Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 123: Chương 123

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Suốt đêm.Mãi đến hơn chín giờ sáng hôm sau Trần Đức mớibước ra, trông tinh thần của anh có vẻ không được tốt lắm.Tinh lực của Tiêu Mạn Y quá dồi dào, cả đêm không ngừng nghì.Ban đầu Tiêu Mạn Y là của anh, về sau anh là của Tiêu Mạn Y.Mãi đến khi trời sáng làm xong lần cuối cùng, anh mớidỗ được cô ta ngủ rồi lén chuồn ra ngoài, lúc này anh chỉcảm thấy hai chân mềm nhũn, chỉ muốn vùi đầu ngủ say.Tiếc là hôm nay Trần Đức đã đồng ý sẽ giúp DiêmThanh Nhã giải quyết chuyện của chồng cô ta, anh phàiđến đó một chuyến, đồ của anh vẫn ở nhà, nếu về muộnchưa biết chừng sẽ bị người đàn ông kia ném ra đường.“Hừ”.Nguyệt Nha nhìn thấy Trần Đức thì hừ lạnh, lưom anhmột cái rồi đẩy cửa đi vào phòng tổng thống.Trần Đức khó hiều, đúng lúc này Phì Tứ chạy tới: “Tôichọc giận gì cô ấy à?”“Tôi đâu biết”, Phì Tứ cà đêm không ngủ nhưng trôngtinh thần rất tốt, với hắn ta mà nói, thức đêm là chuyệnbình thường như cơm bữa.Hắn ta kéo Trần Đức sang mộtbên, giơ ngón cái lên: “Đại ca thật lợi hại!”“Chuyện gì cơ?”, Trần Đức ngạc nhiên.“Đại ca đừng giả vờ nữa, tối qua xảy ra chuyện gìtrong lòng anh không rõ à?”, Phì Tứ nháy mắt, ra vẻ anhhiều mà.Trần Đức đột nhiên hiểu ra: “Thường thôi,thường thôi”.“Thế này mà vẫn là bình thường, đó là đại tỷ củachúng tôi, anh làm người đàn ông của cô ấy đồng nghĩavới việc là đại ca của chúng tôi!”, Phì Tứ kích động nói:“Đại ca, sau này anh phất lên rồi đừng quên những ngàytháng thắng em này xách giày cho anh nhé”.Trần Đức: “..”“Mọi người đều là bạn, đương nhiên tôi sẽ không quênanh.Thập Nương ngủ rồi, tôi còn có việc phải đi đây, anhvề sớm đi, tôi phải về nhà một chuyến”, Trần Đức dặn dò.“Có cần tôi đưa anh đi không?”“Không cần đâu, tôi gọi xe là được rồi, khi nào ĐàmThu dậy thì anh đưa cậu ấy về”.“Đại ca yên tâm, tôi nhất định sẽ lo cho cậu ấy”.Sau khi dặn dò xong xuôi, Trần Đức rời khỏi kháchsạn, gọi một chiếc taxi đi thằng đến căn nhà thuê.Khi anh về đến nhà đã là chín rưỡi, anh hẹn DiêmThanh Nhã mười giờ, vì thế anh ăn vài cái bánh bao ở dướinhà trước rồi mới lên.Vừa đến mười giờ thì có tiếng gõ cửa vang lên, có lẽđêm qua Diêm Thanh Nhã ngủ không ngon, trông cô khámệt mỏi, dưới mắt có quầng thâm nhạt.Có lẽ vừa ngủ dậy, cô ta còn chưa kịp thay quần áongủ, bộ đồ ngủ ren trắng để lộ cánh tay thon thả của côMặc dù đã 42 tuổi, nhưng thân hình nóng bỏng của cô ta không hề thua kém các cô gái trẻ, gưong mặt nhìn nhưchỉ mới hơn 30, có thể gọi là trẻ mãi không già.“Chị dâu…”, nhìn thấy cô ta, Trần Đức mìm cười chào.Hồi trẻ chắc chắn Diêm Thanh Nhã là một mỹ nhân,bây giờ dù đã là mẹ nhưng làn da cô vẫn mịn màng, căngbóng, rõ ràng đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn khiếnngười ta có ào giác chỉ là một thiếu nữ.Phụ nữ kiểu này có một loại khí chất riêng mà nhữngngười phụ nữ chưa chồng không bao giờ có được, TrầnĐức thật sự không hiểu vì sao ở nhà đã có một người vợđẹp thế này mà chồng cô ta vẫn ra ngoài tìm kiếm thú vui mới.Thật đáng tiếc cho một người phụ nữ như vậy, cô đơnmột mình quanh năm chưa nói, còn bị coi là máy rút tiền,thường xuyên bị tức chết.

Suốt đêm.

Mãi đến hơn chín giờ sáng hôm sau Trần Đức mới

bước ra, trông tinh thần của anh có vẻ không được tốt lắm.

Tinh lực của Tiêu Mạn Y quá dồi dào, cả đêm không ngừng nghì.

Ban đầu Tiêu Mạn Y là của anh, về sau anh là của Tiêu Mạn Y.

Mãi đến khi trời sáng làm xong lần cuối cùng, anh mới

dỗ được cô ta ngủ rồi lén chuồn ra ngoài, lúc này anh chỉ

cảm thấy hai chân mềm nhũn, chỉ muốn vùi đầu ngủ say.

Tiếc là hôm nay Trần Đức đã đồng ý sẽ giúp Diêm

Thanh Nhã giải quyết chuyện của chồng cô ta, anh phài

đến đó một chuyến, đồ của anh vẫn ở nhà, nếu về muộn

chưa biết chừng sẽ bị người đàn ông kia ném ra đường.

“Hừ”.

Nguyệt Nha nhìn thấy Trần Đức thì hừ lạnh, lưom anh

một cái rồi đẩy cửa đi vào phòng tổng thống.

Trần Đức khó hiều, đúng lúc này Phì Tứ chạy tới: “Tôi

chọc giận gì cô ấy à?”

“Tôi đâu biết”, Phì Tứ cà đêm không ngủ nhưng trông

tinh thần rất tốt, với hắn ta mà nói, thức đêm là chuyện

bình thường như cơm bữa.

Hắn ta kéo Trần Đức sang một

bên, giơ ngón cái lên: “Đại ca thật lợi hại!”

“Chuyện gì cơ?”, Trần Đức ngạc nhiên.

“Đại ca đừng giả vờ nữa, tối qua xảy ra chuyện gì

trong lòng anh không rõ à?”, Phì Tứ nháy mắt, ra vẻ anh

hiều mà.

Trần Đức đột nhiên hiểu ra: “Thường thôi,

thường thôi”.

“Thế này mà vẫn là bình thường, đó là đại tỷ của

chúng tôi, anh làm người đàn ông của cô ấy đồng nghĩa

với việc là đại ca của chúng tôi!”, Phì Tứ kích động nói:

“Đại ca, sau này anh phất lên rồi đừng quên những ngày

tháng thắng em này xách giày cho anh nhé”.

Trần Đức: “.

.

“Mọi người đều là bạn, đương nhiên tôi sẽ không quên

anh.

Thập Nương ngủ rồi, tôi còn có việc phải đi đây, anh

về sớm đi, tôi phải về nhà một chuyến”, Trần Đức dặn dò.

“Có cần tôi đưa anh đi không?”

“Không cần đâu, tôi gọi xe là được rồi, khi nào Đàm

Thu dậy thì anh đưa cậu ấy về”.

“Đại ca yên tâm, tôi nhất định sẽ lo cho cậu ấy”.

Sau khi dặn dò xong xuôi, Trần Đức rời khỏi khách

sạn, gọi một chiếc taxi đi thằng đến căn nhà thuê.

Khi anh về đến nhà đã là chín rưỡi, anh hẹn Diêm

Thanh Nhã mười giờ, vì thế anh ăn vài cái bánh bao ở dưới

nhà trước rồi mới lên.

Vừa đến mười giờ thì có tiếng gõ cửa vang lên, có lẽ

đêm qua Diêm Thanh Nhã ngủ không ngon, trông cô khá

mệt mỏi, dưới mắt có quầng thâm nhạt.

Có lẽ vừa ngủ dậy, cô ta còn chưa kịp thay quần áo

ngủ, bộ đồ ngủ ren trắng để lộ cánh tay thon thả của cô

Mặc dù đã 42 tuổi, nhưng thân hình nóng bỏng của cô ta không hề thua kém các cô gái trẻ, gưong mặt nhìn như

chỉ mới hơn 30, có thể gọi là trẻ mãi không già.

“Chị dâu…”, nhìn thấy cô ta, Trần Đức mìm cười chào.

Hồi trẻ chắc chắn Diêm Thanh Nhã là một mỹ nhân,

bây giờ dù đã là mẹ nhưng làn da cô vẫn mịn màng, căng

bóng, rõ ràng đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn khiến

người ta có ào giác chỉ là một thiếu nữ.

Phụ nữ kiểu này có một loại khí chất riêng mà những

người phụ nữ chưa chồng không bao giờ có được, Trần

Đức thật sự không hiểu vì sao ở nhà đã có một người vợ

đẹp thế này mà chồng cô ta vẫn ra ngoài tìm kiếm thú vui mới.

Thật đáng tiếc cho một người phụ nữ như vậy, cô đơn

một mình quanh năm chưa nói, còn bị coi là máy rút tiền,

thường xuyên bị tức chết.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Suốt đêm.Mãi đến hơn chín giờ sáng hôm sau Trần Đức mớibước ra, trông tinh thần của anh có vẻ không được tốt lắm.Tinh lực của Tiêu Mạn Y quá dồi dào, cả đêm không ngừng nghì.Ban đầu Tiêu Mạn Y là của anh, về sau anh là của Tiêu Mạn Y.Mãi đến khi trời sáng làm xong lần cuối cùng, anh mớidỗ được cô ta ngủ rồi lén chuồn ra ngoài, lúc này anh chỉcảm thấy hai chân mềm nhũn, chỉ muốn vùi đầu ngủ say.Tiếc là hôm nay Trần Đức đã đồng ý sẽ giúp DiêmThanh Nhã giải quyết chuyện của chồng cô ta, anh phàiđến đó một chuyến, đồ của anh vẫn ở nhà, nếu về muộnchưa biết chừng sẽ bị người đàn ông kia ném ra đường.“Hừ”.Nguyệt Nha nhìn thấy Trần Đức thì hừ lạnh, lưom anhmột cái rồi đẩy cửa đi vào phòng tổng thống.Trần Đức khó hiều, đúng lúc này Phì Tứ chạy tới: “Tôichọc giận gì cô ấy à?”“Tôi đâu biết”, Phì Tứ cà đêm không ngủ nhưng trôngtinh thần rất tốt, với hắn ta mà nói, thức đêm là chuyệnbình thường như cơm bữa.Hắn ta kéo Trần Đức sang mộtbên, giơ ngón cái lên: “Đại ca thật lợi hại!”“Chuyện gì cơ?”, Trần Đức ngạc nhiên.“Đại ca đừng giả vờ nữa, tối qua xảy ra chuyện gìtrong lòng anh không rõ à?”, Phì Tứ nháy mắt, ra vẻ anhhiều mà.Trần Đức đột nhiên hiểu ra: “Thường thôi,thường thôi”.“Thế này mà vẫn là bình thường, đó là đại tỷ củachúng tôi, anh làm người đàn ông của cô ấy đồng nghĩavới việc là đại ca của chúng tôi!”, Phì Tứ kích động nói:“Đại ca, sau này anh phất lên rồi đừng quên những ngàytháng thắng em này xách giày cho anh nhé”.Trần Đức: “..”“Mọi người đều là bạn, đương nhiên tôi sẽ không quênanh.Thập Nương ngủ rồi, tôi còn có việc phải đi đây, anhvề sớm đi, tôi phải về nhà một chuyến”, Trần Đức dặn dò.“Có cần tôi đưa anh đi không?”“Không cần đâu, tôi gọi xe là được rồi, khi nào ĐàmThu dậy thì anh đưa cậu ấy về”.“Đại ca yên tâm, tôi nhất định sẽ lo cho cậu ấy”.Sau khi dặn dò xong xuôi, Trần Đức rời khỏi kháchsạn, gọi một chiếc taxi đi thằng đến căn nhà thuê.Khi anh về đến nhà đã là chín rưỡi, anh hẹn DiêmThanh Nhã mười giờ, vì thế anh ăn vài cái bánh bao ở dướinhà trước rồi mới lên.Vừa đến mười giờ thì có tiếng gõ cửa vang lên, có lẽđêm qua Diêm Thanh Nhã ngủ không ngon, trông cô khámệt mỏi, dưới mắt có quầng thâm nhạt.Có lẽ vừa ngủ dậy, cô ta còn chưa kịp thay quần áongủ, bộ đồ ngủ ren trắng để lộ cánh tay thon thả của côMặc dù đã 42 tuổi, nhưng thân hình nóng bỏng của cô ta không hề thua kém các cô gái trẻ, gưong mặt nhìn nhưchỉ mới hơn 30, có thể gọi là trẻ mãi không già.“Chị dâu…”, nhìn thấy cô ta, Trần Đức mìm cười chào.Hồi trẻ chắc chắn Diêm Thanh Nhã là một mỹ nhân,bây giờ dù đã là mẹ nhưng làn da cô vẫn mịn màng, căngbóng, rõ ràng đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn khiếnngười ta có ào giác chỉ là một thiếu nữ.Phụ nữ kiểu này có một loại khí chất riêng mà nhữngngười phụ nữ chưa chồng không bao giờ có được, TrầnĐức thật sự không hiểu vì sao ở nhà đã có một người vợđẹp thế này mà chồng cô ta vẫn ra ngoài tìm kiếm thú vui mới.Thật đáng tiếc cho một người phụ nữ như vậy, cô đơnmột mình quanh năm chưa nói, còn bị coi là máy rút tiền,thường xuyên bị tức chết.

Chương 123: Chương 123