Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 125: Chương 125

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Lúc này hai người đang giữ tư thế anh hùng cứu mỹnhân tiêu chuẩn trên TV.Bàn tay hơi lạnh của Trần Đức đặt trên vòng eo thoncủa Diêm Thanh Nhã, khoảng cách quá gần, cô ta có thểngửi thấy rõ ràng mùi hương nam tính trên người đối phương.Nhìn khuôn mặt đường nét rõ ràng và đôi mắt lộ vẻ hơilười biếng của Trần Đức, Diêm Thanh Nhã cảm thấynhư tắm gió xuân, khuôn mặt xinh đẹp chợt hiện lên một vệt ứng hồng.Đối mặt với Trần Đức, cô ta có cảm giác tim đậpnhanh hơn, giống như trở lại thời trẻ, trong lòng cảm thấyhơi ngượng ngùng, xấu hồ.Theo lý mà nói, cảm xúc như này sẽ không xuất hiệntrong lòng phụ nữ o độ tuổi như cô ta, nhưng chúng lạixuất hiện, còn tới một cách bất chợt khiến cô ta hoangmang không biết làm thế nào.“Bát Hoang”.Diêm Thanh Nhã khẽ gọi, ánh mắt phức tạp, lồng ngựcrộng lớn và hơi thở nam tính của người thanh niên trẻ tuổitrước mặt khiến cô ta có cảm giác an toàn chưa từng có,hy vọng anh sẽ không bao giờ buông tay.Trần Đức cứ ôm Diêm Thanh Nhã như vậy, khoảng cách giữa hai người quá gần, anh có thể cảm nhận rõ ràngnhiệt độ trên cơ thể cô ta, giống như trong lòng anhkhông phải một người phụ nữ mà là một miếng ngọc mềmmại ấm áp, khiến người ta muốn sờ.“Chị Thanh Nhã không sao chứ?”, Trần Đức nghe thấytiếng gọi của Diêm Thanh Nhã thì đỡ cô ta dậy, nhẹ nhàng hỏi.Không thể ôm thêm một lúc sao? Biết thế đã không gọi cậu…Trong đầu Diêm Thanh Nhã hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ,cảm thấy mặt hơi nóng, biết mình đã mất bình tĩnh, cô tavội vàng che giấu: “Không… Không sao, làm tôi hú hồnmột phen, may mà có cậu.À đúng rồi, tốc độ vừa rồi củacậu… nhanh thật đấy”.Nhanh ư?Chỉ là tốc độ bình thường thôi.Tuy nhiên tốc độ bình thường này so với người thườngđã nhanh hơn rất nhiều, nhưng đương nhiên Trần Đức sẽkhông giải thích, anh chỉ nói: “Tôi thấy hôm nay chị khôngcó tinh thần lắm nên vẫn luôn dõi theo chị”.Trên thực tế, từ tối qua sau khi Liễu Thiên Thành bóixong, ngay khi Diêm Thanh Nhã vào cửa, Trần Đức đã vôtình nhìn thấy tai hoạ sắp xảy đến với cô ta, hơn nữa cảmgiác đó còn rất rõ ràng.Vì vậy anh luôn nhìn theo Diêm Thanh Nhã, muốn xemcó phải thật không.Suy đoán được xác thực, trong lòng Trần Đức ngạcnhiên, đồng thời cũng thấy may mắn.Nếu anh không đỡ kịp thời, rất có thể vừa nãy DiêmThanh Nhã đã ngã chấn động não.“Bát Hoang, cảm ơn cậu”, hiền nhiên Diêm Thanh Nhãrất sợ hãi, tia ừng hồng biến mất, khuôn mặt lại trở nên táinhợt.“..”Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói ổm m,thô lỗ: “Tôi đang nghĩ sao mụ này có thể dám bảo tôi tớichậm vài ngày, còn muốn nói chuyện với tôi, hoá ra là đãkiếm được một chàng trai trẻ”.Khi giọng nói không hoà nhã này vang lên, ở cầuthang cũng xuất hiện một nhóm người, tổng cộng có nămngười, người đi đầu chừng 45, 46 tuổi, đầu trọc, mắt tomày rậm, sống mũi cao, môi dày, cao lớn thô kệch.Trên mặt hắn ta còn có một vết sẹo dài từ khoé mắttrái đến tận mang tai, khá gớm ghiếc.Hắn ta mặc áo cộctay, cánh tay đề trần đầy hình xăm, nhưng không nhìn raxăm hình gì.

Lúc này hai người đang giữ tư thế anh hùng cứu mỹ

nhân tiêu chuẩn trên TV.

Bàn tay hơi lạnh của Trần Đức đặt trên vòng eo thon

của Diêm Thanh Nhã, khoảng cách quá gần, cô ta có thể

ngửi thấy rõ ràng mùi hương nam tính trên người đối phương.

Nhìn khuôn mặt đường nét rõ ràng và đôi mắt lộ vẻ hơi

lười biếng của Trần Đức, Diêm Thanh Nhã cảm thấy

như tắm gió xuân, khuôn mặt xinh đẹp chợt hiện lên một vệt ứng hồng.

Đối mặt với Trần Đức, cô ta có cảm giác tim đập

nhanh hơn, giống như trở lại thời trẻ, trong lòng cảm thấy

hơi ngượng ngùng, xấu hồ.

Theo lý mà nói, cảm xúc như này sẽ không xuất hiện

trong lòng phụ nữ o độ tuổi như cô ta, nhưng chúng lại

xuất hiện, còn tới một cách bất chợt khiến cô ta hoang

mang không biết làm thế nào.

“Bát Hoang”.

Diêm Thanh Nhã khẽ gọi, ánh mắt phức tạp, lồng ngực

rộng lớn và hơi thở nam tính của người thanh niên trẻ tuổi

trước mặt khiến cô ta có cảm giác an toàn chưa từng có,

hy vọng anh sẽ không bao giờ buông tay.

Trần Đức cứ ôm Diêm Thanh Nhã như vậy, khoảng cách giữa hai người quá gần, anh có thể cảm nhận rõ ràng

nhiệt độ trên cơ thể cô ta, giống như trong lòng anh

không phải một người phụ nữ mà là một miếng ngọc mềm

mại ấm áp, khiến người ta muốn sờ.

“Chị Thanh Nhã không sao chứ?”, Trần Đức nghe thấy

tiếng gọi của Diêm Thanh Nhã thì đỡ cô ta dậy, nhẹ nhàng hỏi.

Không thể ôm thêm một lúc sao? Biết thế đã không gọi cậu…

Trong đầu Diêm Thanh Nhã hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ,

cảm thấy mặt hơi nóng, biết mình đã mất bình tĩnh, cô ta

vội vàng che giấu: “Không… Không sao, làm tôi hú hồn

một phen, may mà có cậu.

À đúng rồi, tốc độ vừa rồi của

cậu… nhanh thật đấy”.

Nhanh ư?

Chỉ là tốc độ bình thường thôi.

Tuy nhiên tốc độ bình thường này so với người thường

đã nhanh hơn rất nhiều, nhưng đương nhiên Trần Đức sẽ

không giải thích, anh chỉ nói: “Tôi thấy hôm nay chị không

có tinh thần lắm nên vẫn luôn dõi theo chị”.

Trên thực tế, từ tối qua sau khi Liễu Thiên Thành bói

xong, ngay khi Diêm Thanh Nhã vào cửa, Trần Đức đã vô

tình nhìn thấy tai hoạ sắp xảy đến với cô ta, hơn nữa cảm

giác đó còn rất rõ ràng.

Vì vậy anh luôn nhìn theo Diêm Thanh Nhã, muốn xem

có phải thật không.

Suy đoán được xác thực, trong lòng Trần Đức ngạc

nhiên, đồng thời cũng thấy may mắn.

Nếu anh không đỡ kịp thời, rất có thể vừa nãy Diêm

Thanh Nhã đã ngã chấn động não.

“Bát Hoang, cảm ơn cậu”, hiền nhiên Diêm Thanh Nhã

rất sợ hãi, tia ừng hồng biến mất, khuôn mặt lại trở nên tái

nhợt.

“.

.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói ổm m,

thô lỗ: “Tôi đang nghĩ sao mụ này có thể dám bảo tôi tới

chậm vài ngày, còn muốn nói chuyện với tôi, hoá ra là đã

kiếm được một chàng trai trẻ”.

Khi giọng nói không hoà nhã này vang lên, ở cầu

thang cũng xuất hiện một nhóm người, tổng cộng có năm

người, người đi đầu chừng 45, 46 tuổi, đầu trọc, mắt to

mày rậm, sống mũi cao, môi dày, cao lớn thô kệch.

Trên mặt hắn ta còn có một vết sẹo dài từ khoé mắt

trái đến tận mang tai, khá gớm ghiếc.

Hắn ta mặc áo cộc

tay, cánh tay đề trần đầy hình xăm, nhưng không nhìn ra

xăm hình gì.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Lúc này hai người đang giữ tư thế anh hùng cứu mỹnhân tiêu chuẩn trên TV.Bàn tay hơi lạnh của Trần Đức đặt trên vòng eo thoncủa Diêm Thanh Nhã, khoảng cách quá gần, cô ta có thểngửi thấy rõ ràng mùi hương nam tính trên người đối phương.Nhìn khuôn mặt đường nét rõ ràng và đôi mắt lộ vẻ hơilười biếng của Trần Đức, Diêm Thanh Nhã cảm thấynhư tắm gió xuân, khuôn mặt xinh đẹp chợt hiện lên một vệt ứng hồng.Đối mặt với Trần Đức, cô ta có cảm giác tim đậpnhanh hơn, giống như trở lại thời trẻ, trong lòng cảm thấyhơi ngượng ngùng, xấu hồ.Theo lý mà nói, cảm xúc như này sẽ không xuất hiệntrong lòng phụ nữ o độ tuổi như cô ta, nhưng chúng lạixuất hiện, còn tới một cách bất chợt khiến cô ta hoangmang không biết làm thế nào.“Bát Hoang”.Diêm Thanh Nhã khẽ gọi, ánh mắt phức tạp, lồng ngựcrộng lớn và hơi thở nam tính của người thanh niên trẻ tuổitrước mặt khiến cô ta có cảm giác an toàn chưa từng có,hy vọng anh sẽ không bao giờ buông tay.Trần Đức cứ ôm Diêm Thanh Nhã như vậy, khoảng cách giữa hai người quá gần, anh có thể cảm nhận rõ ràngnhiệt độ trên cơ thể cô ta, giống như trong lòng anhkhông phải một người phụ nữ mà là một miếng ngọc mềmmại ấm áp, khiến người ta muốn sờ.“Chị Thanh Nhã không sao chứ?”, Trần Đức nghe thấytiếng gọi của Diêm Thanh Nhã thì đỡ cô ta dậy, nhẹ nhàng hỏi.Không thể ôm thêm một lúc sao? Biết thế đã không gọi cậu…Trong đầu Diêm Thanh Nhã hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ,cảm thấy mặt hơi nóng, biết mình đã mất bình tĩnh, cô tavội vàng che giấu: “Không… Không sao, làm tôi hú hồnmột phen, may mà có cậu.À đúng rồi, tốc độ vừa rồi củacậu… nhanh thật đấy”.Nhanh ư?Chỉ là tốc độ bình thường thôi.Tuy nhiên tốc độ bình thường này so với người thườngđã nhanh hơn rất nhiều, nhưng đương nhiên Trần Đức sẽkhông giải thích, anh chỉ nói: “Tôi thấy hôm nay chị khôngcó tinh thần lắm nên vẫn luôn dõi theo chị”.Trên thực tế, từ tối qua sau khi Liễu Thiên Thành bóixong, ngay khi Diêm Thanh Nhã vào cửa, Trần Đức đã vôtình nhìn thấy tai hoạ sắp xảy đến với cô ta, hơn nữa cảmgiác đó còn rất rõ ràng.Vì vậy anh luôn nhìn theo Diêm Thanh Nhã, muốn xemcó phải thật không.Suy đoán được xác thực, trong lòng Trần Đức ngạcnhiên, đồng thời cũng thấy may mắn.Nếu anh không đỡ kịp thời, rất có thể vừa nãy DiêmThanh Nhã đã ngã chấn động não.“Bát Hoang, cảm ơn cậu”, hiền nhiên Diêm Thanh Nhãrất sợ hãi, tia ừng hồng biến mất, khuôn mặt lại trở nên táinhợt.“..”Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói ổm m,thô lỗ: “Tôi đang nghĩ sao mụ này có thể dám bảo tôi tớichậm vài ngày, còn muốn nói chuyện với tôi, hoá ra là đãkiếm được một chàng trai trẻ”.Khi giọng nói không hoà nhã này vang lên, ở cầuthang cũng xuất hiện một nhóm người, tổng cộng có nămngười, người đi đầu chừng 45, 46 tuổi, đầu trọc, mắt tomày rậm, sống mũi cao, môi dày, cao lớn thô kệch.Trên mặt hắn ta còn có một vết sẹo dài từ khoé mắttrái đến tận mang tai, khá gớm ghiếc.Hắn ta mặc áo cộctay, cánh tay đề trần đầy hình xăm, nhưng không nhìn raxăm hình gì.

Chương 125: Chương 125