Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 243: Chương 243
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Quan Hổ cũng không nhiều lời, liền xoay người rời đi.Lúc này bốn người mới đứng dậy, phủi sạch bụi đất trên người.Bọn họ đã hạ quyết tâm, nếu sau này có nhìnthấy Trần Đức thì nhất định phải hầu hắn như hầu bố mình.Trương Thiên Dương đã sớm chuẩn bị rượu Mao Đài loại tốt nhất cùng một bàn tiệc phong phú để tiếp đãi Trần Đức.Anh vừa vào cửa, ông ta liền đích thân nghênh đón: “Cậu Trần, mau ngồi xuống, đây là bữa tiệc do Hân Nhiên và mẹ con bé tự tay làm đấy, chúng ta ăn cơm xong lại bàn đến chuyện chữa bệnh”.“Được!”Trần Đức không từ chối, anh lịch sự ngồi xuống dùng cơm của gia đình Trương Thiên Dương.Thức ăn rất phong phú, có đậu hủ ma bà, thịt Đông Pha, canh chua cá, vi cá chưng, Phật nhảy tường, thịt viên Kim Lăng, tôm nõn Long Tĩnh… bày đầy một bàn lớn.“Không biết khẩu vị của cậu Trần như thế nào, cho nên tôi đã bảo hai mẹ con Hân Nhiên làm tất cả các món đặc sản nổi tiếng”, Trương Thiên Dương cười nói: “Quan Hổ, cùng ngồi xuống ăn đi!”“Ông có lòng rồi!”Trần Đức mỉm cười.Trương Thiên Dương không hề nói dối, những món ăn này quả thực là đặc sản nổi danh của một vài nơi, hơn nữa, anh còn nhìn ra được nguyên liệu chế biến chúng được vận chuyển từ chính những nơi đó.Hiển nhiên, Trương Thiên Dương đã bỏ rất nhiều tâm huyết để chuẩn bị bàn tiệc này.“Chỉ cần cậu Trần thích là được!” Trương Thiên Dương liếc nhìn con gái mình: “Hân Nhiên, lần này tìm được cậu Trần không thể không kể đến công lao của con, nào, uống với cậu Trần một ly đi!”“Cậu Trần!” Trương Hân Nhiên bưng ly rượu lên: “Cảm ơn cậu đã cứu mạng bố tôi”.“Tôi cũng chỉ hoàn thành việc mà năm đó thầy tôi chưa hoàn thành mà thôi!”Trần Đức mỉm cười cụng ly với Trương Hân Nhiên, cô gái này cũng khá hào sảng, uống một hơi cạn sạch.Đương nhiên, Trần Đức không thể thua kém.“Cậu Trần, lần này Thiên Dương có thể tỉnh lại đều nhờ cậu cả đấy, trước kia cậu đến nhà họ Trương bị sỉ nhục, tôi xin thay mặt nhà họ Trương nói lời xin lỗi với cậu!”Mẹ của Trương Hân Nhiên – Nhan Như sơ bưng ly rượu lên, lộ vẻ cảm kích cùng áy náy: “Tôi uống cạn, cậu tùy ý!”Kê đó, bà ta ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.Trần Đức vốn là kẻ yêu rượu, rượu ngon trước mặt, sao anh có thể tùy ý được? Vì thế liền uống một hơi cạn sạch: “Chuyện đã qua không cần nhắc lại nữa!”“ĐƯỢc rồi, ăn cơm đi, đừng có mãi uống rượu, để đồ ăn nguội lạnh hết!” Trương Thiên Dương hiền từ nói.Hôm nay, ông ta mời Trần Đức đến không chỉ vì chữa bệnh, mà còn muốn nói lời xin lỗi với anh.Không bàn đến tương lai nhà họ Trương, chỉ riêng mạng của Trương Thiên Dương cũng đang nằm trong tay Trần Đức, vì thế ông ta rất sỢ anh mang thù.Thấy Trần Đức không phải người thích mang thù, trái tim đang treo cao của Trương Thiên Dương rốt cuộc cũng hạ xuống, lúc này ông ta mới hoàn toàn thả lỏng.Qua ba lần rượu, khách chủ đều no say, Trương Thiên Dương ngỏ ý mời Trần Đức nán lại nhà họ Trương một thờiDương ngỏ ý mời Trần Đức nán lại nhà họ Trương một thời gian, nhưng anh lấy lý do phải bảo vệ Tống Ngữ Yên để từ chối.Đương nhiên Trương Thiên Dương biết chuyện của Tống Thiên Vũ, có điều, ông ta không ngờ Trần Đức lại có mối quan hệ với nhà họ Tống, việc này khiến ông ta cảm thấy tiếc hận không thôi.
Quan Hổ cũng không nhiều lời, liền xoay người rời đi.
Lúc này bốn người mới đứng dậy, phủi sạch bụi đất trên người.
Bọn họ đã hạ quyết tâm, nếu sau này có nhìn
thấy Trần Đức thì nhất định phải hầu hắn như hầu bố mình.
Trương Thiên Dương đã sớm chuẩn bị rượu Mao Đài loại tốt nhất cùng một bàn tiệc phong phú để tiếp đãi Trần Đức.
Anh vừa vào cửa, ông ta liền đích thân nghênh đón: “Cậu Trần, mau ngồi xuống, đây là bữa tiệc do Hân Nhiên và mẹ con bé tự tay làm đấy, chúng ta ăn cơm xong lại bàn đến chuyện chữa bệnh”.
“Được!”
Trần Đức không từ chối, anh lịch sự ngồi xuống dùng cơm của gia đình Trương Thiên Dương.
Thức ăn rất phong phú, có đậu hủ ma bà, thịt Đông Pha, canh chua cá, vi cá chưng, Phật nhảy tường, thịt viên Kim Lăng, tôm nõn Long Tĩnh… bày đầy một bàn lớn.
“Không biết khẩu vị của cậu Trần như thế nào, cho nên tôi đã bảo hai mẹ con Hân Nhiên làm tất cả các món đặc sản nổi tiếng”, Trương Thiên Dương cười nói: “Quan Hổ, cùng ngồi xuống ăn đi!”
“Ông có lòng rồi!”
Trần Đức mỉm cười.
Trương Thiên Dương không hề nói dối, những món ăn này quả thực là đặc sản nổi danh của một vài nơi, hơn nữa, anh còn nhìn ra được nguyên liệu chế biến chúng được vận chuyển từ chính những nơi đó.
Hiển nhiên, Trương Thiên Dương đã bỏ rất nhiều tâm huyết để chuẩn bị bàn tiệc này.
“Chỉ cần cậu Trần thích là được!” Trương Thiên Dương liếc nhìn con gái mình: “Hân Nhiên, lần này tìm được cậu Trần không thể không kể đến công lao của con, nào, uống với cậu Trần một ly đi!”
“Cậu Trần!” Trương Hân Nhiên bưng ly rượu lên: “Cảm ơn cậu đã cứu mạng bố tôi”.
“Tôi cũng chỉ hoàn thành việc mà năm đó thầy tôi chưa hoàn thành mà thôi!”
Trần Đức mỉm cười cụng ly với Trương Hân Nhiên, cô gái này cũng khá hào sảng, uống một hơi cạn sạch.
Đương nhiên, Trần Đức không thể thua kém.
“Cậu Trần, lần này Thiên Dương có thể tỉnh lại đều nhờ cậu cả đấy, trước kia cậu đến nhà họ Trương bị sỉ nhục, tôi xin thay mặt nhà họ Trương nói lời xin lỗi với cậu!”
Mẹ của Trương Hân Nhiên – Nhan Như sơ bưng ly rượu lên, lộ vẻ cảm kích cùng áy náy: “Tôi uống cạn, cậu tùy ý!”
Kê đó, bà ta ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Trần Đức vốn là kẻ yêu rượu, rượu ngon trước mặt, sao anh có thể tùy ý được? Vì thế liền uống một hơi cạn sạch: “Chuyện đã qua không cần nhắc lại nữa!”
“ĐƯỢc rồi, ăn cơm đi, đừng có mãi uống rượu, để đồ ăn nguội lạnh hết!” Trương Thiên Dương hiền từ nói.
Hôm nay, ông ta mời Trần Đức đến không chỉ vì chữa bệnh, mà còn muốn nói lời xin lỗi với anh.
Không bàn đến tương lai nhà họ Trương, chỉ riêng mạng của Trương Thiên Dương cũng đang nằm trong tay Trần Đức, vì thế ông ta rất sỢ anh mang thù.
Thấy Trần Đức không phải người thích mang thù, trái tim đang treo cao của Trương Thiên Dương rốt cuộc cũng hạ xuống, lúc này ông ta mới hoàn toàn thả lỏng.
Qua ba lần rượu, khách chủ đều no say, Trương Thiên Dương ngỏ ý mời Trần Đức nán lại nhà họ Trương một thời
Dương ngỏ ý mời Trần Đức nán lại nhà họ Trương một thời gian, nhưng anh lấy lý do phải bảo vệ Tống Ngữ Yên để từ chối.
Đương nhiên Trương Thiên Dương biết chuyện của Tống Thiên Vũ, có điều, ông ta không ngờ Trần Đức lại có mối quan hệ với nhà họ Tống, việc này khiến ông ta cảm thấy tiếc hận không thôi.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Quan Hổ cũng không nhiều lời, liền xoay người rời đi.Lúc này bốn người mới đứng dậy, phủi sạch bụi đất trên người.Bọn họ đã hạ quyết tâm, nếu sau này có nhìnthấy Trần Đức thì nhất định phải hầu hắn như hầu bố mình.Trương Thiên Dương đã sớm chuẩn bị rượu Mao Đài loại tốt nhất cùng một bàn tiệc phong phú để tiếp đãi Trần Đức.Anh vừa vào cửa, ông ta liền đích thân nghênh đón: “Cậu Trần, mau ngồi xuống, đây là bữa tiệc do Hân Nhiên và mẹ con bé tự tay làm đấy, chúng ta ăn cơm xong lại bàn đến chuyện chữa bệnh”.“Được!”Trần Đức không từ chối, anh lịch sự ngồi xuống dùng cơm của gia đình Trương Thiên Dương.Thức ăn rất phong phú, có đậu hủ ma bà, thịt Đông Pha, canh chua cá, vi cá chưng, Phật nhảy tường, thịt viên Kim Lăng, tôm nõn Long Tĩnh… bày đầy một bàn lớn.“Không biết khẩu vị của cậu Trần như thế nào, cho nên tôi đã bảo hai mẹ con Hân Nhiên làm tất cả các món đặc sản nổi tiếng”, Trương Thiên Dương cười nói: “Quan Hổ, cùng ngồi xuống ăn đi!”“Ông có lòng rồi!”Trần Đức mỉm cười.Trương Thiên Dương không hề nói dối, những món ăn này quả thực là đặc sản nổi danh của một vài nơi, hơn nữa, anh còn nhìn ra được nguyên liệu chế biến chúng được vận chuyển từ chính những nơi đó.Hiển nhiên, Trương Thiên Dương đã bỏ rất nhiều tâm huyết để chuẩn bị bàn tiệc này.“Chỉ cần cậu Trần thích là được!” Trương Thiên Dương liếc nhìn con gái mình: “Hân Nhiên, lần này tìm được cậu Trần không thể không kể đến công lao của con, nào, uống với cậu Trần một ly đi!”“Cậu Trần!” Trương Hân Nhiên bưng ly rượu lên: “Cảm ơn cậu đã cứu mạng bố tôi”.“Tôi cũng chỉ hoàn thành việc mà năm đó thầy tôi chưa hoàn thành mà thôi!”Trần Đức mỉm cười cụng ly với Trương Hân Nhiên, cô gái này cũng khá hào sảng, uống một hơi cạn sạch.Đương nhiên, Trần Đức không thể thua kém.“Cậu Trần, lần này Thiên Dương có thể tỉnh lại đều nhờ cậu cả đấy, trước kia cậu đến nhà họ Trương bị sỉ nhục, tôi xin thay mặt nhà họ Trương nói lời xin lỗi với cậu!”Mẹ của Trương Hân Nhiên – Nhan Như sơ bưng ly rượu lên, lộ vẻ cảm kích cùng áy náy: “Tôi uống cạn, cậu tùy ý!”Kê đó, bà ta ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.Trần Đức vốn là kẻ yêu rượu, rượu ngon trước mặt, sao anh có thể tùy ý được? Vì thế liền uống một hơi cạn sạch: “Chuyện đã qua không cần nhắc lại nữa!”“ĐƯỢc rồi, ăn cơm đi, đừng có mãi uống rượu, để đồ ăn nguội lạnh hết!” Trương Thiên Dương hiền từ nói.Hôm nay, ông ta mời Trần Đức đến không chỉ vì chữa bệnh, mà còn muốn nói lời xin lỗi với anh.Không bàn đến tương lai nhà họ Trương, chỉ riêng mạng của Trương Thiên Dương cũng đang nằm trong tay Trần Đức, vì thế ông ta rất sỢ anh mang thù.Thấy Trần Đức không phải người thích mang thù, trái tim đang treo cao của Trương Thiên Dương rốt cuộc cũng hạ xuống, lúc này ông ta mới hoàn toàn thả lỏng.Qua ba lần rượu, khách chủ đều no say, Trương Thiên Dương ngỏ ý mời Trần Đức nán lại nhà họ Trương một thờiDương ngỏ ý mời Trần Đức nán lại nhà họ Trương một thời gian, nhưng anh lấy lý do phải bảo vệ Tống Ngữ Yên để từ chối.Đương nhiên Trương Thiên Dương biết chuyện của Tống Thiên Vũ, có điều, ông ta không ngờ Trần Đức lại có mối quan hệ với nhà họ Tống, việc này khiến ông ta cảm thấy tiếc hận không thôi.