Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 105: Chương 105

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Hai hoa khôi của trường đều nói giúp cho thằng nhàquê kia.Điều này khiến lòng cậu ta cực kỳ khó chịu.Ngoài việc biết đánh nhau, Trần Đức còn điềm gì hơncậu? Tại sao hai hoa khôi lại thích anh ta như thế?Lôi Long không đuổi theo, với cậu ta mà nói, bây giờPhì Tứ và Lục Hoán Kim mới là quan trọng nhất, vì thế cậuta cố gắng nở nụ cười nhiệt tình, thân thiện dẫn các bạncùng đến chào hỏi.Còn Trần Đức, chắc chắn cậu ta sẽ xử lý, đồng thờimượn thế lực của Phì Tứ và Lục Hoán Kim để ra tay, nhưvậy sẽ không liên quan đến cậu ta.“Chú Lục, Tứ gia, không biết hai tiền bối sẽ tới đây, LôiLong không tiếp đón từ xa, mong các chú rộng lượng bỏqua”, Lôi Long bước lên trước, nhiệt tình nói: “Hai chú cóthể tới, cháu thật sự cảm thấy rất vinh hạnh”.Lục Hoán Kim cười bảo: “Đâu có, cháu Lôi nói vậykhách sáo quá rồi, chú với bố cháu cũng có qua lại, sinhnhật cháu, chú cũng nên tới chúc mừng”.“Lôi Long, người đúng như tên, đẹp trai anh tuấn thếnày, tương lai chắc chắn tiền đồ rộng mở”, Phì Tứ khenngợi.Khi hai người nói chuyện, ánh mắt lại nhìn lướt quađám đông như thể tìm kiếm gì đó, không nhìn thấy bóngdáng muốn thấy, cả hai đều có vẻ hơi thất vọng.Lôi Long không để ý đến những chi tiết nhỏ này: “ChúLục, Tứ gia, đây là bạn học của cháu, họ đã nghe nói đến đại danh của các chú từ lâu nên muốn gặp các chú”.Nói xong, cậu ta quay đầu nói với các bạn: “Đây làông chủ Hoạt Sắc Sinh Hương, ông chủ Lục – Lục HoánKim.Đây là người phụ trách Thiên Hương Kiều, Phì Tửgia”.“Chúng cháu nghe nói đại danh của ông chủ Lục vàTứ gia đã lâu, hôm nay được gặp, hai chú quả nhiên rấtphi phàm”.Tô An Khê không bỏ qua bất cứ cơ hội nào đề thể hiệnmình, cô ta uốn éo quyến rũ bước ra từ trong đám đông,muốn tiếp xúc gần với Lục Hoán Kim và Phì Tứ nhưng bịhai nhân viên bảo vệ chặn lại.“Lui ra”, Phì Tứ phất tay, ra hiệu cho thuộc hạ luira ngoài.Hắn ta nhớ rất rõ cô gái này, nhìn từ camera, cô à đã từng nói chuyện với Trần Đức có vẻ rất thân thiết, hắnphải nề mặt một chút.Tô An Khê tường rằng vẻ đẹp của mình đã thu hút sựchú ý của Phì Tử, vì thế cô à nở nụ cười tự cho là đẹpnhất: “Tứ gia, ông chủ Lục, cháu là Tô An Khê, sau nàymong các chú hãy giúp đỡ nhiều hơn”.“Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi”, Lục Hoán Kim cười lớn.Đám bạn bè của Lôi Long cũng bước tới, tự giới thiệubản thân đề hai người biết mặt, hy vọng sau này làm việcở Thiên Hương Kiều sẽ được thuận lợi hơn chút.Thời buổinày có quan hệ mới có tiền, mà Lục Hoán Kim và Phì Tứlại là hai ông lớn ở Thiên Hưong Kiều!Cảnh tượng nhiệt tình như vậy khiến Lôi Long rất đắcý, dù sao Phì Tứ và Lục Hoán Kim cũng tới đây vì sinhnhật của cậu ta, chắc chắn sau này nhóm bạn sẽ nghe theo cậu ta răm rắp.Thấy mọi người đều đã giới thiệu xong, Lôi Long hokhan một tiếng: “Được rồi, quay lại đi, mấy cậu làm vậycòn ra thể thống gì nữa, không sợ bị người khác chê cườià! Chú Lục, Tứ gia, mời hai chú vào trong uống vài ly vớichúng cháu”.Lôi Long bước lên làm động tác mời, Lục Hoán Kim vàPhì Tứ sải bước đi vào phòng VIP.“Cậu Lôi, có phài cậu vẫn còn bạn chưa ra không?”,Phì Tứ không thấy Trần Đức và Đàm Thu đâu thì khó hiểuhỏi.Lôi Long vừa định nhắc đến chuyện này để phía PhìTứ giải quyết Trần Đức giúp, không ngờ đối phương lạichủ động nhắc tới, vừa đúng ý cậu ta.“À..”Cậu ta giả vờ do dự rồi thờ dài, làm ra dáng vè mặt ủmày chau.“Cháu Lôi, chẳng lẽ đã có chuyện gì rồi?”, Lục HoánKim là người thông minh, vừa nhìn là biết đã có chuyện.“Haiz..”Lôi Long lại thờ dài: “Chú Lục, Tứ gia, đây là chuyệngiữa cháu và bạn học, nói ra thật sự sợ các chú chê cười”.“Đúng là vẫn còn người chưa đến, cháu có một ngườibạn bị thương, đang nghỉ ngơi trên sofa ạ”.“Cái gì?”Vẻ mặt Lục Hoán Kim thay đổi, tưong rằng người LôiLong đang nói đến là Trần Đức, vì thế hỏi ngay: “Kẻ nàoto gan vậy? Dám ra tay ngay trong địa bàn của chú?”Phì Tứ khẽ cau mày.Hắn ta cũng nghĩ là Trần Đức.Nhưng trong lòng lại hơi nghi ngờ, hắn đã được thấykhả năng của đại ca, là người như thế nào mới có thểkhiến đại ca bị thương chứ?“Haiz, cháu thật sự không tiện nói”.Thấy hai người đều ó biểu cảm như mình mongmuốn, Lôi Long lại bắt đầu dùng chiêu lạt mềm buộcchặt.“Dám đánh người khác bị thương ngay trong địa bàncủa chú.Người đó đã đi chưa?”, Lục Hoán Kim hòi: “Chưađi thì lát nữa chú sẽ giài quyết giúp cháu”.

Hai hoa khôi của trường đều nói giúp cho thằng nhà

quê kia.

Điều này khiến lòng cậu ta cực kỳ khó chịu.

Ngoài việc biết đánh nhau, Trần Đức còn điềm gì hơn

cậu? Tại sao hai hoa khôi lại thích anh ta như thế?

Lôi Long không đuổi theo, với cậu ta mà nói, bây giờ

Phì Tứ và Lục Hoán Kim mới là quan trọng nhất, vì thế cậu

ta cố gắng nở nụ cười nhiệt tình, thân thiện dẫn các bạn

cùng đến chào hỏi.

Còn Trần Đức, chắc chắn cậu ta sẽ xử lý, đồng thời

mượn thế lực của Phì Tứ và Lục Hoán Kim để ra tay, như

vậy sẽ không liên quan đến cậu ta.

“Chú Lục, Tứ gia, không biết hai tiền bối sẽ tới đây, Lôi

Long không tiếp đón từ xa, mong các chú rộng lượng bỏ

qua”, Lôi Long bước lên trước, nhiệt tình nói: “Hai chú có

thể tới, cháu thật sự cảm thấy rất vinh hạnh”.

Lục Hoán Kim cười bảo: “Đâu có, cháu Lôi nói vậy

khách sáo quá rồi, chú với bố cháu cũng có qua lại, sinh

nhật cháu, chú cũng nên tới chúc mừng”.

“Lôi Long, người đúng như tên, đẹp trai anh tuấn thế

này, tương lai chắc chắn tiền đồ rộng mở”, Phì Tứ khen

ngợi.

Khi hai người nói chuyện, ánh mắt lại nhìn lướt qua

đám đông như thể tìm kiếm gì đó, không nhìn thấy bóng

dáng muốn thấy, cả hai đều có vẻ hơi thất vọng.

Lôi Long không để ý đến những chi tiết nhỏ này: “Chú

Lục, Tứ gia, đây là bạn học của cháu, họ đã nghe nói đến đại danh của các chú từ lâu nên muốn gặp các chú”.

Nói xong, cậu ta quay đầu nói với các bạn: “Đây là

ông chủ Hoạt Sắc Sinh Hương, ông chủ Lục – Lục Hoán

Kim.

Đây là người phụ trách Thiên Hương Kiều, Phì Tử

gia”.

“Chúng cháu nghe nói đại danh của ông chủ Lục và

Tứ gia đã lâu, hôm nay được gặp, hai chú quả nhiên rất

phi phàm”.

Tô An Khê không bỏ qua bất cứ cơ hội nào đề thể hiện

mình, cô ta uốn éo quyến rũ bước ra từ trong đám đông,

muốn tiếp xúc gần với Lục Hoán Kim và Phì Tứ nhưng bị

hai nhân viên bảo vệ chặn lại.

“Lui ra”, Phì Tứ phất tay, ra hiệu cho thuộc hạ lui

ra ngoài.

Hắn ta nhớ rất rõ cô gái này, nhìn từ camera, cô à đã từng nói chuyện với Trần Đức có vẻ rất thân thiết, hắn

phải nề mặt một chút.

Tô An Khê tường rằng vẻ đẹp của mình đã thu hút sự

chú ý của Phì Tử, vì thế cô à nở nụ cười tự cho là đẹp

nhất: “Tứ gia, ông chủ Lục, cháu là Tô An Khê, sau này

mong các chú hãy giúp đỡ nhiều hơn”.

“Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi”, Lục Hoán Kim cười lớn.

Đám bạn bè của Lôi Long cũng bước tới, tự giới thiệu

bản thân đề hai người biết mặt, hy vọng sau này làm việc

ở Thiên Hương Kiều sẽ được thuận lợi hơn chút.

Thời buổi

này có quan hệ mới có tiền, mà Lục Hoán Kim và Phì Tứ

lại là hai ông lớn ở Thiên Hưong Kiều!

Cảnh tượng nhiệt tình như vậy khiến Lôi Long rất đắc

ý, dù sao Phì Tứ và Lục Hoán Kim cũng tới đây vì sinh

nhật của cậu ta, chắc chắn sau này nhóm bạn sẽ nghe theo cậu ta răm rắp.

Thấy mọi người đều đã giới thiệu xong, Lôi Long ho

khan một tiếng: “Được rồi, quay lại đi, mấy cậu làm vậy

còn ra thể thống gì nữa, không sợ bị người khác chê cười

à! Chú Lục, Tứ gia, mời hai chú vào trong uống vài ly với

chúng cháu”.

Lôi Long bước lên làm động tác mời, Lục Hoán Kim và

Phì Tứ sải bước đi vào phòng VIP.

“Cậu Lôi, có phài cậu vẫn còn bạn chưa ra không?”,

Phì Tứ không thấy Trần Đức và Đàm Thu đâu thì khó hiểu

hỏi.

Lôi Long vừa định nhắc đến chuyện này để phía Phì

Tứ giải quyết Trần Đức giúp, không ngờ đối phương lại

chủ động nhắc tới, vừa đúng ý cậu ta.

“À.

.

Cậu ta giả vờ do dự rồi thờ dài, làm ra dáng vè mặt ủ

mày chau.

“Cháu Lôi, chẳng lẽ đã có chuyện gì rồi?”, Lục Hoán

Kim là người thông minh, vừa nhìn là biết đã có chuyện.

“Haiz.

.

Lôi Long lại thờ dài: “Chú Lục, Tứ gia, đây là chuyện

giữa cháu và bạn học, nói ra thật sự sợ các chú chê cười”.

“Đúng là vẫn còn người chưa đến, cháu có một người

bạn bị thương, đang nghỉ ngơi trên sofa ạ”.

“Cái gì?”

Vẻ mặt Lục Hoán Kim thay đổi, tưong rằng người Lôi

Long đang nói đến là Trần Đức, vì thế hỏi ngay: “Kẻ nào

to gan vậy? Dám ra tay ngay trong địa bàn của chú?”

Phì Tứ khẽ cau mày.

Hắn ta cũng nghĩ là Trần Đức.

Nhưng trong lòng lại hơi nghi ngờ, hắn đã được thấy

khả năng của đại ca, là người như thế nào mới có thể

khiến đại ca bị thương chứ?

“Haiz, cháu thật sự không tiện nói”.

Thấy hai người đều ó biểu cảm như mình mong

muốn, Lôi Long lại bắt đầu dùng chiêu lạt mềm buộc

chặt.

“Dám đánh người khác bị thương ngay trong địa bàn

của chú.

Người đó đã đi chưa?”, Lục Hoán Kim hòi: “Chưa

đi thì lát nữa chú sẽ giài quyết giúp cháu”.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Hai hoa khôi của trường đều nói giúp cho thằng nhàquê kia.Điều này khiến lòng cậu ta cực kỳ khó chịu.Ngoài việc biết đánh nhau, Trần Đức còn điềm gì hơncậu? Tại sao hai hoa khôi lại thích anh ta như thế?Lôi Long không đuổi theo, với cậu ta mà nói, bây giờPhì Tứ và Lục Hoán Kim mới là quan trọng nhất, vì thế cậuta cố gắng nở nụ cười nhiệt tình, thân thiện dẫn các bạncùng đến chào hỏi.Còn Trần Đức, chắc chắn cậu ta sẽ xử lý, đồng thờimượn thế lực của Phì Tứ và Lục Hoán Kim để ra tay, nhưvậy sẽ không liên quan đến cậu ta.“Chú Lục, Tứ gia, không biết hai tiền bối sẽ tới đây, LôiLong không tiếp đón từ xa, mong các chú rộng lượng bỏqua”, Lôi Long bước lên trước, nhiệt tình nói: “Hai chú cóthể tới, cháu thật sự cảm thấy rất vinh hạnh”.Lục Hoán Kim cười bảo: “Đâu có, cháu Lôi nói vậykhách sáo quá rồi, chú với bố cháu cũng có qua lại, sinhnhật cháu, chú cũng nên tới chúc mừng”.“Lôi Long, người đúng như tên, đẹp trai anh tuấn thếnày, tương lai chắc chắn tiền đồ rộng mở”, Phì Tứ khenngợi.Khi hai người nói chuyện, ánh mắt lại nhìn lướt quađám đông như thể tìm kiếm gì đó, không nhìn thấy bóngdáng muốn thấy, cả hai đều có vẻ hơi thất vọng.Lôi Long không để ý đến những chi tiết nhỏ này: “ChúLục, Tứ gia, đây là bạn học của cháu, họ đã nghe nói đến đại danh của các chú từ lâu nên muốn gặp các chú”.Nói xong, cậu ta quay đầu nói với các bạn: “Đây làông chủ Hoạt Sắc Sinh Hương, ông chủ Lục – Lục HoánKim.Đây là người phụ trách Thiên Hương Kiều, Phì Tửgia”.“Chúng cháu nghe nói đại danh của ông chủ Lục vàTứ gia đã lâu, hôm nay được gặp, hai chú quả nhiên rấtphi phàm”.Tô An Khê không bỏ qua bất cứ cơ hội nào đề thể hiệnmình, cô ta uốn éo quyến rũ bước ra từ trong đám đông,muốn tiếp xúc gần với Lục Hoán Kim và Phì Tứ nhưng bịhai nhân viên bảo vệ chặn lại.“Lui ra”, Phì Tứ phất tay, ra hiệu cho thuộc hạ luira ngoài.Hắn ta nhớ rất rõ cô gái này, nhìn từ camera, cô à đã từng nói chuyện với Trần Đức có vẻ rất thân thiết, hắnphải nề mặt một chút.Tô An Khê tường rằng vẻ đẹp của mình đã thu hút sựchú ý của Phì Tử, vì thế cô à nở nụ cười tự cho là đẹpnhất: “Tứ gia, ông chủ Lục, cháu là Tô An Khê, sau nàymong các chú hãy giúp đỡ nhiều hơn”.“Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi”, Lục Hoán Kim cười lớn.Đám bạn bè của Lôi Long cũng bước tới, tự giới thiệubản thân đề hai người biết mặt, hy vọng sau này làm việcở Thiên Hương Kiều sẽ được thuận lợi hơn chút.Thời buổinày có quan hệ mới có tiền, mà Lục Hoán Kim và Phì Tứlại là hai ông lớn ở Thiên Hưong Kiều!Cảnh tượng nhiệt tình như vậy khiến Lôi Long rất đắcý, dù sao Phì Tứ và Lục Hoán Kim cũng tới đây vì sinhnhật của cậu ta, chắc chắn sau này nhóm bạn sẽ nghe theo cậu ta răm rắp.Thấy mọi người đều đã giới thiệu xong, Lôi Long hokhan một tiếng: “Được rồi, quay lại đi, mấy cậu làm vậycòn ra thể thống gì nữa, không sợ bị người khác chê cườià! Chú Lục, Tứ gia, mời hai chú vào trong uống vài ly vớichúng cháu”.Lôi Long bước lên làm động tác mời, Lục Hoán Kim vàPhì Tứ sải bước đi vào phòng VIP.“Cậu Lôi, có phài cậu vẫn còn bạn chưa ra không?”,Phì Tứ không thấy Trần Đức và Đàm Thu đâu thì khó hiểuhỏi.Lôi Long vừa định nhắc đến chuyện này để phía PhìTứ giải quyết Trần Đức giúp, không ngờ đối phương lạichủ động nhắc tới, vừa đúng ý cậu ta.“À..”Cậu ta giả vờ do dự rồi thờ dài, làm ra dáng vè mặt ủmày chau.“Cháu Lôi, chẳng lẽ đã có chuyện gì rồi?”, Lục HoánKim là người thông minh, vừa nhìn là biết đã có chuyện.“Haiz..”Lôi Long lại thờ dài: “Chú Lục, Tứ gia, đây là chuyệngiữa cháu và bạn học, nói ra thật sự sợ các chú chê cười”.“Đúng là vẫn còn người chưa đến, cháu có một ngườibạn bị thương, đang nghỉ ngơi trên sofa ạ”.“Cái gì?”Vẻ mặt Lục Hoán Kim thay đổi, tưong rằng người LôiLong đang nói đến là Trần Đức, vì thế hỏi ngay: “Kẻ nàoto gan vậy? Dám ra tay ngay trong địa bàn của chú?”Phì Tứ khẽ cau mày.Hắn ta cũng nghĩ là Trần Đức.Nhưng trong lòng lại hơi nghi ngờ, hắn đã được thấykhả năng của đại ca, là người như thế nào mới có thểkhiến đại ca bị thương chứ?“Haiz, cháu thật sự không tiện nói”.Thấy hai người đều ó biểu cảm như mình mongmuốn, Lôi Long lại bắt đầu dùng chiêu lạt mềm buộcchặt.“Dám đánh người khác bị thương ngay trong địa bàncủa chú.Người đó đã đi chưa?”, Lục Hoán Kim hòi: “Chưađi thì lát nữa chú sẽ giài quyết giúp cháu”.

Chương 105: Chương 105