Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 230: Chương 230
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thậm chí, gã lười phải đôi co với bọn họ.Vừa dứt lời liền ra tay.“Bốp!”Một đấm nện thẳng vào người Tống Ngữ Yên khiến cô ấy gục ngã ngay tại chỗ.Đúng, trước mặt gã áo đen, cô ấy muốn chết cũng là chuyện cực kỳ xa xỉ.Ngay sau đó, Diệp Khánh Ngôn vừa định ra tay thì gã áo đen đã đánh về phía cô ấy, chỉ với một chiêu đã khống chế được Diệp Khánh Ngôn.Hai tay cô ấy bị còng lại.Gã áo đen nâng cằm Diệp Khánh Ngôn lên, thờ ơ nói: “Cô em cũng xinh đấy, chịu làm nô lệ cho anh, anh tha em một mạng”.Phía sau lớp mặt nạ, ánh mắt gã áo đen lóe lên sự tham lam khi nhìn Diệp Khánh Ngôn.À đàn bà này hợp khẩu vị gã.Cao gầy.Xinh đẹp.GỢi cảm.Bất kể là dáng người hay gương mặt cũng đều lộ rõ sự thành thục, dưới cơn mưa, càng khiến người ta say mê.Nêu như bồi dưỡng thành nô lệ, chắc chắn sẽ là thứ đồ chơi thú vị.“Mơ tưởng!”Diệp Khánh Ngôn chịu đựng đau đớn ở bụng, đáp lại gã bằng ánh mắt lạnh lùng.Tuy cô ấy là thư ký của Tống Thiên Vũ, nhưng sự trong sạch của con gái đối với cô ấy cực kỳ quan trọng, thê nêncho đến hôm nay, cô ấy chưa từng xảy ra quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào.Thậm chí ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng chưa trao cho ai.“Ồ?”Gã áo đen bóp mặt Diệp Khánh Ngôn: “Cứng đầu à, có điều anh không thích ngựa hung hãn”.Gã nhấc tay lên, dao găm trong tay kề sát mặt Diệp Khánh Ngôn: “Da em rất đẹp, nếu bị rạch nát thì sao nhỉ?”Vừa nói, dao găm vừa xẹt qua mặt Diệp Khánh Ngôn.“Đừng!”Tống Ngữ Yên giãy dụa muốn bò dậy.Xa xa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không ai biết đằng sau lớp mặt nạ, Rose có vẻ mặt như thế nào, nhưng trong đôi mắt trong trèo lại tràn đầy thương tiếc.Cô gằn giọng quát: “Wolf, dừng tay!”“Â khốn kiếp, đến lượt mày lên tiếng à? f*ck! Mày ngoan ngoãn ngậm miệng lại cho tao, nếu không ông mày để Boar ủi chết mày đấy!”Wolf quay đầu lại, liếc nhìn Rose, sau đó lại nhìn sang Boar bên cạnh cô, trong mắt lóe lên tia phấn khích.Tuy nhiên, cuối cùng gã không làm vậy: “Bịt miệng ả lại!”Boar lộ vẻ thất vọng, lấy băng dính ra dán chặt miệng Rose.Lúc này, Wolf mới quay đi, dao găm trong tay từ từ rạch lên mặt Diệp Khánh Ngôn, từng chút một tiến sâu vào.“Á…Ị”Cùng với đó, Diệp Khánh Ngôn hét lên một cách thảmthiết, giọng cô ấy lộ rõ sự sỢ hãi.Trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một vết thương đỏ tươi kéo dài từ má đến khóe miệng.Diệp Khánh Ngôn bật khóc.Không có bất kỳ người phụ nữ nào thờ ơ với vẻ ngoài của mình.Cả người cô ấy run bần bật.Máu tươi men theo mặt cô ấy chảy xuống, thấm vào trong quần áo.“Chậc chậc, thêm một vết thương dường như càng có cá tính hơn nha!” gã áo đen m*n tr*n khuôn mặt Diệp Khánh Ngôn như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.Dao găm vẫn kề ngay mặt cô ấy:.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thậm chí, gã lười phải đôi co với bọn họ.
Vừa dứt lời liền ra tay.
“Bốp!”
Một đấm nện thẳng vào người Tống Ngữ Yên khiến cô ấy gục ngã ngay tại chỗ.
Đúng, trước mặt gã áo đen, cô ấy muốn chết cũng là chuyện cực kỳ xa xỉ.
Ngay sau đó, Diệp Khánh Ngôn vừa định ra tay thì gã áo đen đã đánh về phía cô ấy, chỉ với một chiêu đã khống chế được Diệp Khánh Ngôn.
Hai tay cô ấy bị còng lại.
Gã áo đen nâng cằm Diệp Khánh Ngôn lên, thờ ơ nói: “Cô em cũng xinh đấy, chịu làm nô lệ cho anh, anh tha em một mạng”.
Phía sau lớp mặt nạ, ánh mắt gã áo đen lóe lên sự tham lam khi nhìn Diệp Khánh Ngôn.
À đàn bà này hợp khẩu vị gã.
Cao gầy.
Xinh đẹp.
GỢi cảm.
Bất kể là dáng người hay gương mặt cũng đều lộ rõ sự thành thục, dưới cơn mưa, càng khiến người ta say mê.
Nêu như bồi dưỡng thành nô lệ, chắc chắn sẽ là thứ đồ chơi thú vị.
“Mơ tưởng!”
Diệp Khánh Ngôn chịu đựng đau đớn ở bụng, đáp lại gã bằng ánh mắt lạnh lùng.
Tuy cô ấy là thư ký của Tống Thiên Vũ, nhưng sự trong sạch của con gái đối với cô ấy cực kỳ quan trọng, thê nên
cho đến hôm nay, cô ấy chưa từng xảy ra quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào.
Thậm chí ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng chưa trao cho ai.
“Ồ?”
Gã áo đen bóp mặt Diệp Khánh Ngôn: “Cứng đầu à, có điều anh không thích ngựa hung hãn”.
Gã nhấc tay lên, dao găm trong tay kề sát mặt Diệp Khánh Ngôn: “Da em rất đẹp, nếu bị rạch nát thì sao nhỉ?”
Vừa nói, dao găm vừa xẹt qua mặt Diệp Khánh Ngôn.
“Đừng!”
Tống Ngữ Yên giãy dụa muốn bò dậy.
Xa xa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không ai biết đằng sau lớp mặt nạ, Rose có vẻ mặt như thế nào, nhưng trong đôi mắt trong trèo lại tràn đầy thương tiếc.
Cô gằn giọng quát: “Wolf, dừng tay!”
“Â khốn kiếp, đến lượt mày lên tiếng à? f*ck! Mày ngoan ngoãn ngậm miệng lại cho tao, nếu không ông mày để Boar ủi chết mày đấy!”
Wolf quay đầu lại, liếc nhìn Rose, sau đó lại nhìn sang Boar bên cạnh cô, trong mắt lóe lên tia phấn khích.
Tuy nhiên, cuối cùng gã không làm vậy: “Bịt miệng ả lại!”
Boar lộ vẻ thất vọng, lấy băng dính ra dán chặt miệng Rose.
Lúc này, Wolf mới quay đi, dao găm trong tay từ từ rạch lên mặt Diệp Khánh Ngôn, từng chút một tiến sâu vào.
“Á…Ị”
Cùng với đó, Diệp Khánh Ngôn hét lên một cách thảm
thiết, giọng cô ấy lộ rõ sự sỢ hãi.
Trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một vết thương đỏ tươi kéo dài từ má đến khóe miệng.
Diệp Khánh Ngôn bật khóc.
Không có bất kỳ người phụ nữ nào thờ ơ với vẻ ngoài của mình.
Cả người cô ấy run bần bật.
Máu tươi men theo mặt cô ấy chảy xuống, thấm vào trong quần áo.
“Chậc chậc, thêm một vết thương dường như càng có cá tính hơn nha!” gã áo đen m*n tr*n khuôn mặt Diệp Khánh Ngôn như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Dao găm vẫn kề ngay mặt cô ấy:
.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thậm chí, gã lười phải đôi co với bọn họ.Vừa dứt lời liền ra tay.“Bốp!”Một đấm nện thẳng vào người Tống Ngữ Yên khiến cô ấy gục ngã ngay tại chỗ.Đúng, trước mặt gã áo đen, cô ấy muốn chết cũng là chuyện cực kỳ xa xỉ.Ngay sau đó, Diệp Khánh Ngôn vừa định ra tay thì gã áo đen đã đánh về phía cô ấy, chỉ với một chiêu đã khống chế được Diệp Khánh Ngôn.Hai tay cô ấy bị còng lại.Gã áo đen nâng cằm Diệp Khánh Ngôn lên, thờ ơ nói: “Cô em cũng xinh đấy, chịu làm nô lệ cho anh, anh tha em một mạng”.Phía sau lớp mặt nạ, ánh mắt gã áo đen lóe lên sự tham lam khi nhìn Diệp Khánh Ngôn.À đàn bà này hợp khẩu vị gã.Cao gầy.Xinh đẹp.GỢi cảm.Bất kể là dáng người hay gương mặt cũng đều lộ rõ sự thành thục, dưới cơn mưa, càng khiến người ta say mê.Nêu như bồi dưỡng thành nô lệ, chắc chắn sẽ là thứ đồ chơi thú vị.“Mơ tưởng!”Diệp Khánh Ngôn chịu đựng đau đớn ở bụng, đáp lại gã bằng ánh mắt lạnh lùng.Tuy cô ấy là thư ký của Tống Thiên Vũ, nhưng sự trong sạch của con gái đối với cô ấy cực kỳ quan trọng, thê nêncho đến hôm nay, cô ấy chưa từng xảy ra quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào.Thậm chí ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng chưa trao cho ai.“Ồ?”Gã áo đen bóp mặt Diệp Khánh Ngôn: “Cứng đầu à, có điều anh không thích ngựa hung hãn”.Gã nhấc tay lên, dao găm trong tay kề sát mặt Diệp Khánh Ngôn: “Da em rất đẹp, nếu bị rạch nát thì sao nhỉ?”Vừa nói, dao găm vừa xẹt qua mặt Diệp Khánh Ngôn.“Đừng!”Tống Ngữ Yên giãy dụa muốn bò dậy.Xa xa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không ai biết đằng sau lớp mặt nạ, Rose có vẻ mặt như thế nào, nhưng trong đôi mắt trong trèo lại tràn đầy thương tiếc.Cô gằn giọng quát: “Wolf, dừng tay!”“Â khốn kiếp, đến lượt mày lên tiếng à? f*ck! Mày ngoan ngoãn ngậm miệng lại cho tao, nếu không ông mày để Boar ủi chết mày đấy!”Wolf quay đầu lại, liếc nhìn Rose, sau đó lại nhìn sang Boar bên cạnh cô, trong mắt lóe lên tia phấn khích.Tuy nhiên, cuối cùng gã không làm vậy: “Bịt miệng ả lại!”Boar lộ vẻ thất vọng, lấy băng dính ra dán chặt miệng Rose.Lúc này, Wolf mới quay đi, dao găm trong tay từ từ rạch lên mặt Diệp Khánh Ngôn, từng chút một tiến sâu vào.“Á…Ị”Cùng với đó, Diệp Khánh Ngôn hét lên một cách thảmthiết, giọng cô ấy lộ rõ sự sỢ hãi.Trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một vết thương đỏ tươi kéo dài từ má đến khóe miệng.Diệp Khánh Ngôn bật khóc.Không có bất kỳ người phụ nữ nào thờ ơ với vẻ ngoài của mình.Cả người cô ấy run bần bật.Máu tươi men theo mặt cô ấy chảy xuống, thấm vào trong quần áo.“Chậc chậc, thêm một vết thương dường như càng có cá tính hơn nha!” gã áo đen m*n tr*n khuôn mặt Diệp Khánh Ngôn như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.Dao găm vẫn kề ngay mặt cô ấy:.