Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 288: Chương 288

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Anh Thâm!”, Liễu Thế Hải cũng nói: “Thằng ranh này ngăn cản con gái tôi bán cho anh, liên quan mẹ gì đến nó chứ, Anh Thâm, nhanh g**t ch*t thằng chó này đi”.“Tiểu tạp chủng?”“Thằng chó chết?”“Bà mẹ nó, này thì tạp chủng này!”Đột nhiên, Anh Thâm giơ chân đá vào bụng Thân Tú Thanh, tiếp đó, hắn ta nhặt cái gạt tàn thuốc trên bàn trà đập vào đầu Liễu Thế Hải và gầm lên: “Đồ chết tiệt, muốn chết phải không, ông đây đưa chúng mày đi một đoạn!”Liễu Thế Hải, Thân Tú Thanh hai người sững sờ.Cái quái gì thế?Đánh nhầm người rồi à?Tại sao đột nhiên tấn công hai người bọn họ?“Anh Thâm…”, Thân Tú Thanh đáng thương nhìn về phía Anh Thâm.“Anh Thâm, anh đánh chúng tôi làm gì?”, Liễu Thế Hải vẻ mặt đau đớn, đầu chảy máu nhuộm ướt tóc, màu đỏ tươi chói mắt.Hai tên đàn em của Anh Thâm và Liễu Như Nguyệt cũng có chút bất ngờ và ngạc nhiên.Đây là đang phát điên, tự đánh người của mình à?Chỉ có trong lòng Anh Thâm sáng như gương, nhìn thì có vẻ bình lặng nhưng thực chất hiện tại hắn ta cực kỳ sợ hãi.Vị trước mặt này là đại ca lớn của hắn ta đấy.Thân Tú Thanh và Liễu Như Nguyệt hai con lợn ngu ngốc này dám đắc tội Trần Đức, đây đúng là tự mình tìm cái chết mà.Anh Thâm run bần bật, thận trong đến trước mặt Trần Đức, vẻ mặt sợ hãi, sau đó trịnh trọng cúi gập đầu 90 độ nói: “Em là Triệu Thâm, xin chào đại ca lớn!”Đại ca lớn!Ba chữ này, tràn ngập vẻ kính sợ và trang trọng.Anh Thâm không ngẩng đầu lên mà cứ cúi đầu như vậy.Không phải hắn ta không muốn đứng lên, mà bởi vì Trần Đức không nói, hắn ta không có dũng khí.Một lúc sau.Toàn bộ phòng khách yên tĩnh, tất cả mọi người đều kinh hãi.Da đầu tê rần.Đại ca lớn!Anh Thâm vậy mà lại gọi thằng nhóc kia là đại ca lớn?Hắn… rốt cuộc là người như thế nào?Liễu Như Nguyệt há to miệng…Chẳng trách anh lại có tự tin có thế giải quyết chuyện này, đây, là chỗ dựa của anh sao?Anh trai của Tử Hàm, lẽ nào cũng là một thành viên của thế giới ngầm?Khuôn mặt sưng vù như đầu heo của Thân Tú Thanh tràn đầy kinh hãi.Cô ta với thân phận là đàn em bí mật của Anh Thâm, sớm đã được nghe về chuyện ở Thiên Hương Kiều ngày hôm đó rồi.Đại ca lớn.Ngoài hai mươi tuổi.Phì Tứ cũng phải gọi một tiếng đại ca.Lẽ nào, chính là người thanh niên đang đứng trước mặt này.Thân Tú Thanh như bị sét đánh, ánh mắt tuyệt vọng.Lúc Anh Thâm nói với cô ta về đại ca lớn, đã cảnh cáo vài lần.Rằng cô ta đừng bao giờ khiêu khích đến vị đó, nếu không tự tay hắn ta sẽ xử lý cô ta.Xong rồi xong rồi…Toàn thân Thân Tú Thanh run lên.Liễu Thế Hải trong lòng càng thêm hỗn loạn, đại ca lớn cách xưng hô này, làm ông ta không biết nó có ý nghĩa là gì.Đại ca của đại ca Anh Thâm.Ông ta vô cùng hối hận.

“Anh Thâm!”, Liễu Thế Hải cũng nói: “Thằng ranh này ngăn cản con gái tôi bán cho anh, liên quan mẹ gì đến nó chứ, Anh Thâm, nhanh g**t ch*t thằng chó này đi”.

“Tiểu tạp chủng?”

“Thằng chó chết?”

“Bà mẹ nó, này thì tạp chủng này!”

Đột nhiên, Anh Thâm giơ chân đá vào bụng Thân Tú Thanh, tiếp đó, hắn ta nhặt cái gạt tàn thuốc trên bàn trà đập vào đầu Liễu Thế Hải và gầm lên: “Đồ chết tiệt, muốn chết phải không, ông đây đưa chúng mày đi một đoạn!”

Liễu Thế Hải, Thân Tú Thanh hai người sững sờ.

Cái quái gì thế?

Đánh nhầm người rồi à?

Tại sao đột nhiên tấn công hai người bọn họ?

“Anh Thâm…”, Thân Tú Thanh đáng thương nhìn về phía Anh Thâm.

“Anh Thâm, anh đánh chúng tôi làm gì?”, Liễu Thế Hải vẻ mặt đau đớn, đầu chảy máu nhuộm ướt tóc, màu đỏ tươi chói mắt.

Hai tên đàn em của Anh Thâm và Liễu Như Nguyệt cũng có chút bất ngờ và ngạc nhiên.

Đây là đang phát điên, tự đánh người của mình à?

Chỉ có trong lòng Anh Thâm sáng như gương, nhìn thì có vẻ bình lặng nhưng thực chất hiện tại hắn ta cực kỳ sợ hãi.

Vị trước mặt này là đại ca lớn của hắn ta đấy.

Thân Tú Thanh và Liễu Như Nguyệt hai con lợn ngu ngốc này dám đắc tội Trần Đức, đây đúng là tự mình tìm cái chết mà.

Anh Thâm run bần bật, thận trong đến trước mặt Trần Đức, vẻ mặt sợ hãi, sau đó trịnh trọng cúi gập đầu 90 độ nói: “Em là Triệu Thâm, xin chào đại ca lớn!”

Đại ca lớn!

Ba chữ này, tràn ngập vẻ kính sợ và trang trọng.

Anh Thâm không ngẩng đầu lên mà cứ cúi đầu như vậy.

Không phải hắn ta không muốn đứng lên, mà bởi vì Trần Đức không nói, hắn ta không có dũng khí.

Một lúc sau.

Toàn bộ phòng khách yên tĩnh, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Da đầu tê rần.

Đại ca lớn!

Anh Thâm vậy mà lại gọi thằng nhóc kia là đại ca lớn?

Hắn… rốt cuộc là người như thế nào?

Liễu Như Nguyệt há to miệng…

Chẳng trách anh lại có tự tin có thế giải quyết chuyện này, đây, là chỗ dựa của anh sao?

Anh trai của Tử Hàm, lẽ nào cũng là một thành viên của thế giới ngầm?

Khuôn mặt sưng vù như đầu heo của Thân Tú Thanh tràn đầy kinh hãi.

Cô ta với thân phận là đàn em bí mật của Anh Thâm, sớm đã được nghe về chuyện ở Thiên Hương Kiều ngày hôm đó rồi.

Đại ca lớn.

Ngoài hai mươi tuổi.

Phì Tứ cũng phải gọi một tiếng đại ca.

Lẽ nào, chính là người thanh niên đang đứng trước mặt này.

Thân Tú Thanh như bị sét đánh, ánh mắt tuyệt vọng.

Lúc Anh Thâm nói với cô ta về đại ca lớn, đã cảnh cáo vài lần.

Rằng cô ta đừng bao giờ khiêu khích đến vị đó, nếu không tự tay hắn ta sẽ xử lý cô ta.

Xong rồi xong rồi…

Toàn thân Thân Tú Thanh run lên.

Liễu Thế Hải trong lòng càng thêm hỗn loạn, đại ca lớn cách xưng hô này, làm ông ta không biết nó có ý nghĩa là gì.

Đại ca của đại ca Anh Thâm.

Ông ta vô cùng hối hận.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Anh Thâm!”, Liễu Thế Hải cũng nói: “Thằng ranh này ngăn cản con gái tôi bán cho anh, liên quan mẹ gì đến nó chứ, Anh Thâm, nhanh g**t ch*t thằng chó này đi”.“Tiểu tạp chủng?”“Thằng chó chết?”“Bà mẹ nó, này thì tạp chủng này!”Đột nhiên, Anh Thâm giơ chân đá vào bụng Thân Tú Thanh, tiếp đó, hắn ta nhặt cái gạt tàn thuốc trên bàn trà đập vào đầu Liễu Thế Hải và gầm lên: “Đồ chết tiệt, muốn chết phải không, ông đây đưa chúng mày đi một đoạn!”Liễu Thế Hải, Thân Tú Thanh hai người sững sờ.Cái quái gì thế?Đánh nhầm người rồi à?Tại sao đột nhiên tấn công hai người bọn họ?“Anh Thâm…”, Thân Tú Thanh đáng thương nhìn về phía Anh Thâm.“Anh Thâm, anh đánh chúng tôi làm gì?”, Liễu Thế Hải vẻ mặt đau đớn, đầu chảy máu nhuộm ướt tóc, màu đỏ tươi chói mắt.Hai tên đàn em của Anh Thâm và Liễu Như Nguyệt cũng có chút bất ngờ và ngạc nhiên.Đây là đang phát điên, tự đánh người của mình à?Chỉ có trong lòng Anh Thâm sáng như gương, nhìn thì có vẻ bình lặng nhưng thực chất hiện tại hắn ta cực kỳ sợ hãi.Vị trước mặt này là đại ca lớn của hắn ta đấy.Thân Tú Thanh và Liễu Như Nguyệt hai con lợn ngu ngốc này dám đắc tội Trần Đức, đây đúng là tự mình tìm cái chết mà.Anh Thâm run bần bật, thận trong đến trước mặt Trần Đức, vẻ mặt sợ hãi, sau đó trịnh trọng cúi gập đầu 90 độ nói: “Em là Triệu Thâm, xin chào đại ca lớn!”Đại ca lớn!Ba chữ này, tràn ngập vẻ kính sợ và trang trọng.Anh Thâm không ngẩng đầu lên mà cứ cúi đầu như vậy.Không phải hắn ta không muốn đứng lên, mà bởi vì Trần Đức không nói, hắn ta không có dũng khí.Một lúc sau.Toàn bộ phòng khách yên tĩnh, tất cả mọi người đều kinh hãi.Da đầu tê rần.Đại ca lớn!Anh Thâm vậy mà lại gọi thằng nhóc kia là đại ca lớn?Hắn… rốt cuộc là người như thế nào?Liễu Như Nguyệt há to miệng…Chẳng trách anh lại có tự tin có thế giải quyết chuyện này, đây, là chỗ dựa của anh sao?Anh trai của Tử Hàm, lẽ nào cũng là một thành viên của thế giới ngầm?Khuôn mặt sưng vù như đầu heo của Thân Tú Thanh tràn đầy kinh hãi.Cô ta với thân phận là đàn em bí mật của Anh Thâm, sớm đã được nghe về chuyện ở Thiên Hương Kiều ngày hôm đó rồi.Đại ca lớn.Ngoài hai mươi tuổi.Phì Tứ cũng phải gọi một tiếng đại ca.Lẽ nào, chính là người thanh niên đang đứng trước mặt này.Thân Tú Thanh như bị sét đánh, ánh mắt tuyệt vọng.Lúc Anh Thâm nói với cô ta về đại ca lớn, đã cảnh cáo vài lần.Rằng cô ta đừng bao giờ khiêu khích đến vị đó, nếu không tự tay hắn ta sẽ xử lý cô ta.Xong rồi xong rồi…Toàn thân Thân Tú Thanh run lên.Liễu Thế Hải trong lòng càng thêm hỗn loạn, đại ca lớn cách xưng hô này, làm ông ta không biết nó có ý nghĩa là gì.Đại ca của đại ca Anh Thâm.Ông ta vô cùng hối hận.

Chương 288: Chương 288