Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 1547
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Khụ! Ngươi... Ngươi lại dám đánh ta...”Khánh Chinh ngã xuống đất, chỉ vào Bắc Thiên Tầm, lại chỉ vào Kim Phi, vừa định quát ầm lên, thì thấy Bắc Thiên Tâm vén tay áo, hắn sợ đến nỗi ngậm miệng lại.Nguy Võ Thái thở dài, đặt khế ước bán thân lên hàng ghế đầu tiên rồi hồn bay phách lạc rời đi, ngay cả Khánh Chinh cũng không quan tâm nữa.Khánh Chi tự làm mất mặt, được gia nô đỡ dậy cũng rời đi.Trước khi đi hắn còn quay đầu hung dữ trợn mắt lườm Kim Phi một cái.“Ngươi thử lườm thêm cái nữa xeml”Bắc Thiên Tầm vén tay áo đi tới.Kim Phi lười so đo với kẻ ngu bèn gọi Bắc Thiên Tầm lại. “Tiên sinh, khế ước bán thân của bọn họi”Đại Lưu nhảy lên võ đài, lấy khế ước bán thân đưa cho Kim Phi.Ánh mắt của các cô nương nhìn về phía Kim Phi dần trở nên nóng như lửa.Bọn họ quả thật không ngờ, Kim Phi sẽ thu nhận tất cả bọn họ.Dựa theo luật pháp của Đại Khang, Kim Phi giữ khế ước bán thân thì những cô nương này chính là người của y.Nhưng Kim Phi không có ý định nhận lấy khế ước bán thân mà ra hiệu cho Đại Lưu đưa khế ước bán thân cho các cô nương.Các cô nương không đưa tay ra nhận mà nghỉ ngờ nhìn Kim Phi, không biết y có ý gì.“Ta không nhận gia nô, lát nữa sẽ phái người đi với các cô gỡ bỏ thân phận nô tỳ, từ hôm nay trở đi, các cô sẽ là người tự do”Kim Phi mỉm cười giải thích.“Gỡ bỏ thân phận?”Tất cả các cô nương đều ngỡ ngàng.Ngay sau đó biểu cảm của bọn họ trở nên rất đặc sắc.Có người không tin nổi, có người mừng như điên, có người lại vui đến phát khóc...Kim Phi bằng lòng thu nhận bọn họ, các cô nương đã vô cùng cảm kích.Bọn họ quả thật không ngờ, Kim Phi lại bằng lòng trả tự do cho bọn họ.Niềm vui ngoài mong đợi tới quá đột ngột, rất nhiều cô nương cũng hoài nghi rằng mình nghe nhầm.Một cô nương mặc váy lụa đỏ do dự một chút rồi hỏi dò: “Kim tiên sinh, ngài thật sự bằng lòng gỡ bỏ thân phận cho bọn ta ư?”“Dĩ nhiên, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”Kim Phi gật đầu nói: “Bây giờ không phải đang đưa khế ước bán thân cho các cô sao?”“Đa tạ lão giaỊ?"Cô nương mặc váy đỏ lau nước mắt, quỳ xuống trước mặt Kim Phi dập đầu.Những cô nương khác cũng lấy lại tinh thần, rối rít gia nhập đội ngũ dập đầu.“Mau đứng dậy đi, mau đứng dậy đi, đoàn ca múa Kim Xuyên bọn ta không cần dập đầu, sau này gặp lại cũng không cần gọi ta là lão gia, gọi ta là Kim Phi hoặc Phi ca đều được, các cô cũng đừng tự gọi mình là nô tỳ gì cả, biết chưa?”Mặt Kim Phi đầy vẻ bất đắc dĩ ra hiệu cho Bắc Thiên Tâm cùng y đỡ bọn họ đứng dậy.Đây là điều phiền phức nhất ở người thời phong kiến, tất cả mọi người đều có thói quen dập đầu.Thấy quan dập đầu, thấy sợ dập đầu, vui vẻ cũng dập đầu...Kim Phi lúc trước luôn không muốn đến kinh thành, nguyên nhân lớn nhất là lo lắng vừa gặp Hoàng đế đã phải dập đầu.Y thật sự không quỳ được.Y luôn cố gắng không tạo phản, nếu bởi vì chuyện này mà phải buộc giết Hoàng đế, vậy thì thật đen đủi.Cũng may Cửu công chúa giúp y xin được ngọc phù.
“Khụ! Ngươi... Ngươi lại dám đánh ta...”
Khánh Chinh ngã xuống đất, chỉ vào Bắc Thiên Tầm, lại chỉ vào Kim Phi, vừa định quát ầm lên, thì thấy Bắc Thiên Tâm vén tay áo, hắn sợ đến nỗi ngậm miệng lại.
Nguy Võ Thái thở dài, đặt khế ước bán thân lên hàng ghế đầu tiên rồi hồn bay phách lạc rời đi, ngay cả Khánh Chinh cũng không quan tâm nữa.
Khánh Chi tự làm mất mặt, được gia nô đỡ dậy cũng rời đi.
Trước khi đi hắn còn quay đầu hung dữ trợn mắt lườm Kim Phi một cái.
“Ngươi thử lườm thêm cái nữa xeml”
Bắc Thiên Tầm vén tay áo đi tới.
Kim Phi lười so đo với kẻ ngu bèn gọi Bắc Thiên Tầm lại. “Tiên sinh, khế ước bán thân của bọn họi”
Đại Lưu nhảy lên võ đài, lấy khế ước bán thân đưa cho Kim Phi.
Ánh mắt của các cô nương nhìn về phía Kim Phi dần trở nên nóng như lửa.
Bọn họ quả thật không ngờ, Kim Phi sẽ thu nhận tất cả bọn họ.
Dựa theo luật pháp của Đại Khang, Kim Phi giữ khế ước bán thân thì những cô nương này chính là người của y.
Nhưng Kim Phi không có ý định nhận lấy khế ước bán thân mà ra hiệu cho Đại Lưu đưa khế ước bán thân cho các cô nương.
Các cô nương không đưa tay ra nhận mà nghỉ ngờ nhìn Kim Phi, không biết y có ý gì.
“Ta không nhận gia nô, lát nữa sẽ phái người đi với các cô gỡ bỏ thân phận nô tỳ, từ hôm nay trở đi, các cô sẽ là người tự do”
Kim Phi mỉm cười giải thích.
“Gỡ bỏ thân phận?”
Tất cả các cô nương đều ngỡ ngàng.
Ngay sau đó biểu cảm của bọn họ trở nên rất đặc sắc.
Có người không tin nổi, có người mừng như điên, có người lại vui đến phát khóc...
Kim Phi bằng lòng thu nhận bọn họ, các cô nương đã vô cùng cảm kích.
Bọn họ quả thật không ngờ, Kim Phi lại bằng lòng trả tự do cho bọn họ.
Niềm vui ngoài mong đợi tới quá đột ngột, rất nhiều cô nương cũng hoài nghi rằng mình nghe nhầm.
Một cô nương mặc váy lụa đỏ do dự một chút rồi hỏi dò: “Kim tiên sinh, ngài thật sự bằng lòng gỡ bỏ thân phận cho bọn ta ư?”
“Dĩ nhiên, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”
Kim Phi gật đầu nói: “Bây giờ không phải đang đưa khế ước bán thân cho các cô sao?”
“Đa tạ lão giaỊ?"
Cô nương mặc váy đỏ lau nước mắt, quỳ xuống trước mặt Kim Phi dập đầu.
Những cô nương khác cũng lấy lại tinh thần, rối rít gia nhập đội ngũ dập đầu.
“Mau đứng dậy đi, mau đứng dậy đi, đoàn ca múa Kim Xuyên bọn ta không cần dập đầu, sau này gặp lại cũng không cần gọi ta là lão gia, gọi ta là Kim Phi hoặc Phi ca đều được, các cô cũng đừng tự gọi mình là nô tỳ gì cả, biết chưa?”
Mặt Kim Phi đầy vẻ bất đắc dĩ ra hiệu cho Bắc Thiên Tâm cùng y đỡ bọn họ đứng dậy.
Đây là điều phiền phức nhất ở người thời phong kiến, tất cả mọi người đều có thói quen dập đầu.
Thấy quan dập đầu, thấy sợ dập đầu, vui vẻ cũng dập đầu...
Kim Phi lúc trước luôn không muốn đến kinh thành, nguyên nhân lớn nhất là lo lắng vừa gặp Hoàng đế đã phải dập đầu.
Y thật sự không quỳ được.
Y luôn cố gắng không tạo phản, nếu bởi vì chuyện này mà phải buộc giết Hoàng đế, vậy thì thật đen đủi.
Cũng may Cửu công chúa giúp y xin được ngọc phù.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Khụ! Ngươi... Ngươi lại dám đánh ta...”Khánh Chinh ngã xuống đất, chỉ vào Bắc Thiên Tầm, lại chỉ vào Kim Phi, vừa định quát ầm lên, thì thấy Bắc Thiên Tâm vén tay áo, hắn sợ đến nỗi ngậm miệng lại.Nguy Võ Thái thở dài, đặt khế ước bán thân lên hàng ghế đầu tiên rồi hồn bay phách lạc rời đi, ngay cả Khánh Chinh cũng không quan tâm nữa.Khánh Chi tự làm mất mặt, được gia nô đỡ dậy cũng rời đi.Trước khi đi hắn còn quay đầu hung dữ trợn mắt lườm Kim Phi một cái.“Ngươi thử lườm thêm cái nữa xeml”Bắc Thiên Tầm vén tay áo đi tới.Kim Phi lười so đo với kẻ ngu bèn gọi Bắc Thiên Tầm lại. “Tiên sinh, khế ước bán thân của bọn họi”Đại Lưu nhảy lên võ đài, lấy khế ước bán thân đưa cho Kim Phi.Ánh mắt của các cô nương nhìn về phía Kim Phi dần trở nên nóng như lửa.Bọn họ quả thật không ngờ, Kim Phi sẽ thu nhận tất cả bọn họ.Dựa theo luật pháp của Đại Khang, Kim Phi giữ khế ước bán thân thì những cô nương này chính là người của y.Nhưng Kim Phi không có ý định nhận lấy khế ước bán thân mà ra hiệu cho Đại Lưu đưa khế ước bán thân cho các cô nương.Các cô nương không đưa tay ra nhận mà nghỉ ngờ nhìn Kim Phi, không biết y có ý gì.“Ta không nhận gia nô, lát nữa sẽ phái người đi với các cô gỡ bỏ thân phận nô tỳ, từ hôm nay trở đi, các cô sẽ là người tự do”Kim Phi mỉm cười giải thích.“Gỡ bỏ thân phận?”Tất cả các cô nương đều ngỡ ngàng.Ngay sau đó biểu cảm của bọn họ trở nên rất đặc sắc.Có người không tin nổi, có người mừng như điên, có người lại vui đến phát khóc...Kim Phi bằng lòng thu nhận bọn họ, các cô nương đã vô cùng cảm kích.Bọn họ quả thật không ngờ, Kim Phi lại bằng lòng trả tự do cho bọn họ.Niềm vui ngoài mong đợi tới quá đột ngột, rất nhiều cô nương cũng hoài nghi rằng mình nghe nhầm.Một cô nương mặc váy lụa đỏ do dự một chút rồi hỏi dò: “Kim tiên sinh, ngài thật sự bằng lòng gỡ bỏ thân phận cho bọn ta ư?”“Dĩ nhiên, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”Kim Phi gật đầu nói: “Bây giờ không phải đang đưa khế ước bán thân cho các cô sao?”“Đa tạ lão giaỊ?"Cô nương mặc váy đỏ lau nước mắt, quỳ xuống trước mặt Kim Phi dập đầu.Những cô nương khác cũng lấy lại tinh thần, rối rít gia nhập đội ngũ dập đầu.“Mau đứng dậy đi, mau đứng dậy đi, đoàn ca múa Kim Xuyên bọn ta không cần dập đầu, sau này gặp lại cũng không cần gọi ta là lão gia, gọi ta là Kim Phi hoặc Phi ca đều được, các cô cũng đừng tự gọi mình là nô tỳ gì cả, biết chưa?”Mặt Kim Phi đầy vẻ bất đắc dĩ ra hiệu cho Bắc Thiên Tâm cùng y đỡ bọn họ đứng dậy.Đây là điều phiền phức nhất ở người thời phong kiến, tất cả mọi người đều có thói quen dập đầu.Thấy quan dập đầu, thấy sợ dập đầu, vui vẻ cũng dập đầu...Kim Phi lúc trước luôn không muốn đến kinh thành, nguyên nhân lớn nhất là lo lắng vừa gặp Hoàng đế đã phải dập đầu.Y thật sự không quỳ được.Y luôn cố gắng không tạo phản, nếu bởi vì chuyện này mà phải buộc giết Hoàng đế, vậy thì thật đen đủi.Cũng may Cửu công chúa giúp y xin được ngọc phù.