Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 293: Chương 293
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Còn có một con dao gọt hoa quả.Trên con dao gọt hoa quả dính đầy máu.Rõ ràng là hai ngón tay đó đã bị con dao gọt hoa quả cắt đứt!“Aaa!”Cùng lúc đó, trên sân bóng rổ vang lên một tiếng thét chói tai.Bạo Long ngã xuống đất, nắm chặt tay, lăn lộn trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.Lúc này, hai mắt hắn ta trợn trừng, vô cùng đau đớn, hàng loạt cơn đau thi nhau ập đến khiến hắn ta chịu không nổi, cả người run bền bật.“Anh Bạo Long!”“Anh Bạo Long, anh sao vậy?”, một đám đàn em vội vàng chạy đến, đỡ Bạo Long dậy, thấy bàn tay trái của Bạo Long đang chảy máu nhỏ giọt, còn thiếu mất hai ngón tay, cả đám đều trợn tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Lúc nãy…Bọn họ chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên.Ngay sau đó.Liền thấy Bạo Long ném con dao rựa xuống đất rồi gào thét!Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.Toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đầy ba giây!“Anh Bạo Long!”Một tên đàn em vội vàng lấy khăn trắng ra quấn chặt vết thương của hắn ta.Nhất thời, cả đám đàn em đều hoảng sợ vây quanh.Bạo Long lảo đảo trở lại ghế mây, sắc mặt u ám cực kỳ khó coi, dường như sắp bốc khói đến nơi, hắn ta hét lớn: “Là đứa nào, là đứa nào ném dao, đứa nào làm! Cút ra đây cho ông!”Đứng trên mặt đất, sắc mặt Triệu Thâm vô cùng bối rối.Chuyện gì đã xảy ra?“Này, chỉ có tao đang đứng ở đây, mày còn hỏi là ai làm, mày bị mù hả?”Ngay khi Bạo Long nói xong, một giọng nói thờ ơ vang lên từ bên ngoài đám đông.Giây tiếp theo.Hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía người vừa lên tiếng.Bao gồm cả Triệu Thâm.Lọt vào tầm mắt hắn ta…Là một nam thanh niên.Trông khoảng độ chỉ mới ngoài hai mươi.Khuôn mặt góc cạnh, tóc đầu đinh, ăn mặc giản dị.Trên tay anh còn cầm một bình rượu.Có vẻ như đang uống rượu.
Còn có một con dao gọt hoa quả.
Trên con dao gọt hoa quả dính đầy máu.
Rõ ràng là hai ngón tay đó đã bị con dao gọt hoa quả cắt đứt!
“Aaa!”
Cùng lúc đó, trên sân bóng rổ vang lên một tiếng thét chói tai.
Bạo Long ngã xuống đất, nắm chặt tay, lăn lộn trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Lúc này, hai mắt hắn ta trợn trừng, vô cùng đau đớn, hàng loạt cơn đau thi nhau ập đến khiến hắn ta chịu không nổi, cả người run bền bật.
“Anh Bạo Long!”
“Anh Bạo Long, anh sao vậy?”, một đám đàn em vội vàng chạy đến, đỡ Bạo Long dậy, thấy bàn tay trái của Bạo Long đang chảy máu nhỏ giọt, còn thiếu mất hai ngón tay, cả đám đều trợn tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc nãy…
Bọn họ chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên.
Ngay sau đó.
Liền thấy Bạo Long ném con dao rựa xuống đất rồi gào thét!
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đầy ba giây!
“Anh Bạo Long!”
Một tên đàn em vội vàng lấy khăn trắng ra quấn chặt vết thương của hắn ta.
Nhất thời, cả đám đàn em đều hoảng sợ vây quanh.
Bạo Long lảo đảo trở lại ghế mây, sắc mặt u ám cực kỳ khó coi, dường như sắp bốc khói đến nơi, hắn ta hét lớn: “Là đứa nào, là đứa nào ném dao, đứa nào làm! Cút ra đây cho ông!”
Đứng trên mặt đất, sắc mặt Triệu Thâm vô cùng bối rối.
Chuyện gì đã xảy ra?
“Này, chỉ có tao đang đứng ở đây, mày còn hỏi là ai làm, mày bị mù hả?”
Ngay khi Bạo Long nói xong, một giọng nói thờ ơ vang lên từ bên ngoài đám đông.
Giây tiếp theo.
Hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía người vừa lên tiếng.
Bao gồm cả Triệu Thâm.
Lọt vào tầm mắt hắn ta…
Là một nam thanh niên.
Trông khoảng độ chỉ mới ngoài hai mươi.
Khuôn mặt góc cạnh, tóc đầu đinh, ăn mặc giản dị.
Trên tay anh còn cầm một bình rượu.
Có vẻ như đang uống rượu.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Còn có một con dao gọt hoa quả.Trên con dao gọt hoa quả dính đầy máu.Rõ ràng là hai ngón tay đó đã bị con dao gọt hoa quả cắt đứt!“Aaa!”Cùng lúc đó, trên sân bóng rổ vang lên một tiếng thét chói tai.Bạo Long ngã xuống đất, nắm chặt tay, lăn lộn trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.Lúc này, hai mắt hắn ta trợn trừng, vô cùng đau đớn, hàng loạt cơn đau thi nhau ập đến khiến hắn ta chịu không nổi, cả người run bền bật.“Anh Bạo Long!”“Anh Bạo Long, anh sao vậy?”, một đám đàn em vội vàng chạy đến, đỡ Bạo Long dậy, thấy bàn tay trái của Bạo Long đang chảy máu nhỏ giọt, còn thiếu mất hai ngón tay, cả đám đều trợn tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Lúc nãy…Bọn họ chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên.Ngay sau đó.Liền thấy Bạo Long ném con dao rựa xuống đất rồi gào thét!Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.Toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đầy ba giây!“Anh Bạo Long!”Một tên đàn em vội vàng lấy khăn trắng ra quấn chặt vết thương của hắn ta.Nhất thời, cả đám đàn em đều hoảng sợ vây quanh.Bạo Long lảo đảo trở lại ghế mây, sắc mặt u ám cực kỳ khó coi, dường như sắp bốc khói đến nơi, hắn ta hét lớn: “Là đứa nào, là đứa nào ném dao, đứa nào làm! Cút ra đây cho ông!”Đứng trên mặt đất, sắc mặt Triệu Thâm vô cùng bối rối.Chuyện gì đã xảy ra?“Này, chỉ có tao đang đứng ở đây, mày còn hỏi là ai làm, mày bị mù hả?”Ngay khi Bạo Long nói xong, một giọng nói thờ ơ vang lên từ bên ngoài đám đông.Giây tiếp theo.Hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía người vừa lên tiếng.Bao gồm cả Triệu Thâm.Lọt vào tầm mắt hắn ta…Là một nam thanh niên.Trông khoảng độ chỉ mới ngoài hai mươi.Khuôn mặt góc cạnh, tóc đầu đinh, ăn mặc giản dị.Trên tay anh còn cầm một bình rượu.Có vẻ như đang uống rượu.