Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 120: Chương 120

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Cô ta kéo tay của Trần Đức đến trước bàn tràTrên bàn trà bày hai ly rượu, trong ly là rượu màu đỏ.Dù cách xa nhưng chiếc mũi nhạy cảm của Trần Đứccũng có thể ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt.“Hoa dành dành”.“Xem ra anh vẫn nhớ”.“Sao có thể quên được chứ?”Lần đầu tiên Trần Đức phát sinh mối quan hệ nam nữđặc biệt với Tiêu Mạn Y cũng chính là vì ly “Hoa dànhdành” này.Tiêu Mạn Y có kỹ năng pha chế rất tuyệt vời.Đối với Trần Đức, cô ta là một bartender tài năng bịđại ca thế giới ngầm kiểm hãm, chỉ cần đưa cho cô tacác loại rượu khác nhau, cô ta cũng có thể pha chế raloại hợp khẩu vị người uống nhất.Đây cũng chính là một trong những nguyên nhânTrần Đức thích cô ta.Cô ta và rượu của cô ta, đều là “ngon miệng”!“Hoa dành dành” là một loại cocktail do chính cô tatự sáng tạo ra.Trần Đức tự nhận là ngàn chén khôngsay, nhưng khi uống một ly “Hoa dành dành” này thôi làanh đã cảm thấy chóng mặt, hương vị êm dịu thanhthuần sẽ chảy qua từng dây thần kinh, xâm chiếm lấytâm trí anh.Lần đầu tiên với Tiêu Mạn Y năm đó chính là vì ly“Hoa dành dành” này.“Anh đẹp trai, uống với em một ly không?”, Tiêu MạnY kéo Trần Đức ngồi lên ghế số pha: “Anh còn dám uốngkhông?”“Sao lại không dám chứ?”Trần Đức chỉ uống loại rượu này một lần, bây giờ nhìnthấy lần thứ hai nhưng anh chưa từng quên hương vị củaly rượu năm xưa.Không có nhiều loại rượu có thể khiến anh nhớ mãikhông quên.Hoa dành dành là một trong số rượu có thể khiến anhnhớ mãi.Hơn nữa, Trần Đức cũng muốn thử xem hiện tại mìnhcó thể chịu đưỢc những tác động kỳ lạ… sau khi uống“Hoa dành dành” hay không.Tiêu Mạn Y cầm lấy ly đế cao, Trần Đức cũng cầm lấy một ly.Keng!Hai người khế chạm cốc.Sau đó một hơi uống cạn cả ly rưou.“Xụp…”Rượu đi qua miệng, chỉ đề lại mùi rượu.Như một mũidao xẹt qua cổ họng, nó đốt cháy lục phủ ngũ tạng, cơthể Trần Đức lập tức có cảm giác nóng bừng và cảm giácbị thiêu đốt.Loại rượu này cũng không có cái gọi là bốc chậm”,sau khi rượu lướt qua lục phủ ngũ tạng, lập tức có tácdụng.*tác dụng chậm, lâu dần mới ngấm,Thế nhưng, khi cảm giác này trỗi dậy, “khí” trong cơ thể Trần Đức cũng tự thoát ra, phá hùy tất cả.Trần Đức vừa động tâm niệm, “khí” kia lập tứcbiến mất.Nếu như Trần Đức muốn, tác dụng của “Hoa dànhdành” sẽ hoàn toàn biến mất.Nhưng, anh không muốn!Uống rượu thì phải có cảm giác này.Nếu không thì uống rượu làm gì?“Anh đẹp trai, uống được chứ?”, Tiêu Mạn Y uống cạnly rượu, đôi mắt trong veo trở nên mơ màng, Trần Đứcchưa choáng, cô ta đã choáng trước.

Cô ta kéo tay của Trần Đức đến trước bàn trà

Trên bàn trà bày hai ly rượu, trong ly là rượu màu đỏ.

Dù cách xa nhưng chiếc mũi nhạy cảm của Trần Đức

cũng có thể ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt.

“Hoa dành dành”.

“Xem ra anh vẫn nhớ”.

“Sao có thể quên được chứ?”

Lần đầu tiên Trần Đức phát sinh mối quan hệ nam nữ

đặc biệt với Tiêu Mạn Y cũng chính là vì ly “Hoa dành

dành” này.

Tiêu Mạn Y có kỹ năng pha chế rất tuyệt vời.

Đối với Trần Đức, cô ta là một bartender tài năng bị

đại ca thế giới ngầm kiểm hãm, chỉ cần đưa cho cô ta

các loại rượu khác nhau, cô ta cũng có thể pha chế ra

loại hợp khẩu vị người uống nhất.

Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân

Trần Đức thích cô ta.

Cô ta và rượu của cô ta, đều là “ngon miệng”!

“Hoa dành dành” là một loại cocktail do chính cô ta

tự sáng tạo ra.

Trần Đức tự nhận là ngàn chén không

say, nhưng khi uống một ly “Hoa dành dành” này thôi là

anh đã cảm thấy chóng mặt, hương vị êm dịu thanh

thuần sẽ chảy qua từng dây thần kinh, xâm chiếm lấy

tâm trí anh.

Lần đầu tiên với Tiêu Mạn Y năm đó chính là vì ly

“Hoa dành dành” này.

“Anh đẹp trai, uống với em một ly không?”, Tiêu Mạn

Y kéo Trần Đức ngồi lên ghế số pha: “Anh còn dám uống

không?”

“Sao lại không dám chứ?”

Trần Đức chỉ uống loại rượu này một lần, bây giờ nhìn

thấy lần thứ hai nhưng anh chưa từng quên hương vị của

ly rượu năm xưa.

Không có nhiều loại rượu có thể khiến anh nhớ mãi

không quên.

Hoa dành dành là một trong số rượu có thể khiến anh

nhớ mãi.

Hơn nữa, Trần Đức cũng muốn thử xem hiện tại mình

có thể chịu đưỢc những tác động kỳ lạ… sau khi uống

“Hoa dành dành” hay không.

Tiêu Mạn Y cầm lấy ly đế cao, Trần Đức cũng cầm lấy một ly.

Keng!

Hai người khế chạm cốc.

Sau đó một hơi uống cạn cả ly rưou.

“Xụp…”

Rượu đi qua miệng, chỉ đề lại mùi rượu.

Như một mũi

dao xẹt qua cổ họng, nó đốt cháy lục phủ ngũ tạng, cơ

thể Trần Đức lập tức có cảm giác nóng bừng và cảm giác

bị thiêu đốt.

Loại rượu này cũng không có cái gọi là bốc chậm”,

sau khi rượu lướt qua lục phủ ngũ tạng, lập tức có tác

dụng.

*tác dụng chậm, lâu dần mới ngấm,

Thế nhưng, khi cảm giác này trỗi dậy, “khí” trong cơ thể Trần Đức cũng tự thoát ra, phá hùy tất cả.

Trần Đức vừa động tâm niệm, “khí” kia lập tức

biến mất.

Nếu như Trần Đức muốn, tác dụng của “Hoa dành

dành” sẽ hoàn toàn biến mất.

Nhưng, anh không muốn!

Uống rượu thì phải có cảm giác này.

Nếu không thì uống rượu làm gì?

“Anh đẹp trai, uống được chứ?”, Tiêu Mạn Y uống cạn

ly rượu, đôi mắt trong veo trở nên mơ màng, Trần Đức

chưa choáng, cô ta đã choáng trước.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Cô ta kéo tay của Trần Đức đến trước bàn tràTrên bàn trà bày hai ly rượu, trong ly là rượu màu đỏ.Dù cách xa nhưng chiếc mũi nhạy cảm của Trần Đứccũng có thể ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt.“Hoa dành dành”.“Xem ra anh vẫn nhớ”.“Sao có thể quên được chứ?”Lần đầu tiên Trần Đức phát sinh mối quan hệ nam nữđặc biệt với Tiêu Mạn Y cũng chính là vì ly “Hoa dànhdành” này.Tiêu Mạn Y có kỹ năng pha chế rất tuyệt vời.Đối với Trần Đức, cô ta là một bartender tài năng bịđại ca thế giới ngầm kiểm hãm, chỉ cần đưa cho cô tacác loại rượu khác nhau, cô ta cũng có thể pha chế raloại hợp khẩu vị người uống nhất.Đây cũng chính là một trong những nguyên nhânTrần Đức thích cô ta.Cô ta và rượu của cô ta, đều là “ngon miệng”!“Hoa dành dành” là một loại cocktail do chính cô tatự sáng tạo ra.Trần Đức tự nhận là ngàn chén khôngsay, nhưng khi uống một ly “Hoa dành dành” này thôi làanh đã cảm thấy chóng mặt, hương vị êm dịu thanhthuần sẽ chảy qua từng dây thần kinh, xâm chiếm lấytâm trí anh.Lần đầu tiên với Tiêu Mạn Y năm đó chính là vì ly“Hoa dành dành” này.“Anh đẹp trai, uống với em một ly không?”, Tiêu MạnY kéo Trần Đức ngồi lên ghế số pha: “Anh còn dám uốngkhông?”“Sao lại không dám chứ?”Trần Đức chỉ uống loại rượu này một lần, bây giờ nhìnthấy lần thứ hai nhưng anh chưa từng quên hương vị củaly rượu năm xưa.Không có nhiều loại rượu có thể khiến anh nhớ mãikhông quên.Hoa dành dành là một trong số rượu có thể khiến anhnhớ mãi.Hơn nữa, Trần Đức cũng muốn thử xem hiện tại mìnhcó thể chịu đưỢc những tác động kỳ lạ… sau khi uống“Hoa dành dành” hay không.Tiêu Mạn Y cầm lấy ly đế cao, Trần Đức cũng cầm lấy một ly.Keng!Hai người khế chạm cốc.Sau đó một hơi uống cạn cả ly rưou.“Xụp…”Rượu đi qua miệng, chỉ đề lại mùi rượu.Như một mũidao xẹt qua cổ họng, nó đốt cháy lục phủ ngũ tạng, cơthể Trần Đức lập tức có cảm giác nóng bừng và cảm giácbị thiêu đốt.Loại rượu này cũng không có cái gọi là bốc chậm”,sau khi rượu lướt qua lục phủ ngũ tạng, lập tức có tácdụng.*tác dụng chậm, lâu dần mới ngấm,Thế nhưng, khi cảm giác này trỗi dậy, “khí” trong cơ thể Trần Đức cũng tự thoát ra, phá hùy tất cả.Trần Đức vừa động tâm niệm, “khí” kia lập tứcbiến mất.Nếu như Trần Đức muốn, tác dụng của “Hoa dànhdành” sẽ hoàn toàn biến mất.Nhưng, anh không muốn!Uống rượu thì phải có cảm giác này.Nếu không thì uống rượu làm gì?“Anh đẹp trai, uống được chứ?”, Tiêu Mạn Y uống cạnly rượu, đôi mắt trong veo trở nên mơ màng, Trần Đứcchưa choáng, cô ta đã choáng trước.

Chương 120: Chương 120