Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 159: Chương 159
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Khuôn mặt của Khâu Kiệt vô cùng sợ hãi, trắng bệchkhông còn giọt máu, hắn không dám nghĩ bản thân đườngđường là một giáo sư y khoa, nổi tiếng tài năng, tiền đồ vôlượng mà lại gặp phải hậu quà như vậy:“Không, các người đang sử dụng hình phạt riêng, tôimuốn kiện các người, kiện các người, còn có thằng nhócnày hành nghề y trái phép, sao các người không bắt hắn!”“Chuyện này thì ông không cần lo, nếu sử dụng hìnhphạt riêng, tôi tất nhiên sẽ chấp nhận xử phạt, chuyệncủa anh Trần ông cũng không có tư cách quản”, độitrường Trương lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay ra hiệutrường Trương lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay ra hiệucho hai người cấp dưới đưa phân của bệnh nhân đếntrước mặt Khâu Kiệt, đổ vào một cái chậu.“Ăn đi”, đội trưởng Trưong nói: “Chúng tôi đều đangchờ xem đấy”.“Không, tôi không ăn!”, sắc mặt của Khâu Kiệt cực kỳkhó coi, hắn không ngừng giãy giua, chỉ đáng tiếc là trướcmặt những cành sát đưoc huấn luyện chuyên nghiệp, mọihành động giãy dụa đều vô ích.Bây giờ, hắn không muốn gì cà, chỉ muốn khóc.Ăn phân!Vừa nghĩ đến thôi đã ghê tồm rồi!“Không chịu ăn thì đè đầu hắn xuống!”, đội trưongTrương thờ dài.Hai người cấp dưới nhận được lệnh lập tức giữ KhâuKiệt lại rồi ấn đầu hắn xuống chậu.Mọi hành động kháng cự của Khâu Kiệt đều vô ích, rấtnhanh đã vang lên tiếng ùng ục ùng ục, đầu hắn nằmtrong chậu cố gắng bụm miệng lại đến nỗi ngạt thờ, cuốicùng đành phải mờ miệng nuốt vài ngụm.Liễu Như Nguyệt xoa bụng rồi quay người sang hướngkhác, cảnh tượng này có chút buồn nôn.Trần Đức lạnh lùng nhìn chằm chằm Khâu Kiệt.Đối với loại người này, hình phạt như vậy đã là quá nhẹrồi, từ giây phút đầu tiên biết tin ca phẫu thuật của TừHàm thất bại, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để giết người.Có điều, bây giờ xem ra chuyện này không còn cầnthiết nữa.Với hàng loạt tội danh lúc nãy cũng đù khiến hắn ngồitù cả đời rồi, đến lúc đó lại nói chuyện với Hình Tông Đài,nửa đời còn lại của Khâu Kiệt chắc chắn sẽ ngày càngđau khổ không kể xiết.Phòng giam, anh hiểu nơi này quá rõ, đã từng sốngtrong đó ba năm, anh thừa biết bên trong là những kẻb**n th** đến mức nào.Khâu Kiệt bị giữ chặt đầu trong chậu, vừa ăn vừa nôn,cuối cùng cũng giãy dụa không nổi nữa, lúc này hai ngườimới thà hắn ra.Hắn nằm bẹp dưới đất, vừa co giật vừa nôn mừa, trôngvô cùng đáng thương.Nhưng..Không ai thương hại hắn cả, tất cả những chuyện hắnđã làm, không biết bao năm qua hắn đã hại bao nhiêungười, nếu không phải hôm nay xuất hiện kỳ tích, cô békia đã bị hắn hại chết rồi!Mọi người chỉ càm thấy vô cùng hả giận!Cuối cùng, hai nhà đầu tư tiếp tục cúi đầu xin lỗi mọingười, bọn họ cảm thấy cực kỳ có lỗi vì đã đề xảy rachuyện như vậy, lập lức bổ nhiệm Hồ Dưong làm việntrưởng mới ngay tại chỗ, đồng thời phụ trách tổ thanh tramới thành lập!Hơn nữa, đối với các bác sĩ biết sự thật nhưng lại có ýđịnh bao che sẽ bị phạt tiền, tiền thưong cuối năm sẽ bị cắt.Phải biết rằng tiền thưởng cuối năm của bệnh viện308 lên đến bốn bốn con số không, nghe đến đó ai cũngđau xót.“Đội trường Trương, nếu anh cần gì xin hãy liên hệ vớitôi mọi lúc, bệnh viện sẽ toàn lực hợp tác với anh để điều tra!”“Vâng!”Đội trường Trương nói: “Rút!”
Khuôn mặt của Khâu Kiệt vô cùng sợ hãi, trắng bệch
không còn giọt máu, hắn không dám nghĩ bản thân đường
đường là một giáo sư y khoa, nổi tiếng tài năng, tiền đồ vô
lượng mà lại gặp phải hậu quà như vậy:
“Không, các người đang sử dụng hình phạt riêng, tôi
muốn kiện các người, kiện các người, còn có thằng nhóc
này hành nghề y trái phép, sao các người không bắt hắn!”
“Chuyện này thì ông không cần lo, nếu sử dụng hình
phạt riêng, tôi tất nhiên sẽ chấp nhận xử phạt, chuyện
của anh Trần ông cũng không có tư cách quản”, đội
trường Trương lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay ra hiệu
trường Trương lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay ra hiệu
cho hai người cấp dưới đưa phân của bệnh nhân đến
trước mặt Khâu Kiệt, đổ vào một cái chậu.
“Ăn đi”, đội trưởng Trưong nói: “Chúng tôi đều đang
chờ xem đấy”.
“Không, tôi không ăn!”, sắc mặt của Khâu Kiệt cực kỳ
khó coi, hắn không ngừng giãy giua, chỉ đáng tiếc là trước
mặt những cành sát đưoc huấn luyện chuyên nghiệp, mọi
hành động giãy dụa đều vô ích.
Bây giờ, hắn không muốn gì cà, chỉ muốn khóc.
Ăn phân!
Vừa nghĩ đến thôi đã ghê tồm rồi!
“Không chịu ăn thì đè đầu hắn xuống!”, đội trưong
Trương thờ dài.
Hai người cấp dưới nhận được lệnh lập tức giữ Khâu
Kiệt lại rồi ấn đầu hắn xuống chậu.
Mọi hành động kháng cự của Khâu Kiệt đều vô ích, rất
nhanh đã vang lên tiếng ùng ục ùng ục, đầu hắn nằm
trong chậu cố gắng bụm miệng lại đến nỗi ngạt thờ, cuối
cùng đành phải mờ miệng nuốt vài ngụm.
Liễu Như Nguyệt xoa bụng rồi quay người sang hướng
khác, cảnh tượng này có chút buồn nôn.
Trần Đức lạnh lùng nhìn chằm chằm Khâu Kiệt.
Đối với loại người này, hình phạt như vậy đã là quá nhẹ
rồi, từ giây phút đầu tiên biết tin ca phẫu thuật của Từ
Hàm thất bại, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để giết người.
Có điều, bây giờ xem ra chuyện này không còn cần
thiết nữa.
Với hàng loạt tội danh lúc nãy cũng đù khiến hắn ngồi
tù cả đời rồi, đến lúc đó lại nói chuyện với Hình Tông Đài,
nửa đời còn lại của Khâu Kiệt chắc chắn sẽ ngày càng
đau khổ không kể xiết.
Phòng giam, anh hiểu nơi này quá rõ, đã từng sống
trong đó ba năm, anh thừa biết bên trong là những kẻ
b**n th** đến mức nào.
Khâu Kiệt bị giữ chặt đầu trong chậu, vừa ăn vừa nôn,
cuối cùng cũng giãy dụa không nổi nữa, lúc này hai người
mới thà hắn ra.
Hắn nằm bẹp dưới đất, vừa co giật vừa nôn mừa, trông
vô cùng đáng thương.
Nhưng.
.
Không ai thương hại hắn cả, tất cả những chuyện hắn
đã làm, không biết bao năm qua hắn đã hại bao nhiêu
người, nếu không phải hôm nay xuất hiện kỳ tích, cô bé
kia đã bị hắn hại chết rồi!
Mọi người chỉ càm thấy vô cùng hả giận!
Cuối cùng, hai nhà đầu tư tiếp tục cúi đầu xin lỗi mọi
người, bọn họ cảm thấy cực kỳ có lỗi vì đã đề xảy ra
chuyện như vậy, lập lức bổ nhiệm Hồ Dưong làm viện
trưởng mới ngay tại chỗ, đồng thời phụ trách tổ thanh tra
mới thành lập!
Hơn nữa, đối với các bác sĩ biết sự thật nhưng lại có ý
định bao che sẽ bị phạt tiền, tiền thưong cuối năm sẽ bị cắt.
Phải biết rằng tiền thưởng cuối năm của bệnh viện
308 lên đến bốn bốn con số không, nghe đến đó ai cũng
đau xót.
“Đội trường Trương, nếu anh cần gì xin hãy liên hệ với
tôi mọi lúc, bệnh viện sẽ toàn lực hợp tác với anh để điều tra!”
“Vâng!”
Đội trường Trương nói: “Rút!”
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Khuôn mặt của Khâu Kiệt vô cùng sợ hãi, trắng bệchkhông còn giọt máu, hắn không dám nghĩ bản thân đườngđường là một giáo sư y khoa, nổi tiếng tài năng, tiền đồ vôlượng mà lại gặp phải hậu quà như vậy:“Không, các người đang sử dụng hình phạt riêng, tôimuốn kiện các người, kiện các người, còn có thằng nhócnày hành nghề y trái phép, sao các người không bắt hắn!”“Chuyện này thì ông không cần lo, nếu sử dụng hìnhphạt riêng, tôi tất nhiên sẽ chấp nhận xử phạt, chuyệncủa anh Trần ông cũng không có tư cách quản”, độitrường Trương lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay ra hiệutrường Trương lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay ra hiệucho hai người cấp dưới đưa phân của bệnh nhân đếntrước mặt Khâu Kiệt, đổ vào một cái chậu.“Ăn đi”, đội trưởng Trưong nói: “Chúng tôi đều đangchờ xem đấy”.“Không, tôi không ăn!”, sắc mặt của Khâu Kiệt cực kỳkhó coi, hắn không ngừng giãy giua, chỉ đáng tiếc là trướcmặt những cành sát đưoc huấn luyện chuyên nghiệp, mọihành động giãy dụa đều vô ích.Bây giờ, hắn không muốn gì cà, chỉ muốn khóc.Ăn phân!Vừa nghĩ đến thôi đã ghê tồm rồi!“Không chịu ăn thì đè đầu hắn xuống!”, đội trưongTrương thờ dài.Hai người cấp dưới nhận được lệnh lập tức giữ KhâuKiệt lại rồi ấn đầu hắn xuống chậu.Mọi hành động kháng cự của Khâu Kiệt đều vô ích, rấtnhanh đã vang lên tiếng ùng ục ùng ục, đầu hắn nằmtrong chậu cố gắng bụm miệng lại đến nỗi ngạt thờ, cuốicùng đành phải mờ miệng nuốt vài ngụm.Liễu Như Nguyệt xoa bụng rồi quay người sang hướngkhác, cảnh tượng này có chút buồn nôn.Trần Đức lạnh lùng nhìn chằm chằm Khâu Kiệt.Đối với loại người này, hình phạt như vậy đã là quá nhẹrồi, từ giây phút đầu tiên biết tin ca phẫu thuật của TừHàm thất bại, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để giết người.Có điều, bây giờ xem ra chuyện này không còn cầnthiết nữa.Với hàng loạt tội danh lúc nãy cũng đù khiến hắn ngồitù cả đời rồi, đến lúc đó lại nói chuyện với Hình Tông Đài,nửa đời còn lại của Khâu Kiệt chắc chắn sẽ ngày càngđau khổ không kể xiết.Phòng giam, anh hiểu nơi này quá rõ, đã từng sốngtrong đó ba năm, anh thừa biết bên trong là những kẻb**n th** đến mức nào.Khâu Kiệt bị giữ chặt đầu trong chậu, vừa ăn vừa nôn,cuối cùng cũng giãy dụa không nổi nữa, lúc này hai ngườimới thà hắn ra.Hắn nằm bẹp dưới đất, vừa co giật vừa nôn mừa, trôngvô cùng đáng thương.Nhưng..Không ai thương hại hắn cả, tất cả những chuyện hắnđã làm, không biết bao năm qua hắn đã hại bao nhiêungười, nếu không phải hôm nay xuất hiện kỳ tích, cô békia đã bị hắn hại chết rồi!Mọi người chỉ càm thấy vô cùng hả giận!Cuối cùng, hai nhà đầu tư tiếp tục cúi đầu xin lỗi mọingười, bọn họ cảm thấy cực kỳ có lỗi vì đã đề xảy rachuyện như vậy, lập lức bổ nhiệm Hồ Dưong làm việntrưởng mới ngay tại chỗ, đồng thời phụ trách tổ thanh tramới thành lập!Hơn nữa, đối với các bác sĩ biết sự thật nhưng lại có ýđịnh bao che sẽ bị phạt tiền, tiền thưong cuối năm sẽ bị cắt.Phải biết rằng tiền thưởng cuối năm của bệnh viện308 lên đến bốn bốn con số không, nghe đến đó ai cũngđau xót.“Đội trường Trương, nếu anh cần gì xin hãy liên hệ vớitôi mọi lúc, bệnh viện sẽ toàn lực hợp tác với anh để điều tra!”“Vâng!”Đội trường Trương nói: “Rút!”