Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 216: Chương 216

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Nhưng, ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép Trần Đức ròi đi như vậy.“Tôi không quỳ đấy thì sao?” Trần Đức nhướng mày, nhưng trong lòng lại không chút xao động.Thậm chí…Anh còn lấy một chai rượu ra, nhấp một ngụm ngay trước mặt Diệp Thế Long.Diệp Thê Long dám nổ súng bắn.Thì anh cũng dám giết Diệp Thê Long ngay khi ông ta bóp cò.Đến lúc đó, cho dù cơ quan tư pháp đến, anh cũng là tự vệ chính đáng.Anh rất tò mò liệu Diệp Thế Long có đủ can đảm để nổ súng hay không.Hay nói cách khác, anh rất mong đợi cảnh Diệp Thế Long nổ súng…Nòng súng của Diệp Thê Long chĩa thằng vào Trần Đức.Miêu Tiểu Thanh cực kỳ sỢ hãi, muốn lao lênnhưng Miêu Triều Hải đã giữ chặt cô lại.Cao Lâm, Đồng Lâm, Hồ Minh Đào, Tô Sinh Hải và những người khác nhìn chằm chằm về phía Trần Đức như thể đang nhìn một tên điên.Bọn họ thực sự, thực sự chưa từng thấy một người không sỢ chết như vậy.“ĐƯỢc rồi, nếu đã như vậy, tao sẽ thỏa mãn màyỉ”, Diệp Thê Long lên đạn, một lần nữa nhắm thẳng về phía Trần Đức.Có điều, không hề nhắm vào đầu mà lại nhắm vào chân anh.Cho dù có điên cuồng đến đâu, ông ta cũng không dám giết người ở chỗ đông ngưòi thế này!“Chú Diệp, dừng lại!”Ngay khi Diệp Thê Long muốn bắn, đột nhiên, có một tiếng hét lớn vang lên.Giây tiếp theo.Một bóng dáng màu đỏ từ ngoài cửa chạy vào, chắn ngay trước mặt Trần Đức.Thấy có người đến.Diệp Thế Long giật mình.“Hân Nhiên, sao cháu lại ở đây?”Người vừa xuất hiện không ai khác chính là con gái của Trương Thiên Dương, Trương Hân Nhiên!Cô có ngoại hình xinh đẹp, thân hình gợi cảm nóng bỏng cùng giọng nói cực kỳ cuốn hút.Rất nhiều ngươi có mặt ở đây đều biết cô gái này.Cô là con gái duy nhất của Trương Thiên Dương!“Chú Diệp, anh ấy là bạn của cháu, chú làm ơn cất súng đi!” Trương Hân Nhiên nhìn chằm chằm về phía Diệp Thê Long.Cũng may là cô đến kịp thời, nếu không với sự hiểu biết của cô về Diệp Thê Long, e là ông ta thật sự sẽ bóp cò.Đến lúc đó…Nêu Trần Đức chết…Không ai có thể cứu bô cô được nữa!“Hắn là bạn của cháu? Hắn xứng không?”, đối mặt với Trương Hân Nhiên, Diệp Thê Long không hề nao núng: “Tránh ra, chú phải báo thù cho Tiểu Phàm”.Trương Hân Nhiên cắn chặt đôi môi đỏ mọng: “Chú Diệp… chú muốn bắn anh ấy thì… thì bắn cháu trước…”.Trương Hân Nhiên rất đẹp.Môi đỏ, răng trắng đều như hạt bắp, tóc dài đến thắt lưng.

Nhưng, ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép Trần Đức ròi đi như vậy.

“Tôi không quỳ đấy thì sao?” Trần Đức nhướng mày, nhưng trong lòng lại không chút xao động.

Thậm chí…

Anh còn lấy một chai rượu ra, nhấp một ngụm ngay trước mặt Diệp Thế Long.

Diệp Thê Long dám nổ súng bắn.

Thì anh cũng dám giết Diệp Thê Long ngay khi ông ta bóp cò.

Đến lúc đó, cho dù cơ quan tư pháp đến, anh cũng là tự vệ chính đáng.

Anh rất tò mò liệu Diệp Thế Long có đủ can đảm để nổ súng hay không.

Hay nói cách khác, anh rất mong đợi cảnh Diệp Thế Long nổ súng…

Nòng súng của Diệp Thê Long chĩa thằng vào Trần Đức.

Miêu Tiểu Thanh cực kỳ sỢ hãi, muốn lao lênnhưng Miêu Triều Hải đã giữ chặt cô lại.

Cao Lâm, Đồng Lâm, Hồ Minh Đào, Tô Sinh Hải và những người khác nhìn chằm chằm về phía Trần Đức như thể đang nhìn một tên điên.

Bọn họ thực sự, thực sự chưa từng thấy một người không sỢ chết như vậy.

“ĐƯỢc rồi, nếu đã như vậy, tao sẽ thỏa mãn màyỉ”, Diệp Thê Long lên đạn, một lần nữa nhắm thẳng về phía Trần Đức.

Có điều, không hề nhắm vào đầu mà lại nhắm vào chân anh.

Cho dù có điên cuồng đến đâu, ông ta cũng không dám giết người ở chỗ đông ngưòi thế này!

“Chú Diệp, dừng lại!”

Ngay khi Diệp Thê Long muốn bắn, đột nhiên, có một tiếng hét lớn vang lên.

Giây tiếp theo.

Một bóng dáng màu đỏ từ ngoài cửa chạy vào, chắn ngay trước mặt Trần Đức.

Thấy có người đến.

Diệp Thế Long giật mình.

“Hân Nhiên, sao cháu lại ở đây?”

Người vừa xuất hiện không ai khác chính là con gái của Trương Thiên Dương, Trương Hân Nhiên!

Cô có ngoại hình xinh đẹp, thân hình gợi cảm nóng bỏng cùng giọng nói cực kỳ cuốn hút.

Rất nhiều ngươi có mặt ở đây đều biết cô gái này.

Cô là con gái duy nhất của Trương Thiên Dương!

“Chú Diệp, anh ấy là bạn của cháu, chú làm ơn cất súng đi!” Trương Hân Nhiên nhìn chằm chằm về phía Diệp Thê Long.

Cũng may là cô đến kịp thời, nếu không với sự hiểu biết của cô về Diệp Thê Long, e là ông ta thật sự sẽ bóp cò.

Đến lúc đó…

Nêu Trần Đức chết…

Không ai có thể cứu bô cô được nữa!

“Hắn là bạn của cháu? Hắn xứng không?”, đối mặt với Trương Hân Nhiên, Diệp Thê Long không hề nao núng: “Tránh ra, chú phải báo thù cho Tiểu Phàm”.

Trương Hân Nhiên cắn chặt đôi môi đỏ mọng: “Chú Diệp… chú muốn bắn anh ấy thì… thì bắn cháu trước…”.

Trương Hân Nhiên rất đẹp.

Môi đỏ, răng trắng đều như hạt bắp, tóc dài đến thắt lưng.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Nhưng, ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép Trần Đức ròi đi như vậy.“Tôi không quỳ đấy thì sao?” Trần Đức nhướng mày, nhưng trong lòng lại không chút xao động.Thậm chí…Anh còn lấy một chai rượu ra, nhấp một ngụm ngay trước mặt Diệp Thế Long.Diệp Thê Long dám nổ súng bắn.Thì anh cũng dám giết Diệp Thê Long ngay khi ông ta bóp cò.Đến lúc đó, cho dù cơ quan tư pháp đến, anh cũng là tự vệ chính đáng.Anh rất tò mò liệu Diệp Thế Long có đủ can đảm để nổ súng hay không.Hay nói cách khác, anh rất mong đợi cảnh Diệp Thế Long nổ súng…Nòng súng của Diệp Thê Long chĩa thằng vào Trần Đức.Miêu Tiểu Thanh cực kỳ sỢ hãi, muốn lao lênnhưng Miêu Triều Hải đã giữ chặt cô lại.Cao Lâm, Đồng Lâm, Hồ Minh Đào, Tô Sinh Hải và những người khác nhìn chằm chằm về phía Trần Đức như thể đang nhìn một tên điên.Bọn họ thực sự, thực sự chưa từng thấy một người không sỢ chết như vậy.“ĐƯỢc rồi, nếu đã như vậy, tao sẽ thỏa mãn màyỉ”, Diệp Thê Long lên đạn, một lần nữa nhắm thẳng về phía Trần Đức.Có điều, không hề nhắm vào đầu mà lại nhắm vào chân anh.Cho dù có điên cuồng đến đâu, ông ta cũng không dám giết người ở chỗ đông ngưòi thế này!“Chú Diệp, dừng lại!”Ngay khi Diệp Thê Long muốn bắn, đột nhiên, có một tiếng hét lớn vang lên.Giây tiếp theo.Một bóng dáng màu đỏ từ ngoài cửa chạy vào, chắn ngay trước mặt Trần Đức.Thấy có người đến.Diệp Thế Long giật mình.“Hân Nhiên, sao cháu lại ở đây?”Người vừa xuất hiện không ai khác chính là con gái của Trương Thiên Dương, Trương Hân Nhiên!Cô có ngoại hình xinh đẹp, thân hình gợi cảm nóng bỏng cùng giọng nói cực kỳ cuốn hút.Rất nhiều ngươi có mặt ở đây đều biết cô gái này.Cô là con gái duy nhất của Trương Thiên Dương!“Chú Diệp, anh ấy là bạn của cháu, chú làm ơn cất súng đi!” Trương Hân Nhiên nhìn chằm chằm về phía Diệp Thê Long.Cũng may là cô đến kịp thời, nếu không với sự hiểu biết của cô về Diệp Thê Long, e là ông ta thật sự sẽ bóp cò.Đến lúc đó…Nêu Trần Đức chết…Không ai có thể cứu bô cô được nữa!“Hắn là bạn của cháu? Hắn xứng không?”, đối mặt với Trương Hân Nhiên, Diệp Thê Long không hề nao núng: “Tránh ra, chú phải báo thù cho Tiểu Phàm”.Trương Hân Nhiên cắn chặt đôi môi đỏ mọng: “Chú Diệp… chú muốn bắn anh ấy thì… thì bắn cháu trước…”.Trương Hân Nhiên rất đẹp.Môi đỏ, răng trắng đều như hạt bắp, tóc dài đến thắt lưng.

Chương 216: Chương 216