Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 109: Chương 109

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Lôi Long rùng mình, cười xoà: “Oan cho cháu quá, Tử gia, cháu không phải loại người như chú nghĩ đầu”.“O? Ý cậu là tôi nói sai ráir”, Phi Từ hỏi ngược lại.Lôi Long:Hồi câu này thì cậu ta biết trả lời thế nào?Dù nói “phải” hay “không phải, kết quả chở đón cậuta đều không tốt.“Tử gia, hôm nay là sinh nhật cháu, chủ nế mặt cháumà bỏ qua chuyện này được không ạ?, Lôi Long thậntrọng hỏi.“Nế mặt cậu?”Phi Tử như nghe được câu chuyện gì rất nực cười bènbật cười lớn tiếng, đứng dậy khỏi ghế sofa nhin Lục HoánKim: “Ông chủ Lục, cậu ta bảo tôi nề mặt cậu ta:Lục Hoán Kim cười lắc đầu bất lực.Quả nhiên là trẻ con miệng còn hồi sữa, lời nào cũngdám nói..Phi Tử vẫn cười, tiếng cười vang vọng khắp phòngVIP, nhin có vẻ rất vui.Lôi Long thấy thế còn ướng là có hy vọng, vì thế vộivàng nói thêm: “Nhà họ Lôi cháu cũng có chút mặt mũi ởthành phố Tần, nếu cháu xây ra chuyện, người nhà châuchắc chắn sẽ“Sẽ cái đầu cậu!”Phi Tử khi nãy còn đang cười, về mặt đột nhiên thayđổi, hần ta âm trấm, gi chăn lên đá vào bụng Lôi Long.“Bịch!”Lôi Long bị đạp ngã ngữa, ôm bụng nhin Phi Tử với vềkhó tin: “Phi Tử, chú.chủ dám đá tôi?”“Đá cậu? Ông đây không chi dám đá cậu mà còn dámđánh cậu đấy!”“Thật sự tưởng mình ghê gồm lắm àt Đứng nói là thếdiện của a cậu, cho dù gọi bố cậu tối, cậu hồi xem tôi choông ta mặt mũi, ông ta có dám nhận không? Mẹ kiếp, PhiTử đây bao nhiều năm không ra oai thì tưởng tôi dễ tínhPhi Tứ giận dữ nói tiếp:“Lôi xuống đánh cho tôi, đánh mạnh vào, đánh đếnkhi nào mẹ ruột cũng không nhận ra cậu ta thi thôi”Lãn lộn trong giang hồ phải tàn nhẫn, nếu không tànnhẫn thì Phi Tứ đã không ngôi được lên vị trí ngày hômnay.Hắn ta chưa bao giờ là người dễ dãi, ngay cả LụcHoán Kim cũng không dám đãm bảo một trăm phần trămđược hắn nề mặt.Hắn hoà nhã còn phải người đó là ai.Lôi Long là cái thả gi?Muốn mượn dao giết người, còn muốn hắn nể mặtcậu ta?Xét về độ giàu có, nhà họ có thể hơn Phi Tử, nhưngxét về quan hệ và thực lực, nhà họ Lối dâm tự phụ xằngbậy ở Thiên Hương Kiểu, đàm bảo không có đường rakhỏi đây.Phi Tử hạ lệnh xong, Lôi Long lập tức bị lới đi, máy tênthuộc hạ thay nhau đánh, đánh cho Lôi Long khóc lên,cuộn tròn người trên đát, la hết không ngững.Đám bạn của cậu ta sợ hãi da đầu tê dại, sống lưngliên tục ớn lạnh.Không ai dám lên tiếng nói thay Lôi Long.Bây giờ bọn họ bào vệ bản thân còn khó.Phi!Phì Tứ nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Lôi Long rồimắng: “Thật sự tưong mình lợi hại lắm à? Nếu đại ca tôikhông ở chỗ cậu, cậu nghĩ tôi và ông chủ Lục sẽ đến?”

Lôi Long rùng mình, cười xoà: “Oan cho cháu quá, Tử gia, cháu không phải loại người như chú nghĩ đầu”.

“O? Ý cậu là tôi nói sai ráir”, Phi Từ hỏi ngược lại.

Lôi Long:

Hồi câu này thì cậu ta biết trả lời thế nào?

Dù nói “phải” hay “không phải, kết quả chở đón cậu

ta đều không tốt.

“Tử gia, hôm nay là sinh nhật cháu, chủ nế mặt cháu

mà bỏ qua chuyện này được không ạ?, Lôi Long thận

trọng hỏi.

“Nế mặt cậu?”

Phi Tử như nghe được câu chuyện gì rất nực cười bèn

bật cười lớn tiếng, đứng dậy khỏi ghế sofa nhin Lục Hoán

Kim: “Ông chủ Lục, cậu ta bảo tôi nề mặt cậu ta:

Lục Hoán Kim cười lắc đầu bất lực.

Quả nhiên là trẻ con miệng còn hồi sữa, lời nào cũng

dám nói.

.

Phi Tử vẫn cười, tiếng cười vang vọng khắp phòng

VIP, nhin có vẻ rất vui.

Lôi Long thấy thế còn ướng là có hy vọng, vì thế vội

vàng nói thêm: “Nhà họ Lôi cháu cũng có chút mặt mũi ở

thành phố Tần, nếu cháu xây ra chuyện, người nhà châu

chắc chắn sẽ

“Sẽ cái đầu cậu!”

Phi Tử khi nãy còn đang cười, về mặt đột nhiên thay

đổi, hần ta âm trấm, gi chăn lên đá vào bụng Lôi Long.

“Bịch!”

Lôi Long bị đạp ngã ngữa, ôm bụng nhin Phi Tử với về

khó tin: “Phi Tử, chú.

chủ dám đá tôi?”

“Đá cậu? Ông đây không chi dám đá cậu mà còn dám

đánh cậu đấy!”

“Thật sự tưởng mình ghê gồm lắm àt Đứng nói là thế

diện của a cậu, cho dù gọi bố cậu tối, cậu hồi xem tôi cho

ông ta mặt mũi, ông ta có dám nhận không? Mẹ kiếp, Phi

Tử đây bao nhiều năm không ra oai thì tưởng tôi dễ tính

Phi Tứ giận dữ nói tiếp:

“Lôi xuống đánh cho tôi, đánh mạnh vào, đánh đến

khi nào mẹ ruột cũng không nhận ra cậu ta thi thôi”

Lãn lộn trong giang hồ phải tàn nhẫn, nếu không tàn

nhẫn thì Phi Tứ đã không ngôi được lên vị trí ngày hôm

nay.

Hắn ta chưa bao giờ là người dễ dãi, ngay cả Lục

Hoán Kim cũng không dám đãm bảo một trăm phần trăm

được hắn nề mặt.

Hắn hoà nhã còn phải người đó là ai.

Lôi Long là cái thả gi?

Muốn mượn dao giết người, còn muốn hắn nể mặt

cậu ta?

Xét về độ giàu có, nhà họ có thể hơn Phi Tử, nhưng

xét về quan hệ và thực lực, nhà họ Lối dâm tự phụ xằng

bậy ở Thiên Hương Kiểu, đàm bảo không có đường ra

khỏi đây.

Phi Tử hạ lệnh xong, Lôi Long lập tức bị lới đi, máy tên

thuộc hạ thay nhau đánh, đánh cho Lôi Long khóc lên,

cuộn tròn người trên đát, la hết không ngững.

Đám bạn của cậu ta sợ hãi da đầu tê dại, sống lưng

liên tục ớn lạnh.

Không ai dám lên tiếng nói thay Lôi Long.

Bây giờ bọn họ bào vệ bản thân còn khó.

Phi!

Phì Tứ nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Lôi Long rồi

mắng: “Thật sự tưong mình lợi hại lắm à? Nếu đại ca tôi

không ở chỗ cậu, cậu nghĩ tôi và ông chủ Lục sẽ đến?”

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Lôi Long rùng mình, cười xoà: “Oan cho cháu quá, Tử gia, cháu không phải loại người như chú nghĩ đầu”.“O? Ý cậu là tôi nói sai ráir”, Phi Từ hỏi ngược lại.Lôi Long:Hồi câu này thì cậu ta biết trả lời thế nào?Dù nói “phải” hay “không phải, kết quả chở đón cậuta đều không tốt.“Tử gia, hôm nay là sinh nhật cháu, chủ nế mặt cháumà bỏ qua chuyện này được không ạ?, Lôi Long thậntrọng hỏi.“Nế mặt cậu?”Phi Tử như nghe được câu chuyện gì rất nực cười bènbật cười lớn tiếng, đứng dậy khỏi ghế sofa nhin Lục HoánKim: “Ông chủ Lục, cậu ta bảo tôi nề mặt cậu ta:Lục Hoán Kim cười lắc đầu bất lực.Quả nhiên là trẻ con miệng còn hồi sữa, lời nào cũngdám nói..Phi Tử vẫn cười, tiếng cười vang vọng khắp phòngVIP, nhin có vẻ rất vui.Lôi Long thấy thế còn ướng là có hy vọng, vì thế vộivàng nói thêm: “Nhà họ Lôi cháu cũng có chút mặt mũi ởthành phố Tần, nếu cháu xây ra chuyện, người nhà châuchắc chắn sẽ“Sẽ cái đầu cậu!”Phi Tử khi nãy còn đang cười, về mặt đột nhiên thayđổi, hần ta âm trấm, gi chăn lên đá vào bụng Lôi Long.“Bịch!”Lôi Long bị đạp ngã ngữa, ôm bụng nhin Phi Tử với vềkhó tin: “Phi Tử, chú.chủ dám đá tôi?”“Đá cậu? Ông đây không chi dám đá cậu mà còn dámđánh cậu đấy!”“Thật sự tưởng mình ghê gồm lắm àt Đứng nói là thếdiện của a cậu, cho dù gọi bố cậu tối, cậu hồi xem tôi choông ta mặt mũi, ông ta có dám nhận không? Mẹ kiếp, PhiTử đây bao nhiều năm không ra oai thì tưởng tôi dễ tínhPhi Tứ giận dữ nói tiếp:“Lôi xuống đánh cho tôi, đánh mạnh vào, đánh đếnkhi nào mẹ ruột cũng không nhận ra cậu ta thi thôi”Lãn lộn trong giang hồ phải tàn nhẫn, nếu không tànnhẫn thì Phi Tứ đã không ngôi được lên vị trí ngày hômnay.Hắn ta chưa bao giờ là người dễ dãi, ngay cả LụcHoán Kim cũng không dám đãm bảo một trăm phần trămđược hắn nề mặt.Hắn hoà nhã còn phải người đó là ai.Lôi Long là cái thả gi?Muốn mượn dao giết người, còn muốn hắn nể mặtcậu ta?Xét về độ giàu có, nhà họ có thể hơn Phi Tử, nhưngxét về quan hệ và thực lực, nhà họ Lối dâm tự phụ xằngbậy ở Thiên Hương Kiểu, đàm bảo không có đường rakhỏi đây.Phi Tử hạ lệnh xong, Lôi Long lập tức bị lới đi, máy tênthuộc hạ thay nhau đánh, đánh cho Lôi Long khóc lên,cuộn tròn người trên đát, la hết không ngững.Đám bạn của cậu ta sợ hãi da đầu tê dại, sống lưngliên tục ớn lạnh.Không ai dám lên tiếng nói thay Lôi Long.Bây giờ bọn họ bào vệ bản thân còn khó.Phi!Phì Tứ nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Lôi Long rồimắng: “Thật sự tưong mình lợi hại lắm à? Nếu đại ca tôikhông ở chỗ cậu, cậu nghĩ tôi và ông chủ Lục sẽ đến?”

Chương 109: Chương 109