Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 84: Chương 84
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Bên trong phòng bao có rất nhiều cô gái đang đứng chộn rộn, nhìn thấy mọi người tiến vào thì liền lớn tiếng tỏ vẻ hoan nghênh.“Quản lý Tiêu, bảo bọn họ ra ngoài đi, tối nay chúng tôi vui chơi không cần đến bọn họ”, Lôi Long nói với Tiêu Kiến Nhân.“Vâng”.Tiêu Kiến Nhân vỗ tay, mấy cô gái cũng nhanh chóng rời đi, để lại trong phòng bao một làn hương thơm quyến rũ.“Anh cũng đi lo việc của mình đi, không cần quan tâm đến chúng tôi”.“Vâng”, Tiêu Kiến Nhân mỉm cười nói: “Nếu có việc gì thì cứ gọi cho tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ có mặt”.“Được rồi”.Sau khi Tiêu Kiến Nhân rời đi thì nơi này cũng không còn người ngoài nữa, ngay lập tức cả nhóm bạn bắt đầu lớn tiếng hoan hô.Những người này vốn cùng hội cùng thuyền với nhau cho nên cách chơi cũng điên cuồng không khác gì nhau.“Mọi người ơi”.Tô An Khê cầm lấy micro hô lớn: “Hôm nay là sinh nhật của chủ tịch Lôi, hãy cùng nhau thắp nến và hát những bài hát chúc mừng sinh nhật cậu ấy, mọi người thấy sao?”“Được, bọn tôi tán thành”.“Đúng vậy, ca hát trước, sau đó ăn uống rồi vui chơi hết cả đêm”.Đám sinh viên reo hò đồng tình.Hồ Hải Sinh nói với giọng ra lệnh:“Đàm Thu, nến ở bên kia, đi lấy nến cắm lên bánh cho chủ tịch Lôi mau”.“Đúng vậy, mau đi đi”.Tất cả mọi người ngoại trừ Trần Đức đều không cảm thấy chuyện ra lệnh cho Đàm Thu bằng giọng điệu như vậy là có gì sai.Ngay cả bản thân Đàm Thu dường như cũng không cảm thấy như vậy là sai, cậu ấy nhanh chóng chạy đi lấy nến trên bàn sau đó cắm từng cái một lên bánh.Có hơn một trăm ngọn nến, Đàm Thu phải một mình cắm từng cái một, những người khác chỉ đứng xem chứ không có ai định bước lên giúp đỡ.“Để tôi giúp cậu”.Trần Đức bước lên chia số nến trong tay Đàm Thu sau đó giúp cậu ấy từ từ c*m v**, cuối cùng anh mới lui vào một góc, bắt đầu yên lặng ăn trái cây.Tô An Khê dẫn đầu bắt nhịp cho mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Đàm Thu và Trần Đức giống như những người ngoài cuộc, không ai quan tâm đến họ.Kết thúc bài hát, họ bắt đầu chia bánh và tiếp tục ca hát, vẫn không có ai quan tâm đến hai người Trần Đức.Chỉ có một mình Lâm Dao sau đó đã bưng đến bàn của hai người hai dĩa bánh ngọt..
Bên trong phòng bao có rất nhiều cô gái đang đứng chộn rộn, nhìn thấy mọi người tiến vào thì liền lớn tiếng tỏ vẻ hoan nghênh.
“Quản lý Tiêu, bảo bọn họ ra ngoài đi, tối nay chúng tôi vui chơi không cần đến bọn họ”, Lôi Long nói với Tiêu Kiến Nhân.
“Vâng”.
Tiêu Kiến Nhân vỗ tay, mấy cô gái cũng nhanh chóng rời đi, để lại trong phòng bao một làn hương thơm quyến rũ.
“Anh cũng đi lo việc của mình đi, không cần quan tâm đến chúng tôi”.
“Vâng”, Tiêu Kiến Nhân mỉm cười nói: “Nếu có việc gì thì cứ gọi cho tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ có mặt”.
“Được rồi”.
Sau khi Tiêu Kiến Nhân rời đi thì nơi này cũng không còn người ngoài nữa, ngay lập tức cả nhóm bạn bắt đầu lớn tiếng hoan hô.
Những người này vốn cùng hội cùng thuyền với nhau cho nên cách chơi cũng điên cuồng không khác gì nhau.
“Mọi người ơi”.
Tô An Khê cầm lấy micro hô lớn: “Hôm nay là sinh nhật của chủ tịch Lôi, hãy cùng nhau thắp nến và hát những bài hát chúc mừng sinh nhật cậu ấy, mọi người thấy sao?”
“Được, bọn tôi tán thành”.
“Đúng vậy, ca hát trước, sau đó ăn uống rồi vui chơi hết cả đêm”.
Đám sinh viên reo hò đồng tình.
Hồ Hải Sinh nói với giọng ra lệnh:
“Đàm Thu, nến ở bên kia, đi lấy nến cắm lên bánh cho chủ tịch Lôi mau”.
“Đúng vậy, mau đi đi”.
Tất cả mọi người ngoại trừ Trần Đức đều không cảm thấy chuyện ra lệnh cho Đàm Thu bằng giọng điệu như vậy là có gì sai.
Ngay cả bản thân Đàm Thu dường như cũng không cảm thấy như vậy là sai, cậu ấy nhanh chóng chạy đi lấy nến trên bàn sau đó cắm từng cái một lên bánh.
Có hơn một trăm ngọn nến, Đàm Thu phải một mình cắm từng cái một, những người khác chỉ đứng xem chứ không có ai định bước lên giúp đỡ.
“Để tôi giúp cậu”.
Trần Đức bước lên chia số nến trong tay Đàm Thu sau đó giúp cậu ấy từ từ c*m v**, cuối cùng anh mới lui vào một góc, bắt đầu yên lặng ăn trái cây.
Tô An Khê dẫn đầu bắt nhịp cho mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Đàm Thu và Trần Đức giống như những người ngoài cuộc, không ai quan tâm đến họ.
Kết thúc bài hát, họ bắt đầu chia bánh và tiếp tục ca hát, vẫn không có ai quan tâm đến hai người Trần Đức.
Chỉ có một mình Lâm Dao sau đó đã bưng đến bàn của hai người hai dĩa bánh ngọt.
.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Bên trong phòng bao có rất nhiều cô gái đang đứng chộn rộn, nhìn thấy mọi người tiến vào thì liền lớn tiếng tỏ vẻ hoan nghênh.“Quản lý Tiêu, bảo bọn họ ra ngoài đi, tối nay chúng tôi vui chơi không cần đến bọn họ”, Lôi Long nói với Tiêu Kiến Nhân.“Vâng”.Tiêu Kiến Nhân vỗ tay, mấy cô gái cũng nhanh chóng rời đi, để lại trong phòng bao một làn hương thơm quyến rũ.“Anh cũng đi lo việc của mình đi, không cần quan tâm đến chúng tôi”.“Vâng”, Tiêu Kiến Nhân mỉm cười nói: “Nếu có việc gì thì cứ gọi cho tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ có mặt”.“Được rồi”.Sau khi Tiêu Kiến Nhân rời đi thì nơi này cũng không còn người ngoài nữa, ngay lập tức cả nhóm bạn bắt đầu lớn tiếng hoan hô.Những người này vốn cùng hội cùng thuyền với nhau cho nên cách chơi cũng điên cuồng không khác gì nhau.“Mọi người ơi”.Tô An Khê cầm lấy micro hô lớn: “Hôm nay là sinh nhật của chủ tịch Lôi, hãy cùng nhau thắp nến và hát những bài hát chúc mừng sinh nhật cậu ấy, mọi người thấy sao?”“Được, bọn tôi tán thành”.“Đúng vậy, ca hát trước, sau đó ăn uống rồi vui chơi hết cả đêm”.Đám sinh viên reo hò đồng tình.Hồ Hải Sinh nói với giọng ra lệnh:“Đàm Thu, nến ở bên kia, đi lấy nến cắm lên bánh cho chủ tịch Lôi mau”.“Đúng vậy, mau đi đi”.Tất cả mọi người ngoại trừ Trần Đức đều không cảm thấy chuyện ra lệnh cho Đàm Thu bằng giọng điệu như vậy là có gì sai.Ngay cả bản thân Đàm Thu dường như cũng không cảm thấy như vậy là sai, cậu ấy nhanh chóng chạy đi lấy nến trên bàn sau đó cắm từng cái một lên bánh.Có hơn một trăm ngọn nến, Đàm Thu phải một mình cắm từng cái một, những người khác chỉ đứng xem chứ không có ai định bước lên giúp đỡ.“Để tôi giúp cậu”.Trần Đức bước lên chia số nến trong tay Đàm Thu sau đó giúp cậu ấy từ từ c*m v**, cuối cùng anh mới lui vào một góc, bắt đầu yên lặng ăn trái cây.Tô An Khê dẫn đầu bắt nhịp cho mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Đàm Thu và Trần Đức giống như những người ngoài cuộc, không ai quan tâm đến họ.Kết thúc bài hát, họ bắt đầu chia bánh và tiếp tục ca hát, vẫn không có ai quan tâm đến hai người Trần Đức.Chỉ có một mình Lâm Dao sau đó đã bưng đến bàn của hai người hai dĩa bánh ngọt..