Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 49: Chương 49
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Xem ra người trẻ tuổi bây giờ không dễ lừa gạt.Quả thật…Giang hồ hiện giờ đã không còn là giang hồ khi trước nữa, mấy người bọn họ không phải không chú trọng quy tắc và nghĩa khí.Nhưng còn phải xem tình huống và người.Nếu Phì Tứ bước ra khỏi cánh cửa này, Trần Đức không trở thành đàn em của hắn ta thì… Thật xin lỗi, hắn ta sẽ báo thù!Hắn ta sẽ báo thù cho đến khi Hạ Thiên Tuyết không thể tự lo cho cuộc sống của mình, đến khi quán bar Thiên Tuyết đóng cửa mới thôi, nếu không thì sau này Phì Tứ hắn ta còn lăn lộn ở cầu Thiên Hương thế nào được?“Không biết người anh em Bát Hoang muốn giải quyết thế nào?”, Phì Tứ hỏi.“Tôi không muốn thế nào cả, chỉ muốn giúp anh chụp một tấm hình kỷ niệm thôi”.Trần Đức đảo mắt nhìn Phì Tứ từ trên xuống: “Tứ gia là người thông minh, chắc hẳn anh biết tôi muốn chụp ảnh gì nhỉ”.Phì Tứ vô thức giật mình: “Người anh em Bát Hoang, không cần phải thế chứ?”“Tôi nghĩ rất cần thiết!”, Trần Đức nói: “Thiên Tuyết, cô bảo người lấy máy ảnh đến cho tôi, chính tôi sẽ đích thân chụp”.“Được”.Hạ Thiên Tuyết khẽ cười, có Trần Đức ở đây nên cô ấy không hề sợ, rất có cảm giác an toàn.Cô ấy vừa bước ra khỏi phòng VIP không lâu sau là đã bảo người đưa một máy ảnh kỹ thuật số đến.“Tứ gia, còn không cởi nữa à, anh đang đợi gì thế?”, Trần Đức hỏi: “Muốn tôi giúp anh sao?”“Không… không cần!”, Phì Tứ hoảng hốt không thôi nhưng không dám cãi lại, hắn ta đã nhìn thấy bản lĩnh của Trần Đức, một đánh một thì hắn ta không thể nào là đối thủ của anh.Không còn cách nào khác, hắn ta c** q**n áo trên người mình ra, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc quần cộc.“Người anh em Bát Hoang, như thế được rồi chứ”.“Cởi luôn quần cộc đi!”, Trần Đức không cảm xúc nói.Phì Tứ chỉ đành chậm rãi cởi nốt mảnh vải che thân cuối cùng ra, tự ôm lấy cơ thể đứng vào một góc.“Đây mới đúng này! Mẹ kiếp, có tí hi như thế mà còn không biết ngại học người ta ra ngoài ghẹo gái à”, Trần Đức mở máy ảnh, bấm tách tách chụp liên tiếp mấy tấm.Đèn flag liên tục lóe sáng, Phì Tứ sắp khóc đến nơi luôn rồi.Lớn như này rồi nhưng hắn ta chưa bao giờ bị bắt nạt như thế cả.Trước đó đều là hắn ta chụp người khác, bây giờ chuyện này lại rơi trúng đầu hắn ta.Phì Tứ ơi là Phì Tứ, mẹ kiếp, mày rảnh rỗi sinh nông nổi tự dưng đến quán bar Thiên Tuyết chòng ghẹo Hạ Thiên Tuyết làm gì chứ!Phì Tứ nổi giận nhưng chỉ đành đè nén trong lòng.Mười phút trôi qua, Trần Đức đã chụp hơn một trăm tấm, ba trăm sáu mươi góc, không góc chết, đủ các kiểu tư thế.Cuối cùng mới hài lòng dừng lại: “Phì Tứ, vất vả cho anh rồi”.“Không vất vả!”, Phì Tứ nào dám nói nhiều thêm nửa lời.“Không vất vả thế thì chụp thêm một trăm tấm nữa nhé?”“Người anh em Bát…”, Phì Tứ sắp khóc luôn rồi, uất ức nhìn anh..
Xem ra người trẻ tuổi bây giờ không dễ lừa gạt.
Quả thật…
Giang hồ hiện giờ đã không còn là giang hồ khi trước nữa, mấy người bọn họ không phải không chú trọng quy tắc và nghĩa khí.
Nhưng còn phải xem tình huống và người.
Nếu Phì Tứ bước ra khỏi cánh cửa này, Trần Đức không trở thành đàn em của hắn ta thì… Thật xin lỗi, hắn ta sẽ báo thù!
Hắn ta sẽ báo thù cho đến khi Hạ Thiên Tuyết không thể tự lo cho cuộc sống của mình, đến khi quán bar Thiên Tuyết đóng cửa mới thôi, nếu không thì sau này Phì Tứ hắn ta còn lăn lộn ở cầu Thiên Hương thế nào được?
“Không biết người anh em Bát Hoang muốn giải quyết thế nào?”, Phì Tứ hỏi.
“Tôi không muốn thế nào cả, chỉ muốn giúp anh chụp một tấm hình kỷ niệm thôi”.
Trần Đức đảo mắt nhìn Phì Tứ từ trên xuống: “Tứ gia là người thông minh, chắc hẳn anh biết tôi muốn chụp ảnh gì nhỉ”.
Phì Tứ vô thức giật mình: “Người anh em Bát Hoang, không cần phải thế chứ?”
“Tôi nghĩ rất cần thiết!”, Trần Đức nói: “Thiên Tuyết, cô bảo người lấy máy ảnh đến cho tôi, chính tôi sẽ đích thân chụp”.
“Được”.
Hạ Thiên Tuyết khẽ cười, có Trần Đức ở đây nên cô ấy không hề sợ, rất có cảm giác an toàn.
Cô ấy vừa bước ra khỏi phòng VIP không lâu sau là đã bảo người đưa một máy ảnh kỹ thuật số đến.
“Tứ gia, còn không cởi nữa à, anh đang đợi gì thế?”, Trần Đức hỏi: “Muốn tôi giúp anh sao?”
“Không… không cần!”, Phì Tứ hoảng hốt không thôi nhưng không dám cãi lại, hắn ta đã nhìn thấy bản lĩnh của Trần Đức, một đánh một thì hắn ta không thể nào là đối thủ của anh.
Không còn cách nào khác, hắn ta c** q**n áo trên người mình ra, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc quần cộc.
“Người anh em Bát Hoang, như thế được rồi chứ”.
“Cởi luôn quần cộc đi!”, Trần Đức không cảm xúc nói.
Phì Tứ chỉ đành chậm rãi cởi nốt mảnh vải che thân cuối cùng ra, tự ôm lấy cơ thể đứng vào một góc.
“Đây mới đúng này! Mẹ kiếp, có tí hi như thế mà còn không biết ngại học người ta ra ngoài ghẹo gái à”, Trần Đức mở máy ảnh, bấm tách tách chụp liên tiếp mấy tấm.
Đèn flag liên tục lóe sáng, Phì Tứ sắp khóc đến nơi luôn rồi.
Lớn như này rồi nhưng hắn ta chưa bao giờ bị bắt nạt như thế cả.
Trước đó đều là hắn ta chụp người khác, bây giờ chuyện này lại rơi trúng đầu hắn ta.
Phì Tứ ơi là Phì Tứ, mẹ kiếp, mày rảnh rỗi sinh nông nổi tự dưng đến quán bar Thiên Tuyết chòng ghẹo Hạ Thiên Tuyết làm gì chứ!
Phì Tứ nổi giận nhưng chỉ đành đè nén trong lòng.
Mười phút trôi qua, Trần Đức đã chụp hơn một trăm tấm, ba trăm sáu mươi góc, không góc chết, đủ các kiểu tư thế.
Cuối cùng mới hài lòng dừng lại: “Phì Tứ, vất vả cho anh rồi”.
“Không vất vả!”, Phì Tứ nào dám nói nhiều thêm nửa lời.
“Không vất vả thế thì chụp thêm một trăm tấm nữa nhé?”
“Người anh em Bát…”, Phì Tứ sắp khóc luôn rồi, uất ức nhìn anh.
.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Xem ra người trẻ tuổi bây giờ không dễ lừa gạt.Quả thật…Giang hồ hiện giờ đã không còn là giang hồ khi trước nữa, mấy người bọn họ không phải không chú trọng quy tắc và nghĩa khí.Nhưng còn phải xem tình huống và người.Nếu Phì Tứ bước ra khỏi cánh cửa này, Trần Đức không trở thành đàn em của hắn ta thì… Thật xin lỗi, hắn ta sẽ báo thù!Hắn ta sẽ báo thù cho đến khi Hạ Thiên Tuyết không thể tự lo cho cuộc sống của mình, đến khi quán bar Thiên Tuyết đóng cửa mới thôi, nếu không thì sau này Phì Tứ hắn ta còn lăn lộn ở cầu Thiên Hương thế nào được?“Không biết người anh em Bát Hoang muốn giải quyết thế nào?”, Phì Tứ hỏi.“Tôi không muốn thế nào cả, chỉ muốn giúp anh chụp một tấm hình kỷ niệm thôi”.Trần Đức đảo mắt nhìn Phì Tứ từ trên xuống: “Tứ gia là người thông minh, chắc hẳn anh biết tôi muốn chụp ảnh gì nhỉ”.Phì Tứ vô thức giật mình: “Người anh em Bát Hoang, không cần phải thế chứ?”“Tôi nghĩ rất cần thiết!”, Trần Đức nói: “Thiên Tuyết, cô bảo người lấy máy ảnh đến cho tôi, chính tôi sẽ đích thân chụp”.“Được”.Hạ Thiên Tuyết khẽ cười, có Trần Đức ở đây nên cô ấy không hề sợ, rất có cảm giác an toàn.Cô ấy vừa bước ra khỏi phòng VIP không lâu sau là đã bảo người đưa một máy ảnh kỹ thuật số đến.“Tứ gia, còn không cởi nữa à, anh đang đợi gì thế?”, Trần Đức hỏi: “Muốn tôi giúp anh sao?”“Không… không cần!”, Phì Tứ hoảng hốt không thôi nhưng không dám cãi lại, hắn ta đã nhìn thấy bản lĩnh của Trần Đức, một đánh một thì hắn ta không thể nào là đối thủ của anh.Không còn cách nào khác, hắn ta c** q**n áo trên người mình ra, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc quần cộc.“Người anh em Bát Hoang, như thế được rồi chứ”.“Cởi luôn quần cộc đi!”, Trần Đức không cảm xúc nói.Phì Tứ chỉ đành chậm rãi cởi nốt mảnh vải che thân cuối cùng ra, tự ôm lấy cơ thể đứng vào một góc.“Đây mới đúng này! Mẹ kiếp, có tí hi như thế mà còn không biết ngại học người ta ra ngoài ghẹo gái à”, Trần Đức mở máy ảnh, bấm tách tách chụp liên tiếp mấy tấm.Đèn flag liên tục lóe sáng, Phì Tứ sắp khóc đến nơi luôn rồi.Lớn như này rồi nhưng hắn ta chưa bao giờ bị bắt nạt như thế cả.Trước đó đều là hắn ta chụp người khác, bây giờ chuyện này lại rơi trúng đầu hắn ta.Phì Tứ ơi là Phì Tứ, mẹ kiếp, mày rảnh rỗi sinh nông nổi tự dưng đến quán bar Thiên Tuyết chòng ghẹo Hạ Thiên Tuyết làm gì chứ!Phì Tứ nổi giận nhưng chỉ đành đè nén trong lòng.Mười phút trôi qua, Trần Đức đã chụp hơn một trăm tấm, ba trăm sáu mươi góc, không góc chết, đủ các kiểu tư thế.Cuối cùng mới hài lòng dừng lại: “Phì Tứ, vất vả cho anh rồi”.“Không vất vả!”, Phì Tứ nào dám nói nhiều thêm nửa lời.“Không vất vả thế thì chụp thêm một trăm tấm nữa nhé?”“Người anh em Bát…”, Phì Tứ sắp khóc luôn rồi, uất ức nhìn anh..