Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 315: Chương 315

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Đột nhiên, một giọng nói non nớt truyền đến từ phía sau, Trần Đức ngoảnh đầu nhìn lại, trong thang máy, Lâm Khải đang cùng hai đứa nhỏ đi về phía bên này.Tử Hàm vừa thấy Trần Đức liền nhảy lên bố nhào về phía anh.Động tác này khiến anh sợ bóng sợ gió một phen, Trần Đức không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, một phát ôm chặt lấy Tử Hàm: “Con nhóc em lại đi đâu chơi rồi?”“Người ta mới không đi chơi, anh Lâm Khải đưa chúng em đi tái khám, viện trưởng nói rằng em rất nhanh sẽ hồi phục lại, còn nói đó là kỳ tích, không baolâu nữa Tử Hàm có thể đi học rồi”, Tử Hàm kiêu ngạo đáp: “Anh Bát Hoang, anh có phải là lại nhớ Tử Hàm rồi hay không, vì vậy mới tới đây để gặp người ta”.“Em thật thông minh”, Trần Đức bật cười: “Anh bảo anh Lâm Khải dẫn các em đi công viên giải trí chơi, có được không?”“Được ạ được ạ!”, Tử Hàm chớp chớp mắt to đầy phấn khích: “Anh Bát Hoang, yêu anh 3000 lần!”“3000 lần? Anh trai em không chịu nổi nhiều tình yêu như vậy đâu”, Trần Đức cưng chiều vỗ nhẹ đầu nhỏ của cô bé, sau đó thả cô xuống: “Em đi chơi với Tiểu Khả trước đi, anh đi nói chuyện với anh Lâm Khải”.“Vâng!”Tử Hàm hoạt bát nhảy chân sáo đi tìm Tiểu Khả, Lâm Khải liền bước tới nói: “Anh Bát Hoang, sao hôm nay anh lại có thời gian rảnh đưa bọn trẻ đi chơi? Anh không đi làm à?”“Không phải tôi mà là anh!”, Trần Đức kéo Lâm Khải sang một bên, thận trọng nói: “Tôi vô tình đắc tội với một vài người tại nơi làm việc, bọn chúng muốn tìm tôi gây rắc rối, muốn ra tay với Tử Hàm, anh mau đưa bọn trẻ rời đi theo cửa sau của bệnh viện đi”.Lâm Khải lập tức sững người, vốn tưởng rằng Trần Đức đang cùng anh ta nói đùa, nhưng nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của anh, liền biết sự việc lần này thực sự nghiêm trọng: “Anh Bát Hoang, tại sao lại không báo cảnh sát?”“Tôi có lý do của mình, bọn chúng sắp tới rồi, anh mau đưa mọi người rời khoi đi”.“Được!”Lâm Khải tin tưởng tuyệt đối vào Trần Đức, ngay lập tức mang theo hai đứa nhỏ rời đi theo cửa sau của bệnh viện.Cùng lúc đó, trước cửa bệnh viện 308 hai nhà đầu tư vào bệnh viện đang nơm nớp lo sợ đứng ở cửa.Ngoài họ, lãnh đạo các cấp cũng như các cô, chú y tá của bệnh viện cũng đứng thành một hàng.Dường như đang chờ đợi một nhân vật quan trọng nào đó.Chẳng bao lâu.Hai người đều lộ vẻ mặt kinh ngạc bởi cách đó không xa, một chiếc xe thương vụ màu đen đang lái về hướng này rồi chậm rãi đỗ lại.Từ trong xe bước xuống một người đàn ông.Thấy hắn ta, hai người kia liền tiến lên nghênh đón, trong đó chủ tịch Hà trạc tuổi năm mươi hỏi:“Xin hỏi cậu Hàn- Hàn Thái không tới sao?”“Bốp!”Người tới trực tiếp vung tay tát thẳng vào mặt chủ tịch Hà đã hơn năm mươi tuổi: “ông cũng xứng gọi thẳng tên của cậu Hàn?”Người đến tiến lên liền quăng cho chủ tịch Hà một cái tát thô bạo, không hề khách sáo và nương tay.Cái tát này khiến các nhân viên bệnh viện 308 nhìn tới giật thót tim.Ai không biết chủ tịch Hà cho dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng lại khét tiếng hung bạo, một lời không vừa ý liền động tay động chân, dám ra tay tát ông ta, người này là đang tự tìm đường chết sao?

Đột nhiên, một giọng nói non nớt truyền đến từ phía sau, Trần Đức ngoảnh đầu nhìn lại, trong thang máy, Lâm Khải đang cùng hai đứa nhỏ đi về phía bên này.

Tử Hàm vừa thấy Trần Đức liền nhảy lên bố nhào về phía anh.

Động tác này khiến anh sợ bóng sợ gió một phen, Trần Đức không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, một phát ôm chặt lấy Tử Hàm: “Con nhóc em lại đi đâu chơi rồi?”

“Người ta mới không đi chơi, anh Lâm Khải đưa chúng em đi tái khám, viện trưởng nói rằng em rất nhanh sẽ hồi phục lại, còn nói đó là kỳ tích, không bao

lâu nữa Tử Hàm có thể đi học rồi”, Tử Hàm kiêu ngạo đáp: “Anh Bát Hoang, anh có phải là lại nhớ Tử Hàm rồi hay không, vì vậy mới tới đây để gặp người ta”.

“Em thật thông minh”, Trần Đức bật cười: “Anh bảo anh Lâm Khải dẫn các em đi công viên giải trí chơi, có được không?”

“Được ạ được ạ!”, Tử Hàm chớp chớp mắt to đầy phấn khích: “Anh Bát Hoang, yêu anh 3000 lần!”

“3000 lần? Anh trai em không chịu nổi nhiều tình yêu như vậy đâu”, Trần Đức cưng chiều vỗ nhẹ đầu nhỏ của cô bé, sau đó thả cô xuống: “Em đi chơi với Tiểu Khả trước đi, anh đi nói chuyện với anh Lâm Khải”.

“Vâng!”

Tử Hàm hoạt bát nhảy chân sáo đi tìm Tiểu Khả, Lâm Khải liền bước tới nói: “Anh Bát Hoang, sao hôm nay anh lại có thời gian rảnh đưa bọn trẻ đi chơi? Anh không đi làm à?”

“Không phải tôi mà là anh!”, Trần Đức kéo Lâm Khải sang một bên, thận trọng nói: “Tôi vô tình đắc tội với một vài người tại nơi làm việc, bọn chúng muốn tìm tôi gây rắc rối, muốn ra tay với Tử Hàm, anh mau đưa bọn trẻ rời đi theo cửa sau của bệnh viện đi”.

Lâm Khải lập tức sững người, vốn tưởng rằng Trần Đức đang cùng anh ta nói đùa, nhưng nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của anh, liền biết sự việc lần này thực sự nghiêm trọng: “Anh Bát Hoang, tại sao lại không báo cảnh sát?”

“Tôi có lý do của mình, bọn chúng sắp tới rồi, anh mau đưa mọi người rời khoi đi”.

“Được!”

Lâm Khải tin tưởng tuyệt đối vào Trần Đức, ngay lập tức mang theo hai đứa nhỏ rời đi theo cửa sau của bệnh viện.

Cùng lúc đó, trước cửa bệnh viện 308 hai nhà đầu tư vào bệnh viện đang nơm nớp lo sợ đứng ở cửa.

Ngoài họ, lãnh đạo các cấp cũng như các cô, chú y tá của bệnh viện cũng đứng thành một hàng.

Dường như đang chờ đợi một nhân vật quan trọng nào đó.

Chẳng bao lâu.

Hai người đều lộ vẻ mặt kinh ngạc bởi cách đó không xa, một chiếc xe thương vụ màu đen đang lái về hướng này rồi chậm rãi đỗ lại.

Từ trong xe bước xuống một người đàn ông.

Thấy hắn ta, hai người kia liền tiến lên nghênh đón, trong đó chủ tịch Hà trạc tuổi năm mươi hỏi:

“Xin hỏi cậu Hàn- Hàn Thái không tới sao?”

“Bốp!”

Người tới trực tiếp vung tay tát thẳng vào mặt chủ tịch Hà đã hơn năm mươi tuổi: “ông cũng xứng gọi thẳng tên của cậu Hàn?”

Người đến tiến lên liền quăng cho chủ tịch Hà một cái tát thô bạo, không hề khách sáo và nương tay.

Cái tát này khiến các nhân viên bệnh viện 308 nhìn tới giật thót tim.

Ai không biết chủ tịch Hà cho dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng lại khét tiếng hung bạo, một lời không vừa ý liền động tay động chân, dám ra tay tát ông ta, người này là đang tự tìm đường chết sao?

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Đột nhiên, một giọng nói non nớt truyền đến từ phía sau, Trần Đức ngoảnh đầu nhìn lại, trong thang máy, Lâm Khải đang cùng hai đứa nhỏ đi về phía bên này.Tử Hàm vừa thấy Trần Đức liền nhảy lên bố nhào về phía anh.Động tác này khiến anh sợ bóng sợ gió một phen, Trần Đức không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, một phát ôm chặt lấy Tử Hàm: “Con nhóc em lại đi đâu chơi rồi?”“Người ta mới không đi chơi, anh Lâm Khải đưa chúng em đi tái khám, viện trưởng nói rằng em rất nhanh sẽ hồi phục lại, còn nói đó là kỳ tích, không baolâu nữa Tử Hàm có thể đi học rồi”, Tử Hàm kiêu ngạo đáp: “Anh Bát Hoang, anh có phải là lại nhớ Tử Hàm rồi hay không, vì vậy mới tới đây để gặp người ta”.“Em thật thông minh”, Trần Đức bật cười: “Anh bảo anh Lâm Khải dẫn các em đi công viên giải trí chơi, có được không?”“Được ạ được ạ!”, Tử Hàm chớp chớp mắt to đầy phấn khích: “Anh Bát Hoang, yêu anh 3000 lần!”“3000 lần? Anh trai em không chịu nổi nhiều tình yêu như vậy đâu”, Trần Đức cưng chiều vỗ nhẹ đầu nhỏ của cô bé, sau đó thả cô xuống: “Em đi chơi với Tiểu Khả trước đi, anh đi nói chuyện với anh Lâm Khải”.“Vâng!”Tử Hàm hoạt bát nhảy chân sáo đi tìm Tiểu Khả, Lâm Khải liền bước tới nói: “Anh Bát Hoang, sao hôm nay anh lại có thời gian rảnh đưa bọn trẻ đi chơi? Anh không đi làm à?”“Không phải tôi mà là anh!”, Trần Đức kéo Lâm Khải sang một bên, thận trọng nói: “Tôi vô tình đắc tội với một vài người tại nơi làm việc, bọn chúng muốn tìm tôi gây rắc rối, muốn ra tay với Tử Hàm, anh mau đưa bọn trẻ rời đi theo cửa sau của bệnh viện đi”.Lâm Khải lập tức sững người, vốn tưởng rằng Trần Đức đang cùng anh ta nói đùa, nhưng nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của anh, liền biết sự việc lần này thực sự nghiêm trọng: “Anh Bát Hoang, tại sao lại không báo cảnh sát?”“Tôi có lý do của mình, bọn chúng sắp tới rồi, anh mau đưa mọi người rời khoi đi”.“Được!”Lâm Khải tin tưởng tuyệt đối vào Trần Đức, ngay lập tức mang theo hai đứa nhỏ rời đi theo cửa sau của bệnh viện.Cùng lúc đó, trước cửa bệnh viện 308 hai nhà đầu tư vào bệnh viện đang nơm nớp lo sợ đứng ở cửa.Ngoài họ, lãnh đạo các cấp cũng như các cô, chú y tá của bệnh viện cũng đứng thành một hàng.Dường như đang chờ đợi một nhân vật quan trọng nào đó.Chẳng bao lâu.Hai người đều lộ vẻ mặt kinh ngạc bởi cách đó không xa, một chiếc xe thương vụ màu đen đang lái về hướng này rồi chậm rãi đỗ lại.Từ trong xe bước xuống một người đàn ông.Thấy hắn ta, hai người kia liền tiến lên nghênh đón, trong đó chủ tịch Hà trạc tuổi năm mươi hỏi:“Xin hỏi cậu Hàn- Hàn Thái không tới sao?”“Bốp!”Người tới trực tiếp vung tay tát thẳng vào mặt chủ tịch Hà đã hơn năm mươi tuổi: “ông cũng xứng gọi thẳng tên của cậu Hàn?”Người đến tiến lên liền quăng cho chủ tịch Hà một cái tát thô bạo, không hề khách sáo và nương tay.Cái tát này khiến các nhân viên bệnh viện 308 nhìn tới giật thót tim.Ai không biết chủ tịch Hà cho dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng lại khét tiếng hung bạo, một lời không vừa ý liền động tay động chân, dám ra tay tát ông ta, người này là đang tự tìm đường chết sao?

Chương 315: Chương 315