Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 427

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Chém đầu tao, g**t ch*t tao, Hàn Vân Sơn sẽ thưởng cho mày một khoản tiền lớn, rất hậu hĩnh đúng không?”Trần Đức đang khiêu khích hắn, anh chỉ muốn chọc tức những người này, từ khi Hàn Thái bắt đầu ra tay với những người xung quanh anh, trong lòng anh đã hừng hực lửa giận!Cơn giận này không vì cái chết của Hàn Thái mà tiêu tan!Chỉ là một tên Hàn Thái bé nhỏ, không thể gánh nổi trách nhiệm của chuyện này!Trần Đức chỉ muốn giết người, muốn chiến đấu!Anh hy vọng đám người này sẽ tàn nhẫn hơn, mạnh mẽ hơn và quyết liệt hơn, để anh có thể trút được lửa giận trong lòng.Chỉ tiếc là…Những người này quá yếu.Yếu như sên!Ngay cả một chiêu của anh cũng không đỡ được.Thực sự thực sự là khiến anh rất thất vọng, thất vọng đến tột cùng.“Nhặt dao của mày lên, chém tao”, Trần Đức bình tĩnh nói: “Nhanh lên!”Sắc mặt tên này tái mét, hắn thật sự không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra, cho dù hắn là tử sĩ, là tử sĩ được nhà họ Hàn nuôi dưỡng…Nhưng, hắn thực sự không muốn chết!Tay cầm dao của hắn run lên dữ dội.Trần Bát Hoang rõ ràng đang ở trước mặt hắn.Nhưng hắn không đủ can đảm để nâng dao lên.“Mày không ra tay phải không?”“Cả đám bọn mày, đều không ra tay đúng không?”“Được, nếu mày không ra tay thì để tao!”“Rầm!”, đột nhiên, Trần Đức lại cử động!Anh siết chặt hai tay, nắm thành nắm đấm, giáng vào ngực kẻ mạnh nhất, chỉ nghe thấy vài tiếng răng rắc, kẻ mạnh nhất trực tiếp bay ra xa, ngã xuống đất cái rầm.Bằng mắt thường có thể thấy lồng ngực của hắn đã bị móp sâu và biến dạng đến mức không thể biến dạng được nữa!Chết rồi!Hắn trực tiếp bị một đấm Trần Đức đánh chết!Đây, chỉ mới là khởi đầu…Bóng dáng Trần Đức lại di chuyển, một lần nữa lao vào đám đông!“Rầm rầm rầm rầm rầm!”Giây tiếp theo.Trong trang viên, những bóng người bay cao và đáp xuống một cách nặng nề, Trần Đức giống như một bóng ma, đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất.Mỗi lần xuất hiện đều kèm theo một cú đấm dữ dội, một bóng người bay ra trước khi gào thét, thi thể đã bị biến dạng và chết ngay tại chỗ.

“Chém đầu tao, g**t ch*t tao, Hàn Vân Sơn sẽ thưởng cho mày một khoản tiền lớn, rất hậu hĩnh đúng không?”

Trần Đức đang khiêu khích hắn, anh chỉ muốn chọc tức những người này, từ khi Hàn Thái bắt đầu ra tay với những người xung quanh anh, trong lòng anh đã hừng hực lửa giận!

Cơn giận này không vì cái chết của Hàn Thái mà tiêu tan!

Chỉ là một tên Hàn Thái bé nhỏ, không thể gánh nổi trách nhiệm của chuyện này!

Trần Đức chỉ muốn giết người, muốn chiến đấu!

Anh hy vọng đám người này sẽ tàn nhẫn hơn, mạnh mẽ hơn và quyết liệt hơn, để anh có thể trút được lửa giận trong lòng.

Chỉ tiếc là…

Những người này quá yếu.

Yếu như sên!

Ngay cả một chiêu của anh cũng không đỡ được.

Thực sự thực sự là khiến anh rất thất vọng, thất vọng đến tột cùng.

“Nhặt dao của mày lên, chém tao”, Trần Đức bình tĩnh nói: “Nhanh lên!”

Sắc mặt tên này tái mét, hắn thật sự không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra, cho dù hắn là tử sĩ, là tử sĩ được nhà họ Hàn nuôi dưỡng…

Nhưng, hắn thực sự không muốn chết!

Tay cầm dao của hắn run lên dữ dội.

Trần Bát Hoang rõ ràng đang ở trước mặt hắn.

Nhưng hắn không đủ can đảm để nâng dao lên.

“Mày không ra tay phải không?”

“Cả đám bọn mày, đều không ra tay đúng không?”

“Được, nếu mày không ra tay thì để tao!”

“Rầm!”, đột nhiên, Trần Đức lại cử động!

Anh siết chặt hai tay, nắm thành nắm đấm, giáng vào ngực kẻ mạnh nhất, chỉ nghe thấy vài tiếng răng rắc, kẻ mạnh nhất trực tiếp bay ra xa, ngã xuống đất cái rầm.

Bằng mắt thường có thể thấy lồng ngực của hắn đã bị móp sâu và biến dạng đến mức không thể biến dạng được nữa!

Chết rồi!

Hắn trực tiếp bị một đấm Trần Đức đánh chết!

Đây, chỉ mới là khởi đầu…

Bóng dáng Trần Đức lại di chuyển, một lần nữa lao vào đám đông!

“Rầm rầm rầm rầm rầm!”

Giây tiếp theo.

Trong trang viên, những bóng người bay cao và đáp xuống một cách nặng nề, Trần Đức giống như một bóng ma, đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất.

Mỗi lần xuất hiện đều kèm theo một cú đấm dữ dội, một bóng người bay ra trước khi gào thét, thi thể đã bị biến dạng và chết ngay tại chỗ.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Chém đầu tao, g**t ch*t tao, Hàn Vân Sơn sẽ thưởng cho mày một khoản tiền lớn, rất hậu hĩnh đúng không?”Trần Đức đang khiêu khích hắn, anh chỉ muốn chọc tức những người này, từ khi Hàn Thái bắt đầu ra tay với những người xung quanh anh, trong lòng anh đã hừng hực lửa giận!Cơn giận này không vì cái chết của Hàn Thái mà tiêu tan!Chỉ là một tên Hàn Thái bé nhỏ, không thể gánh nổi trách nhiệm của chuyện này!Trần Đức chỉ muốn giết người, muốn chiến đấu!Anh hy vọng đám người này sẽ tàn nhẫn hơn, mạnh mẽ hơn và quyết liệt hơn, để anh có thể trút được lửa giận trong lòng.Chỉ tiếc là…Những người này quá yếu.Yếu như sên!Ngay cả một chiêu của anh cũng không đỡ được.Thực sự thực sự là khiến anh rất thất vọng, thất vọng đến tột cùng.“Nhặt dao của mày lên, chém tao”, Trần Đức bình tĩnh nói: “Nhanh lên!”Sắc mặt tên này tái mét, hắn thật sự không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra, cho dù hắn là tử sĩ, là tử sĩ được nhà họ Hàn nuôi dưỡng…Nhưng, hắn thực sự không muốn chết!Tay cầm dao của hắn run lên dữ dội.Trần Bát Hoang rõ ràng đang ở trước mặt hắn.Nhưng hắn không đủ can đảm để nâng dao lên.“Mày không ra tay phải không?”“Cả đám bọn mày, đều không ra tay đúng không?”“Được, nếu mày không ra tay thì để tao!”“Rầm!”, đột nhiên, Trần Đức lại cử động!Anh siết chặt hai tay, nắm thành nắm đấm, giáng vào ngực kẻ mạnh nhất, chỉ nghe thấy vài tiếng răng rắc, kẻ mạnh nhất trực tiếp bay ra xa, ngã xuống đất cái rầm.Bằng mắt thường có thể thấy lồng ngực của hắn đã bị móp sâu và biến dạng đến mức không thể biến dạng được nữa!Chết rồi!Hắn trực tiếp bị một đấm Trần Đức đánh chết!Đây, chỉ mới là khởi đầu…Bóng dáng Trần Đức lại di chuyển, một lần nữa lao vào đám đông!“Rầm rầm rầm rầm rầm!”Giây tiếp theo.Trong trang viên, những bóng người bay cao và đáp xuống một cách nặng nề, Trần Đức giống như một bóng ma, đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất.Mỗi lần xuất hiện đều kèm theo một cú đấm dữ dội, một bóng người bay ra trước khi gào thét, thi thể đã bị biến dạng và chết ngay tại chỗ.

Chương 427