Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 394
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Mạc Thiếu Dương nhìn phía trước, mày hắn ta cau lại.Không biết từ lúc nào, xe đã chạy đến một đoạn đường vắng, gần như không thấy có xe cộ qua lại.Ngay phía trước xe của bọn họ có một chiếc xe tải màu đen cứ thế chắn ngang, chặn đường đi của mấy người Mạc Thiếu Dương.Năm người đàn ông đứng dựa vào thân xe, miệng ngậm thuốc, đang không ngừng nhả khói.“Hoa Ban Hổ?”Nhìn thấy kẻ cầm đầu, Mạc Thiếu Dương vô cùng khó chịu: “Má nó, tên này định làm gì?”Diêm Mộng thầm lo lắng, có hơi lúng túng: “Chẳng lẽ bọn họ định ăn cướp?”“Cho hắn mười lá gan cũng không dám cướp của anh!”, Mạc Thiếu Dương hừ lạnh.Vừa rồi có thể đuổi được Hoa Ban Hổ đi đã khiến hắn ta cảm thấy vô cùng tự tin, hắn ta không tin tên này dám động vào mình.“Xuống xe!”Lúc này, lão Đầu Trọc đã đi đến cạnh ghế lái, vung gậy đập vào cửa kính, một tiếng “xoảng” vang lên, cửa kính hệt như bông tuyết vỡ tan tành.“Mày là tài xế thuê à? Chỗ này không có chuyện của mày, mau cút đi!”, lão Đầu Trọc quát to với tài xế.“Đại ca, tôi cút, tôi cút ngay!”, nhìn thấy đám người hung thần ác sát, tài xế không chút do dự, lập tức quay đầu bỏ chạy.Hoa Ban Hổ cười lạnh, vứt bỏ mẩu đầu lọc trong tay, sau đó dùng mũi chân di mạnh xuống đất, rồi mới bước đến vị trí sau xe BMW, gõ lên cửa sổ.“Hoa Ban Hổ, mẹ kiếp, mày định làm gì?”, Mạc Thiếu Dương quay cửa kính xe xuống, ngẩng cao đầu, nhìn chòng chọc vào mấy người đứng bên ngoài bằng ánh mắt miệt thị: “Dọa tài xế của tao đi, mày định lái xe giùm tao à?”“Hửm?”Hoa Ban Hổ sững sờ, hắn không ngờ lá gan của Mạc Thiếu Dương lớn như vậy, lại dám nói chuyện với hắn.Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ sơ qua cũng biết, e là tên nhóc này cho rằng lúc nãy ở quán bar, hắn sợ hắn ta nên mới bỏ đi.“À…”Hoa Ban Hổ cười lạnh.Trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn.Hắn nắm lấy tóc Mạc Thiếu Dương, giật mạnh đầu hắn ta: “Mẹ kiếp, hôm nay ông mày nể mặt mày quá rồi đúng không? Dám nói chuyện với ông mày vậy hả?”“Hoa Ban Hổ, chẳng lẽ mày không nhận ra tao à?”Mạc Thiếu Dương đau đến nhe răng trợn mắt, hắn ta hung hăng nói: “Tao là Mạc Thiếu Dương, cậu chủ nhà họ Mạc, mày dàm đụng vào tao, bố tao sẽ không bỏ qua cho mày! Tao ra lệnh mày lập tức buông tay ra!”“Cậu Mạc? Má nó chứ, tao đụng vào mày đấy!”, Hoa Ban Hổ dùng một tay nắm tóc Mạc Thiếu Dương, tay còn lại thò vào khung cửa sổ, mở cửa xe từ bên trong.Kế đó, cửa bật mở, hắn lôi Mạc Thiếu Dương ra ngoài.“Cô em, để tôi ra tay hay cô tự giác?”, liếc nhìn Diêm Mộng trong xe, Hoa Ban Hổ cợt nhả nói.Diêm Mộng tái mặt, vô cùng hoảng sợ.Cô ta run rẩy bước xuống xe, đứng sang một bên.Mạc Thiếu Dương lảo đảo, mất trọng tâm ngã ngồi ra đất, vẻ mặt hắn ta vô cùng khó coi: “Hoa Ban Hổ, may-may muốn làm gì? Tao là cậu chủ nhà họ Mạc, mày nể mặt tao chút đi!”“Ha ha ha ha…”, lão Đầu Trọc đứng bên cạnh ôm bụng cười to: “Các anh em, có nghe thấy gì không, cậu Mạc muốn chúng ta nế mặt cậu ấy đấy!”“Đúng là ngạo mạn, cậu Mạc, hay cho cậu Mạc!”“Còn đang mơ à?”.
Mạc Thiếu Dương nhìn phía trước, mày hắn ta cau lại.
Không biết từ lúc nào, xe đã chạy đến một đoạn đường vắng, gần như không thấy có xe cộ qua lại.
Ngay phía trước xe của bọn họ có một chiếc xe tải màu đen cứ thế chắn ngang, chặn đường đi của mấy người Mạc Thiếu Dương.
Năm người đàn ông đứng dựa vào thân xe, miệng ngậm thuốc, đang không ngừng nhả khói.
“Hoa Ban Hổ?”
Nhìn thấy kẻ cầm đầu, Mạc Thiếu Dương vô cùng khó chịu: “Má nó, tên này định làm gì?”
Diêm Mộng thầm lo lắng, có hơi lúng túng: “Chẳng lẽ bọn họ định ăn cướp?”
“Cho hắn mười lá gan cũng không dám cướp của anh!”, Mạc Thiếu Dương hừ lạnh.
Vừa rồi có thể đuổi được Hoa Ban Hổ đi đã khiến hắn ta cảm thấy vô cùng tự tin, hắn ta không tin tên này dám động vào mình.
“Xuống xe!”
Lúc này, lão Đầu Trọc đã đi đến cạnh ghế lái, vung gậy đập vào cửa kính, một tiếng “xoảng” vang lên, cửa kính hệt như bông tuyết vỡ tan tành.
“Mày là tài xế thuê à? Chỗ này không có chuyện của mày, mau cút đi!”, lão Đầu Trọc quát to với tài xế.
“Đại ca, tôi cút, tôi cút ngay!”, nhìn thấy đám người hung thần ác sát, tài xế không chút do dự, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Hoa Ban Hổ cười lạnh, vứt bỏ mẩu đầu lọc trong tay, sau đó dùng mũi chân di mạnh xuống đất, rồi mới bước đến vị trí sau xe BMW, gõ lên cửa sổ.
“Hoa Ban Hổ, mẹ kiếp, mày định làm gì?”, Mạc Thiếu Dương quay cửa kính xe xuống, ngẩng cao đầu, nhìn chòng chọc vào mấy người đứng bên ngoài bằng ánh mắt miệt thị: “Dọa tài xế của tao đi, mày định lái xe giùm tao à?”
“Hửm?”
Hoa Ban Hổ sững sờ, hắn không ngờ lá gan của Mạc Thiếu Dương lớn như vậy, lại dám nói chuyện với hắn.
Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ sơ qua cũng biết, e là tên nhóc này cho rằng lúc nãy ở quán bar, hắn sợ hắn ta nên mới bỏ đi.
“À…”
Hoa Ban Hổ cười lạnh.
Trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
Hắn nắm lấy tóc Mạc Thiếu Dương, giật mạnh đầu hắn ta: “Mẹ kiếp, hôm nay ông mày nể mặt mày quá rồi đúng không? Dám nói chuyện với ông mày vậy hả?”
“Hoa Ban Hổ, chẳng lẽ mày không nhận ra tao à?”
Mạc Thiếu Dương đau đến nhe răng trợn mắt, hắn ta hung hăng nói: “Tao là Mạc Thiếu Dương, cậu chủ nhà họ Mạc, mày dàm đụng vào tao, bố tao sẽ không bỏ qua cho mày! Tao ra lệnh mày lập tức buông tay ra!”
“Cậu Mạc? Má nó chứ, tao đụng vào mày đấy!”, Hoa Ban Hổ dùng một tay nắm tóc Mạc Thiếu Dương, tay còn lại thò vào khung cửa sổ, mở cửa xe từ bên trong.
Kế đó, cửa bật mở, hắn lôi Mạc Thiếu Dương ra ngoài.
“Cô em, để tôi ra tay hay cô tự giác?”, liếc nhìn Diêm Mộng trong xe, Hoa Ban Hổ cợt nhả nói.
Diêm Mộng tái mặt, vô cùng hoảng sợ.
Cô ta run rẩy bước xuống xe, đứng sang một bên.
Mạc Thiếu Dương lảo đảo, mất trọng tâm ngã ngồi ra đất, vẻ mặt hắn ta vô cùng khó coi: “Hoa Ban Hổ, may-may muốn làm gì? Tao là cậu chủ nhà họ Mạc, mày nể mặt tao chút đi!”
“Ha ha ha ha…”, lão Đầu Trọc đứng bên cạnh ôm bụng cười to: “Các anh em, có nghe thấy gì không, cậu Mạc muốn chúng ta nế mặt cậu ấy đấy!”
“Đúng là ngạo mạn, cậu Mạc, hay cho cậu Mạc!”
“Còn đang mơ à?”.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Mạc Thiếu Dương nhìn phía trước, mày hắn ta cau lại.Không biết từ lúc nào, xe đã chạy đến một đoạn đường vắng, gần như không thấy có xe cộ qua lại.Ngay phía trước xe của bọn họ có một chiếc xe tải màu đen cứ thế chắn ngang, chặn đường đi của mấy người Mạc Thiếu Dương.Năm người đàn ông đứng dựa vào thân xe, miệng ngậm thuốc, đang không ngừng nhả khói.“Hoa Ban Hổ?”Nhìn thấy kẻ cầm đầu, Mạc Thiếu Dương vô cùng khó chịu: “Má nó, tên này định làm gì?”Diêm Mộng thầm lo lắng, có hơi lúng túng: “Chẳng lẽ bọn họ định ăn cướp?”“Cho hắn mười lá gan cũng không dám cướp của anh!”, Mạc Thiếu Dương hừ lạnh.Vừa rồi có thể đuổi được Hoa Ban Hổ đi đã khiến hắn ta cảm thấy vô cùng tự tin, hắn ta không tin tên này dám động vào mình.“Xuống xe!”Lúc này, lão Đầu Trọc đã đi đến cạnh ghế lái, vung gậy đập vào cửa kính, một tiếng “xoảng” vang lên, cửa kính hệt như bông tuyết vỡ tan tành.“Mày là tài xế thuê à? Chỗ này không có chuyện của mày, mau cút đi!”, lão Đầu Trọc quát to với tài xế.“Đại ca, tôi cút, tôi cút ngay!”, nhìn thấy đám người hung thần ác sát, tài xế không chút do dự, lập tức quay đầu bỏ chạy.Hoa Ban Hổ cười lạnh, vứt bỏ mẩu đầu lọc trong tay, sau đó dùng mũi chân di mạnh xuống đất, rồi mới bước đến vị trí sau xe BMW, gõ lên cửa sổ.“Hoa Ban Hổ, mẹ kiếp, mày định làm gì?”, Mạc Thiếu Dương quay cửa kính xe xuống, ngẩng cao đầu, nhìn chòng chọc vào mấy người đứng bên ngoài bằng ánh mắt miệt thị: “Dọa tài xế của tao đi, mày định lái xe giùm tao à?”“Hửm?”Hoa Ban Hổ sững sờ, hắn không ngờ lá gan của Mạc Thiếu Dương lớn như vậy, lại dám nói chuyện với hắn.Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ sơ qua cũng biết, e là tên nhóc này cho rằng lúc nãy ở quán bar, hắn sợ hắn ta nên mới bỏ đi.“À…”Hoa Ban Hổ cười lạnh.Trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn.Hắn nắm lấy tóc Mạc Thiếu Dương, giật mạnh đầu hắn ta: “Mẹ kiếp, hôm nay ông mày nể mặt mày quá rồi đúng không? Dám nói chuyện với ông mày vậy hả?”“Hoa Ban Hổ, chẳng lẽ mày không nhận ra tao à?”Mạc Thiếu Dương đau đến nhe răng trợn mắt, hắn ta hung hăng nói: “Tao là Mạc Thiếu Dương, cậu chủ nhà họ Mạc, mày dàm đụng vào tao, bố tao sẽ không bỏ qua cho mày! Tao ra lệnh mày lập tức buông tay ra!”“Cậu Mạc? Má nó chứ, tao đụng vào mày đấy!”, Hoa Ban Hổ dùng một tay nắm tóc Mạc Thiếu Dương, tay còn lại thò vào khung cửa sổ, mở cửa xe từ bên trong.Kế đó, cửa bật mở, hắn lôi Mạc Thiếu Dương ra ngoài.“Cô em, để tôi ra tay hay cô tự giác?”, liếc nhìn Diêm Mộng trong xe, Hoa Ban Hổ cợt nhả nói.Diêm Mộng tái mặt, vô cùng hoảng sợ.Cô ta run rẩy bước xuống xe, đứng sang một bên.Mạc Thiếu Dương lảo đảo, mất trọng tâm ngã ngồi ra đất, vẻ mặt hắn ta vô cùng khó coi: “Hoa Ban Hổ, may-may muốn làm gì? Tao là cậu chủ nhà họ Mạc, mày nể mặt tao chút đi!”“Ha ha ha ha…”, lão Đầu Trọc đứng bên cạnh ôm bụng cười to: “Các anh em, có nghe thấy gì không, cậu Mạc muốn chúng ta nế mặt cậu ấy đấy!”“Đúng là ngạo mạn, cậu Mạc, hay cho cậu Mạc!”“Còn đang mơ à?”.