Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 348

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chết rồi!Hắn trực tiếp bị một đấm Trần Đức đánh chết!Đây, chỉ mới là khởi đầu…Bóng dáng Trần Đức lại di chuyển, một lần nữa lao vào đám đông!“Rầm rầm rầm rầm rầm!”Giây tiếp theo.Trong trang viên, những bóng người bay cao và đáp xuống một cách nặng nề, Trần Đức giống như một bóng ma, đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất.Mỗi lần xuất hiện đều kèm theo một cú đấm dữ dội, một bóng người bay ra trước khi gào thét, thi thể đã bị biến dạng và chết ngay tại chỗ.Anh giống như ác quỷ!Mọi cú đấm đều giáng vào cùng một vị trí!Những võ giả còn lại, ai cũng biết rõ anh sắp xuất hiện, anh sắp giết người, thậm chí còn biết nắm đấm của anh sẽ đánh vào ngực bọn họ!Nhưng…Điều đáng sợ là không ai có thể trốn thoát và không ai có thể ngăn cản chuyện đó!Bất lực!Đối mặt với Trần Bát Hoang, bọn họcó cảm giác bất lực đến cùng cực!Sự chênh lệch về sức mạnh giữa bọn họ quá lớn, không cùng đẳng cấp chút nào!Trần Đức dừng lại, còn có tám người đang đứng.Hơn một trăm người, chỉ còn lại tám người bọn họ!Lúc này, bọn họ vừa hoảng loạn, vừa bất an, vừa sợ hãi.Là tử sĩ, cái chết đối với bọn họ không đáng sợ đếm vậy, cho nên dù Trần Đức có mạnh đến đâu, bọn họ cũng không trốn tránh, không bỏ chạy…Nhưng cho dù không sợ chết, bọn họ vẫn đang cực kỳ sợ hãi, không phải sợ chết, mà là sợ Trần Bát Hoang!Đây là một loại tâm lý rất mâu thuẫn, nhưng nó là một tồn tại thực tế!Chỉ vì đối thủ quá mạnh!Đã vượt ra khỏi khả năng hiểu biết của bọn họ!Cũng bởi vì đồng đội của bọn họ đã chết quá thảm hại!Vũ khí trong tay của tám người đó không biết từ khi nào đã rơi xuống đất, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng lăn xuống.Ai đó bất giác nuốt một ngụm nước bọt.Không phải người!Thực sự là không phải người!Bọn họ không thể tìm ra lý do tại sao lại có người mạnh hơn bọn họ nhiều đến vậy!Phải biết rằng…Bọn họ là võ giả!Đã vượt hẳn sự tồn tại của người thường…Tuy nhiên, đứng trước Trần Bát Hoang, bọn họ vẫn chỉ là rác, rác trong đống rác.“Thình thịch!”“Thình thịch!”“Thình thịch!”Trần Đức không nói gì, chỉ đứng đó nhìn bọn họ, giây tiếp theo, tám người trực tiếp quỳ xuống, thành khấn quỳ trên mặt đất, cong người xuống, mặt đã áp sát đất!Quỳ lạy!Thành tâm quỳ lạy!Hoặc nói cách khác…Là đang cầu xin tha mạng!Tám người phía sau Trần Đức bước tới trước, kề dao vào cổ tám người kia, cứa nhẹ, tám người đó liền ngã xuống đất, không chút phòng ngự hay kháng cự.Bởi vì…Trần Bát Hoang đang ớ đây.Mọi sự kháng cự đều vô ích, không có tác dụng gì cả.Bọn họ chỉ muốn giữ nguyên thi thể!Bên ngoài trang viên.Hơn một trăm võ giả đều bị tiêudiệt!Tám người do Trương Thiên Dương phái đến lại nâng chiếc hũ tro cốt khổng lồ lên.Theo bước chân của Trần Đức đi về phía ngôi biệt thự cao lớn, nguy nga tựa như cung điện.Bước đi không nhanh, giống như đang đi dạo.

Chết rồi!

Hắn trực tiếp bị một đấm Trần Đức đánh chết!

Đây, chỉ mới là khởi đầu…

Bóng dáng Trần Đức lại di chuyển, một lần nữa lao vào đám đông!

“Rầm rầm rầm rầm rầm!”

Giây tiếp theo.

Trong trang viên, những bóng người bay cao và đáp xuống một cách nặng nề, Trần Đức giống như một bóng ma, đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất.

Mỗi lần xuất hiện đều kèm theo một cú đấm dữ dội, một bóng người bay ra trước khi gào thét, thi thể đã bị biến dạng và chết ngay tại chỗ.

Anh giống như ác quỷ!

Mọi cú đấm đều giáng vào cùng một vị trí!

Những võ giả còn lại, ai cũng biết rõ anh sắp xuất hiện, anh sắp giết người, thậm chí còn biết nắm đấm của anh sẽ đánh vào ngực bọn họ!

Nhưng…

Điều đáng sợ là không ai có thể trốn thoát và không ai có thể ngăn cản chuyện đó!

Bất lực!

Đối mặt với Trần Bát Hoang, bọn họ

có cảm giác bất lực đến cùng cực!

Sự chênh lệch về sức mạnh giữa bọn họ quá lớn, không cùng đẳng cấp chút nào!

Trần Đức dừng lại, còn có tám người đang đứng.

Hơn một trăm người, chỉ còn lại tám người bọn họ!

Lúc này, bọn họ vừa hoảng loạn, vừa bất an, vừa sợ hãi.

Là tử sĩ, cái chết đối với bọn họ không đáng sợ đếm vậy, cho nên dù Trần Đức có mạnh đến đâu, bọn họ cũng không trốn tránh, không bỏ chạy…

Nhưng cho dù không sợ chết, bọn họ vẫn đang cực kỳ sợ hãi, không phải sợ chết, mà là sợ Trần Bát Hoang!

Đây là một loại tâm lý rất mâu thuẫn, nhưng nó là một tồn tại thực tế!

Chỉ vì đối thủ quá mạnh!

Đã vượt ra khỏi khả năng hiểu biết của bọn họ!

Cũng bởi vì đồng đội của bọn họ đã chết quá thảm hại!

Vũ khí trong tay của tám người đó không biết từ khi nào đã rơi xuống đất, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng lăn xuống.

Ai đó bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

Không phải người!

Thực sự là không phải người!

Bọn họ không thể tìm ra lý do tại sao lại có người mạnh hơn bọn họ nhiều đến vậy!

Phải biết rằng…

Bọn họ là võ giả!

Đã vượt hẳn sự tồn tại của người thường…

Tuy nhiên, đứng trước Trần Bát Hoang, bọn họ vẫn chỉ là rác, rác trong đống rác.

“Thình thịch!”

“Thình thịch!”

“Thình thịch!”

Trần Đức không nói gì, chỉ đứng đó nhìn bọn họ, giây tiếp theo, tám người trực tiếp quỳ xuống, thành khấn quỳ trên mặt đất, cong người xuống, mặt đã áp sát đất!

Quỳ lạy!

Thành tâm quỳ lạy!

Hoặc nói cách khác…

Là đang cầu xin tha mạng!

Tám người phía sau Trần Đức bước tới trước, kề dao vào cổ tám người kia, cứa nhẹ, tám người đó liền ngã xuống đất, không chút phòng ngự hay kháng cự.

Bởi vì…

Trần Bát Hoang đang ớ đây.

Mọi sự kháng cự đều vô ích, không có tác dụng gì cả.

Bọn họ chỉ muốn giữ nguyên thi thể!

Bên ngoài trang viên.

Hơn một trăm võ giả đều bị tiêu

diệt!

Tám người do Trương Thiên Dương phái đến lại nâng chiếc hũ tro cốt khổng lồ lên.

Theo bước chân của Trần Đức đi về phía ngôi biệt thự cao lớn, nguy nga tựa như cung điện.

Bước đi không nhanh, giống như đang đi dạo.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chết rồi!Hắn trực tiếp bị một đấm Trần Đức đánh chết!Đây, chỉ mới là khởi đầu…Bóng dáng Trần Đức lại di chuyển, một lần nữa lao vào đám đông!“Rầm rầm rầm rầm rầm!”Giây tiếp theo.Trong trang viên, những bóng người bay cao và đáp xuống một cách nặng nề, Trần Đức giống như một bóng ma, đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất.Mỗi lần xuất hiện đều kèm theo một cú đấm dữ dội, một bóng người bay ra trước khi gào thét, thi thể đã bị biến dạng và chết ngay tại chỗ.Anh giống như ác quỷ!Mọi cú đấm đều giáng vào cùng một vị trí!Những võ giả còn lại, ai cũng biết rõ anh sắp xuất hiện, anh sắp giết người, thậm chí còn biết nắm đấm của anh sẽ đánh vào ngực bọn họ!Nhưng…Điều đáng sợ là không ai có thể trốn thoát và không ai có thể ngăn cản chuyện đó!Bất lực!Đối mặt với Trần Bát Hoang, bọn họcó cảm giác bất lực đến cùng cực!Sự chênh lệch về sức mạnh giữa bọn họ quá lớn, không cùng đẳng cấp chút nào!Trần Đức dừng lại, còn có tám người đang đứng.Hơn một trăm người, chỉ còn lại tám người bọn họ!Lúc này, bọn họ vừa hoảng loạn, vừa bất an, vừa sợ hãi.Là tử sĩ, cái chết đối với bọn họ không đáng sợ đếm vậy, cho nên dù Trần Đức có mạnh đến đâu, bọn họ cũng không trốn tránh, không bỏ chạy…Nhưng cho dù không sợ chết, bọn họ vẫn đang cực kỳ sợ hãi, không phải sợ chết, mà là sợ Trần Bát Hoang!Đây là một loại tâm lý rất mâu thuẫn, nhưng nó là một tồn tại thực tế!Chỉ vì đối thủ quá mạnh!Đã vượt ra khỏi khả năng hiểu biết của bọn họ!Cũng bởi vì đồng đội của bọn họ đã chết quá thảm hại!Vũ khí trong tay của tám người đó không biết từ khi nào đã rơi xuống đất, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng lăn xuống.Ai đó bất giác nuốt một ngụm nước bọt.Không phải người!Thực sự là không phải người!Bọn họ không thể tìm ra lý do tại sao lại có người mạnh hơn bọn họ nhiều đến vậy!Phải biết rằng…Bọn họ là võ giả!Đã vượt hẳn sự tồn tại của người thường…Tuy nhiên, đứng trước Trần Bát Hoang, bọn họ vẫn chỉ là rác, rác trong đống rác.“Thình thịch!”“Thình thịch!”“Thình thịch!”Trần Đức không nói gì, chỉ đứng đó nhìn bọn họ, giây tiếp theo, tám người trực tiếp quỳ xuống, thành khấn quỳ trên mặt đất, cong người xuống, mặt đã áp sát đất!Quỳ lạy!Thành tâm quỳ lạy!Hoặc nói cách khác…Là đang cầu xin tha mạng!Tám người phía sau Trần Đức bước tới trước, kề dao vào cổ tám người kia, cứa nhẹ, tám người đó liền ngã xuống đất, không chút phòng ngự hay kháng cự.Bởi vì…Trần Bát Hoang đang ớ đây.Mọi sự kháng cự đều vô ích, không có tác dụng gì cả.Bọn họ chỉ muốn giữ nguyên thi thể!Bên ngoài trang viên.Hơn một trăm võ giả đều bị tiêudiệt!Tám người do Trương Thiên Dương phái đến lại nâng chiếc hũ tro cốt khổng lồ lên.Theo bước chân của Trần Đức đi về phía ngôi biệt thự cao lớn, nguy nga tựa như cung điện.Bước đi không nhanh, giống như đang đi dạo.

Chương 348