Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 383
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Đúng lúc này, trong đám người vang lên tiếng ồn ào, gần nhất tất cả những người có mặt ở quán rượu đều đứng lên, nhìn về phía cầu thang sáng bóng đi thông lên lầu hai.Dưới ánh đèn rực rỡ, lúc này, một người phụ nữ đang bước xuống từng bậc thang trong sự bảo vệ của ba bốn tên áo đen.Cô ấy mặc một cái váy dài màu đỏ rực, dưới chiếc cổ thơm ngát là một vùng trắng nõn nà như ngọc dương chi, nửa kín nửa hở, phác họa đường cong no đủ mà xinh đẹp.Xuống chút nữa là cái eo thon thả, uyến chuyển, xinh đẹp cực hạn.Cặp đùi trắng mịn, thẳng tắp ẩn hiện trong làn váy xẻ tà, phối hợp cùng dáng người hoàn mỹ tạo thành một đường cong chữ s.Đôi chân mang giày cao gót đỏ bước xuống từng bậc thang, mỗi một bước đi đều cực kỳ tao nhã, động lòng người, mỹ đến cưc han.Người phụ nữ vừa xuất hiện trong tầm mắt mọi người đã tạo thành gọn sóng, cô ấy quả thật rất xinh đẹp, bất kể là gương mặt tinh xảo, quyến rũ hay dáng người thướt tha uyển chuyển thì trong quán bar cũng không ai sánh bằng..
Đúng lúc này, trong đám người vang lên tiếng ồn ào, gần nhất tất cả những người có mặt ở quán rượu đều đứng lên, nhìn về phía cầu thang sáng bóng đi thông lên lầu hai.
Dưới ánh đèn rực rỡ, lúc này, một người phụ nữ đang bước xuống từng bậc thang trong sự bảo vệ của ba bốn tên áo đen.
Cô ấy mặc một cái váy dài màu đỏ rực, dưới chiếc cổ thơm ngát là một vùng trắng nõn nà như ngọc dương chi, nửa kín nửa hở, phác họa đường cong no đủ mà xinh đẹp.
Xuống chút nữa là cái eo thon thả, uyến chuyển, xinh đẹp cực hạn.
Cặp đùi trắng mịn, thẳng tắp ẩn hiện trong làn váy xẻ tà, phối hợp cùng dáng người hoàn mỹ tạo thành một đường cong chữ s.
Đôi chân mang giày cao gót đỏ bước xuống từng bậc thang, mỗi một bước đi đều cực kỳ tao nhã, động lòng người, mỹ đến cưc han.
Người phụ nữ vừa xuất hiện trong tầm mắt mọi người đã tạo thành gọn sóng, cô ấy quả thật rất xinh đẹp, bất kể là gương mặt tinh xảo, quyến rũ hay dáng người thướt tha uyển chuyển thì trong quán bar cũng không ai sánh bằng.
.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Đúng lúc này, trong đám người vang lên tiếng ồn ào, gần nhất tất cả những người có mặt ở quán rượu đều đứng lên, nhìn về phía cầu thang sáng bóng đi thông lên lầu hai.Dưới ánh đèn rực rỡ, lúc này, một người phụ nữ đang bước xuống từng bậc thang trong sự bảo vệ của ba bốn tên áo đen.Cô ấy mặc một cái váy dài màu đỏ rực, dưới chiếc cổ thơm ngát là một vùng trắng nõn nà như ngọc dương chi, nửa kín nửa hở, phác họa đường cong no đủ mà xinh đẹp.Xuống chút nữa là cái eo thon thả, uyến chuyển, xinh đẹp cực hạn.Cặp đùi trắng mịn, thẳng tắp ẩn hiện trong làn váy xẻ tà, phối hợp cùng dáng người hoàn mỹ tạo thành một đường cong chữ s.Đôi chân mang giày cao gót đỏ bước xuống từng bậc thang, mỗi một bước đi đều cực kỳ tao nhã, động lòng người, mỹ đến cưc han.Người phụ nữ vừa xuất hiện trong tầm mắt mọi người đã tạo thành gọn sóng, cô ấy quả thật rất xinh đẹp, bất kể là gương mặt tinh xảo, quyến rũ hay dáng người thướt tha uyển chuyển thì trong quán bar cũng không ai sánh bằng..