói tiếp: "Người Đông Man có ngựa chiến, nhưng chúng ta cũng không đủ ngựa chiến để đuổi theo bọn họ, nếu quá ít người đi, cho dù có đánh bại bọn họ ở phía bắc thì cũng không chuyển đồ về được.Nếu như có quá nhiều người đi, đường tiếp viện lại quá dài, chưa kể cuối cùng có thể mang về được bao nhiêu đồ, chỉ riêng lương thảo tiêu hao qua lại đã là một số tiền lớn rồi.Thứ hai, theo dõi đối phương xa ngàn kilomet có thể dễ bị người Đông Man phát hiện, nếu bọn họ phái ky binh đến tập kích đường lương thực, cät đứt nguồn tiếp tế của chúng ta thì sẽ càng phiền toái hơn!"Cuối cùng, càng đi về phía bắc, càng gần đại bản doanh của người Đông Man, nếu bọn họ phái một lượng lớn ky binh tấn công, ở phía bäc chúng ta không có thành trì nào để phòng thủ cả, cho dù dẫn theo toàn bộ nhân viên hộ tống đến thì sợ rắng cũng sẽ khó mà đánh thăng được!"Kim Phi nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu: "Lương huynh nói rất đúng! Cách tốt nhất là giữ người Đông Man lại để đánh!""Nếu lần này có thể đánh cäp được ngựa chiến của bọn họ thì quá tốt rồi."Cửu công chúa thở dài.Bước ngoặt quan trọng nhất trong trận chiến ở dốc Đại Mãng là khi dân ty nạn cướp đi ngựa chiến của Đan Châu."Ngựa chiến..."Trương Lương nghe thấy Cửu công chúa nói như vậy, hai mắt đột nhiên sáng lên."Lương huynh, huynh đã nghĩ biện pháp gì chưa?" Kim Phi vội vàng hỏi."Đúng vậy, điện hạ đã nhắc nhở ta rồi, chúng ta có thể bắt đầu từ ngựa chiến của bọn họ!"Trương Lương nói: "Nếu người Đông Man không có ngựa chiến, tức là bọn họ không còn chân nữa, đến lúc đó chúng ta thỏa thích g**t ch*t bọn họi""Đan Châu đã từng chịu thua thiệt ở dốc Đại Mãng, cho nên người Đông Man nhất định sẽ có đề phòng, lần này người Đông man không bắt được tù binh nào, ngựa chiến của bọn họ cũng được thả ở phía sau doanh trại, còn có binh lính canh giữ, có lẽ là đề phòng những con ngựa chiến bị tấn công."Cửu công chúa nói."Có một số việc, họ không thể đề phòng được!"Trương Lương gõ ngón tay lên tấm bản đồ.Kim Phi, Cửu công chúa và Tần Trấn đều vội vàng đến gần và nhìn vào chỗ ngón tay Trương Lương đang chỉ.
"Tại sao không được?" Kim Phi hỏi
Cửu công chúa không tức giận, mà tò mò nhìn về phía Trương Lương.
"Điện hạ, lần này người Đông Man mang theo nhiều người đến như vậy, chắc chăn là sẽ đòi hỏi nhiều, triều đình có thể quyên góp đủ tiền để làm cho bọn họ hài lòng sao?"
Trương Lương hỏi: "Nếu như góp không đủ, bọn họ chắc chắn sẽ không rời đi."
"Đây lại là một vấn đề." Kim Phi quay đầu nhìn về phía Cửu công chúa.
Cửu công chúa đã từng nói rất nhiều lần răng, kho bạc của Đại Khang đã không còn tiền nữa.
"Chuyện này các ngài không cần lo lắng, góp tiền cũng không phải là khó."
Cửu công chúa lạnh lùng nói: "Tối hôm qua Thái tử đã khai hết tất cả đồng bọn rồi."
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
"Vậy coi như ta chưa hỏi." Kim Phi đột nhiên hiểu ra.
Đồng bọn của Thái tử cho dù không phải là quốc công, cũng là những trọng thần triều đình.
Những người này không biết đã kiếm được bao nhiêu tiền từ người dân, gia đình sự nghiệp to lớn, ai nấy đều như lợn béo.
Ngẫu nhiên bắt lấy một con, e rằng sẽ còn nhiều tiền hơn cả Kim Phi nữa.
Huống chỉ ý của Cửu công chúa, rõ ràng là không chỉ có một con.
Thật ra đến lúc này, ai là đồng bọn của Thái tử, hoàn toàn do Cửu công chúa và Tần Trấn nói là được.
Cho dù không phải thì cũng không sao, với cái đầu yếu đuối của Thái tử, chỉ cần đánh vài đòn thì người đó chính là đồng bọn của Thái tử.
"Lương huynh, huynh nói tiếp đi." Kim Phi ra hiệu cho. Trương Lương tiếp tục.
"Được!"
Trương Lương gật đầu nói tiếp: "Người Đông Man có ngựa chiến, nhưng chúng ta cũng không đủ ngựa chiến để đuổi theo bọn họ, nếu quá ít người đi, cho dù có đánh bại bọn họ ở phía bắc thì cũng không chuyển đồ về được.
Nếu như có quá nhiều người đi, đường tiếp viện lại quá dài, chưa kể cuối cùng có thể mang về được bao nhiêu đồ, chỉ riêng lương thảo tiêu hao qua lại đã là một số tiền lớn rồi.
Thứ hai, theo dõi đối phương xa ngàn kilomet có thể dễ bị người Đông Man phát hiện, nếu bọn họ phái ky binh đến tập kích đường lương thực, cät đứt nguồn tiếp tế của chúng ta thì sẽ càng phiền toái hơn!"
Cuối cùng, càng đi về phía bắc, càng gần đại bản doanh của người Đông Man, nếu bọn họ phái một lượng lớn ky binh tấn công, ở phía bäc chúng ta không có thành trì nào để phòng thủ cả, cho dù dẫn theo toàn bộ nhân viên hộ tống đến thì sợ rắng cũng sẽ khó mà đánh thăng được!"
Kim Phi nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu: "Lương huynh nói rất đúng! Cách tốt nhất là giữ người Đông Man lại để đánh!"
"Nếu lần này có thể đánh cäp được ngựa chiến của bọn họ thì quá tốt rồi."
Cửu công chúa thở dài.
Bước ngoặt quan trọng nhất trong trận chiến ở dốc Đại Mãng là khi dân ty nạn cướp đi ngựa chiến của Đan Châu.
"Ngựa chiến..."
Trương Lương nghe thấy Cửu công chúa nói như vậy, hai mắt đột nhiên sáng lên.
"Lương huynh, huynh đã nghĩ biện pháp gì chưa?" Kim Phi vội vàng hỏi.
"Đúng vậy, điện hạ đã nhắc nhở ta rồi, chúng ta có thể bắt đầu từ ngựa chiến của bọn họ!"
Trương Lương nói: "Nếu người Đông Man không có ngựa chiến, tức là bọn họ không còn chân nữa, đến lúc đó chúng ta thỏa thích g**t ch*t bọn họi"
"Đan Châu đã từng chịu thua thiệt ở dốc Đại Mãng, cho nên người Đông Man nhất định sẽ có đề phòng, lần này người Đông man không bắt được tù binh nào, ngựa chiến của bọn họ cũng được thả ở phía sau doanh trại, còn có binh lính canh giữ, có lẽ là đề phòng những con ngựa chiến bị tấn công."
Cửu công chúa nói.
"Có một số việc, họ không thể đề phòng được!"
Trương Lương gõ ngón tay lên tấm bản đồ.
Kim Phi, Cửu công chúa và Tần Trấn đều vội vàng đến gần và nhìn vào chỗ ngón tay Trương Lương đang chỉ.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… "Tại sao không được?" Kim Phi hỏiCửu công chúa không tức giận, mà tò mò nhìn về phía Trương Lương."Điện hạ, lần này người Đông Man mang theo nhiều người đến như vậy, chắc chăn là sẽ đòi hỏi nhiều, triều đình có thể quyên góp đủ tiền để làm cho bọn họ hài lòng sao?"Trương Lương hỏi: "Nếu như góp không đủ, bọn họ chắc chắn sẽ không rời đi.""Đây lại là một vấn đề." Kim Phi quay đầu nhìn về phía Cửu công chúa.Cửu công chúa đã từng nói rất nhiều lần răng, kho bạc của Đại Khang đã không còn tiền nữa."Chuyện này các ngài không cần lo lắng, góp tiền cũng không phải là khó."Cửu công chúa lạnh lùng nói: "Tối hôm qua Thái tử đã khai hết tất cả đồng bọn rồi."Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé"Vậy coi như ta chưa hỏi." Kim Phi đột nhiên hiểu ra.Đồng bọn của Thái tử cho dù không phải là quốc công, cũng là những trọng thần triều đình.Những người này không biết đã kiếm được bao nhiêu tiền từ người dân, gia đình sự nghiệp to lớn, ai nấy đều như lợn béo.Ngẫu nhiên bắt lấy một con, e rằng sẽ còn nhiều tiền hơn cả Kim Phi nữa.Huống chỉ ý của Cửu công chúa, rõ ràng là không chỉ có một con.Thật ra đến lúc này, ai là đồng bọn của Thái tử, hoàn toàn do Cửu công chúa và Tần Trấn nói là được.Cho dù không phải thì cũng không sao, với cái đầu yếu đuối của Thái tử, chỉ cần đánh vài đòn thì người đó chính là đồng bọn của Thái tử."Lương huynh, huynh nói tiếp đi." Kim Phi ra hiệu cho. Trương Lương tiếp tục."Được!"Trương Lương gật đầu nói tiếp: "Người Đông Man có ngựa chiến, nhưng chúng ta cũng không đủ ngựa chiến để đuổi theo bọn họ, nếu quá ít người đi, cho dù có đánh bại bọn họ ở phía bắc thì cũng không chuyển đồ về được.Nếu như có quá nhiều người đi, đường tiếp viện lại quá dài, chưa kể cuối cùng có thể mang về được bao nhiêu đồ, chỉ riêng lương thảo tiêu hao qua lại đã là một số tiền lớn rồi.Thứ hai, theo dõi đối phương xa ngàn kilomet có thể dễ bị người Đông Man phát hiện, nếu bọn họ phái ky binh đến tập kích đường lương thực, cät đứt nguồn tiếp tế của chúng ta thì sẽ càng phiền toái hơn!"Cuối cùng, càng đi về phía bắc, càng gần đại bản doanh của người Đông Man, nếu bọn họ phái một lượng lớn ky binh tấn công, ở phía bäc chúng ta không có thành trì nào để phòng thủ cả, cho dù dẫn theo toàn bộ nhân viên hộ tống đến thì sợ rắng cũng sẽ khó mà đánh thăng được!"Kim Phi nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu: "Lương huynh nói rất đúng! Cách tốt nhất là giữ người Đông Man lại để đánh!""Nếu lần này có thể đánh cäp được ngựa chiến của bọn họ thì quá tốt rồi."Cửu công chúa thở dài.Bước ngoặt quan trọng nhất trong trận chiến ở dốc Đại Mãng là khi dân ty nạn cướp đi ngựa chiến của Đan Châu."Ngựa chiến..."Trương Lương nghe thấy Cửu công chúa nói như vậy, hai mắt đột nhiên sáng lên."Lương huynh, huynh đã nghĩ biện pháp gì chưa?" Kim Phi vội vàng hỏi."Đúng vậy, điện hạ đã nhắc nhở ta rồi, chúng ta có thể bắt đầu từ ngựa chiến của bọn họ!"Trương Lương nói: "Nếu người Đông Man không có ngựa chiến, tức là bọn họ không còn chân nữa, đến lúc đó chúng ta thỏa thích g**t ch*t bọn họi""Đan Châu đã từng chịu thua thiệt ở dốc Đại Mãng, cho nên người Đông Man nhất định sẽ có đề phòng, lần này người Đông man không bắt được tù binh nào, ngựa chiến của bọn họ cũng được thả ở phía sau doanh trại, còn có binh lính canh giữ, có lẽ là đề phòng những con ngựa chiến bị tấn công."Cửu công chúa nói."Có một số việc, họ không thể đề phòng được!"Trương Lương gõ ngón tay lên tấm bản đồ.Kim Phi, Cửu công chúa và Tần Trấn đều vội vàng đến gần và nhìn vào chỗ ngón tay Trương Lương đang chỉ.