Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 297: Chương 297
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chỉ là…Mấy chục tên côn đồ còn lại không còn bình tĩnh nữa.Cả đám đang bao vây Trần Đức, nhưng lại đứng cách anh hơn hai mét, tay cầm vũ khí, nhưng lại run bần bật…Giờ phút này, xem ra không phải bọn họ đang bao vây Trần Đức, mà là Trần Đức đang bao vây bọn họ!Chạy thì không được mà đánh cũng không xong!Trong lòng ai nấy cũng vô cùng sợ hãiSợ hãi đến tột độ.Bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Nhưng…Bọn họ có thể thấy rõ, trên người những kẻ vừa ngã xuống đều bị thương ở mức độ khác nhau, nhiều bộ phận trên cơ thể của bọn họ đều bị vỡ vụn, xuất hiện những lỗ máu nhỏ!Những lỗ máu kia được tạo thành chỉ với năm ngón tay của nam thanh niên trước mặt!Tình cảnh này gây đả kích quá lớn khiến tất cả đều tái mặt vì sợ hãi, không ai dám xông lên phía trước!“Không còn ai nữa sao?”Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Trần Đức lại vang lên: “Nếu đã như thế, vậy thì… tất cả quỳ xuống cho tao!”Im lặng!Sự im lặng đến chết người!Một câu nói của Trần Đức khiến không khí xung quanh trở nên hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng thở cũng như sắp ngừng lại!Hơn sáu mươi tên côn đồ tay cầm vũ khí, đưa mắt nhìn nhau.“Quỳ con mẹ mày, đứng ngây ra đó làm gì, lên hết đi, một mình hắn có thể đánh thắng sáu mươi người bọn mày hả?”, Bạo Long cũng có chút hoảng hốt, nhưng hắn ta không thể rỏ ra sợ hãi, lớn tiếng quát: “g**t ch*t hắn, g**t ch*t hắn cho tao!”“Lên!”Hắn ta vừa ra lệnh, đám côn đồ đó như được tiêm máu gà, bất giác xông lên.“Haha…”Trần Đức cười khẩy.Nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.Đồng thời.Tên côn đồ đầu tiên lao lên đã ở trước mặt anh.Tên đó đang cầm một cái rìu!Chiếc rìu đen lóe sáng dữ dội, chém vào người Trần Đức.Chỉ là…Giây tiếp theo.Chiếc rìu đột ngột dừng lại ở khoảng cách nửa mét so với Trần Đức!Ngay sau đó.Chân của chủ nhân đang cầm chiếc rìu, bắt đầu từ từ rời khỏi mặt đất!Trên cổ của hắn ta, không biết từ bao giờ đã xuất hiện một bàn tay!Bàn tay đó túm chặt cổ tên côn đồ, dùng sức nhấc hắn ta lên!Nhấc lên cao hơn nữa!Dường như đang tuyên bố điều gìđó!Trần Đức ném mạnh một cái, tên cô đồ đó rơi xuống đất, giống như rác bị quăng đi.
Chỉ là…
Mấy chục tên côn đồ còn lại không còn bình tĩnh nữa.
Cả đám đang bao vây Trần Đức, nhưng lại đứng cách anh hơn hai mét, tay cầm vũ khí, nhưng lại run bần bật…
Giờ phút này, xem ra không phải bọn họ đang bao vây Trần Đức, mà là Trần Đức đang bao vây bọn họ!
Chạy thì không được mà đánh cũng không xong!
Trong lòng ai nấy cũng vô cùng sợ hãi
Sợ hãi đến tột độ.
Bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng…
Bọn họ có thể thấy rõ, trên người những kẻ vừa ngã xuống đều bị thương ở mức độ khác nhau, nhiều bộ phận trên cơ thể của bọn họ đều bị vỡ vụn, xuất hiện những lỗ máu nhỏ!
Những lỗ máu kia được tạo thành chỉ với năm ngón tay của nam thanh niên trước mặt!
Tình cảnh này gây đả kích quá lớn khiến tất cả đều tái mặt vì sợ hãi, không ai dám xông lên phía trước!
“Không còn ai nữa sao?”
Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Trần Đức lại vang lên: “Nếu đã như thế, vậy thì… tất cả quỳ xuống cho tao!”
Im lặng!
Sự im lặng đến chết người!
Một câu nói của Trần Đức khiến không khí xung quanh trở nên hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng thở cũng như sắp ngừng lại!
Hơn sáu mươi tên côn đồ tay cầm vũ khí, đưa mắt nhìn nhau.
“Quỳ con mẹ mày, đứng ngây ra đó làm gì, lên hết đi, một mình hắn có thể đánh thắng sáu mươi người bọn mày hả?”, Bạo Long cũng có chút hoảng hốt, nhưng hắn ta không thể rỏ ra sợ hãi, lớn tiếng quát: “g**t ch*t hắn, g**t ch*t hắn cho tao!”
“Lên!”
Hắn ta vừa ra lệnh, đám côn đồ đó như được tiêm máu gà, bất giác xông lên.
“Haha…”
Trần Đức cười khẩy.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.
Đồng thời.
Tên côn đồ đầu tiên lao lên đã ở trước mặt anh.
Tên đó đang cầm một cái rìu!
Chiếc rìu đen lóe sáng dữ dội, chém vào người Trần Đức.
Chỉ là…
Giây tiếp theo.
Chiếc rìu đột ngột dừng lại ở khoảng cách nửa mét so với Trần Đức!
Ngay sau đó.
Chân của chủ nhân đang cầm chiếc rìu, bắt đầu từ từ rời khỏi mặt đất!
Trên cổ của hắn ta, không biết từ bao giờ đã xuất hiện một bàn tay!
Bàn tay đó túm chặt cổ tên côn đồ, dùng sức nhấc hắn ta lên!
Nhấc lên cao hơn nữa!
Dường như đang tuyên bố điều gì
đó!
Trần Đức ném mạnh một cái, tên cô đồ đó rơi xuống đất, giống như rác bị quăng đi.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chỉ là…Mấy chục tên côn đồ còn lại không còn bình tĩnh nữa.Cả đám đang bao vây Trần Đức, nhưng lại đứng cách anh hơn hai mét, tay cầm vũ khí, nhưng lại run bần bật…Giờ phút này, xem ra không phải bọn họ đang bao vây Trần Đức, mà là Trần Đức đang bao vây bọn họ!Chạy thì không được mà đánh cũng không xong!Trong lòng ai nấy cũng vô cùng sợ hãiSợ hãi đến tột độ.Bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Nhưng…Bọn họ có thể thấy rõ, trên người những kẻ vừa ngã xuống đều bị thương ở mức độ khác nhau, nhiều bộ phận trên cơ thể của bọn họ đều bị vỡ vụn, xuất hiện những lỗ máu nhỏ!Những lỗ máu kia được tạo thành chỉ với năm ngón tay của nam thanh niên trước mặt!Tình cảnh này gây đả kích quá lớn khiến tất cả đều tái mặt vì sợ hãi, không ai dám xông lên phía trước!“Không còn ai nữa sao?”Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Trần Đức lại vang lên: “Nếu đã như thế, vậy thì… tất cả quỳ xuống cho tao!”Im lặng!Sự im lặng đến chết người!Một câu nói của Trần Đức khiến không khí xung quanh trở nên hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng thở cũng như sắp ngừng lại!Hơn sáu mươi tên côn đồ tay cầm vũ khí, đưa mắt nhìn nhau.“Quỳ con mẹ mày, đứng ngây ra đó làm gì, lên hết đi, một mình hắn có thể đánh thắng sáu mươi người bọn mày hả?”, Bạo Long cũng có chút hoảng hốt, nhưng hắn ta không thể rỏ ra sợ hãi, lớn tiếng quát: “g**t ch*t hắn, g**t ch*t hắn cho tao!”“Lên!”Hắn ta vừa ra lệnh, đám côn đồ đó như được tiêm máu gà, bất giác xông lên.“Haha…”Trần Đức cười khẩy.Nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.Đồng thời.Tên côn đồ đầu tiên lao lên đã ở trước mặt anh.Tên đó đang cầm một cái rìu!Chiếc rìu đen lóe sáng dữ dội, chém vào người Trần Đức.Chỉ là…Giây tiếp theo.Chiếc rìu đột ngột dừng lại ở khoảng cách nửa mét so với Trần Đức!Ngay sau đó.Chân của chủ nhân đang cầm chiếc rìu, bắt đầu từ từ rời khỏi mặt đất!Trên cổ của hắn ta, không biết từ bao giờ đã xuất hiện một bàn tay!Bàn tay đó túm chặt cổ tên côn đồ, dùng sức nhấc hắn ta lên!Nhấc lên cao hơn nữa!Dường như đang tuyên bố điều gìđó!Trần Đức ném mạnh một cái, tên cô đồ đó rơi xuống đất, giống như rác bị quăng đi.