Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 430

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Tên nhóc này quả thực có chút bản lĩnh”, Giang Hồ Hải hờ hững đưa ra một lời nhận xét, sau đó nói tiếp: “Có điều cũng chỉ có thể nhảy loạn xạ trong nhà họ Hàn các người mà thôi.Yên tâm đi, dựa vào chút sức lực này, hắn không đụng được một cọng tóc của các người đâu”.“Tống Bình, Mã Viễn”.“Có đệ tử!”Tống Bình và Mã Viễn đồng loạt đứng lên đáp.Giang đại sư nói: “Hai người các con bắt hắn qua đây, cúi đầu nhận tội với gia chủ nhà họ Hàn và Hàn Tùng”.“Sư phụ yên tâm, vẫn là câu nói đó, không cần Mã sư huynh ra tay, một mình con là đủ rồi”, vẻ mặt Tống Bình vô cùng kiêu ngạo, mặc dù thấy Trần Bát Hoang đã g**t ch*t hơn một trăm người, nhưng hắn vẫn không có chút gì gọi là sợ hãi hay kiêng nể.Đặt mình vào vị trí đó.Nếu hắn là Trần Bát Hoang.Hơn một trăm người đó cũng không thể sống sót!Là một võ giả, mọi cấp độ đều khác nhau rõ rệt.Kẻ mạnh nhất trong số hơn một trăm người kia chỉ mới là võ giả cấp ba mà thôi.Tống Bình hắn rất tự tin là có thể một đấm đánh chết ngay tại chỗ.“Không được khinh địch, tên nhóc đó quả thực rất có bản lĩnh”, Giang đại sư vừa uống rượu vừa bình thản nói.“Sư phụ dạy rất phải”.“Đi thôi sư đệ, đi dạy dỗ tên nhóc kia”“Chờ đã, đem theo cái này…” Giang đại sư lấy ra một thanh trường kiếm dài ba thước từ bên hông ra: “Dùng Thanh Phong chặt đứt tay chân của tên nhóc đó!”“Linh khí!”Nhìn thấy thanh trường kiếm dài ba thước, Tống Bình kinh ngạc nhận lấy Thanh Phong bằng hai tay: “Sư phụ yên tâm, có nó, tên nhóc kia nhất định sẽ không sống sót!”Không chỉ Tống Bình, mà hai mắt của Mã Viễn cũng lóe lên vẻ phấn khích khi nhìn thấy Thanh Phong.Chuyến đi này không phải là không có kết quả!Kiếm Thanh Phong này là linh khí duy nhất ở Không Đồng!Nó được làm bằng vật liệu đặc biệt, khác với binh khí thông thường, binh khí thông thường đòi hỏi ít nhất là cao thủ cấp tông sư mới có thể truyền linh lực vào binh đao.Còn linh khí, chỉ cần đạt tới cấp võ sư, trong cơ thể có một chút linh lực đều có thể tương thông với nó, có được linh khí thì khả năng chiến đấu của võ giả có thể tăng lên gấp bội!Trước đây, Tống Bình và Mã Viễn không có cơ hội sử dụng thanh kiếm này, hôm nay có được nó khiến cả hai đều cực kỳ phấn khích.“Đi đi, đừng phụ lòng nó”, Giang đại sư xua tay.Trong trang viên.Trần Đức dẫn tám người kia càng ngày càng đến gần biệt thự.Lúc này.Cánh cửa biệt thự đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra.

“Tên nhóc này quả thực có chút bản lĩnh”, Giang Hồ Hải hờ hững đưa ra một lời nhận xét, sau đó nói tiếp: “Có điều cũng chỉ có thể nhảy loạn xạ trong nhà họ Hàn các người mà thôi.

Yên tâm đi, dựa vào chút sức lực này, hắn không đụng được một cọng tóc của các người đâu”.

“Tống Bình, Mã Viễn”.

“Có đệ tử!”

Tống Bình và Mã Viễn đồng loạt đứng lên đáp.

Giang đại sư nói: “Hai người các con bắt hắn qua đây, cúi đầu nhận tội với gia chủ nhà họ Hàn và Hàn Tùng”.

“Sư phụ yên tâm, vẫn là câu nói đó, không cần Mã sư huynh ra tay, một mình con là đủ rồi”, vẻ mặt Tống Bình vô cùng kiêu ngạo, mặc dù thấy Trần Bát Hoang đã g**t ch*t hơn một trăm người, nhưng hắn vẫn không có chút gì gọi là sợ hãi hay kiêng nể.

Đặt mình vào vị trí đó.

Nếu hắn là Trần Bát Hoang.

Hơn một trăm người đó cũng không thể sống sót!

Là một võ giả, mọi cấp độ đều khác nhau rõ rệt.

Kẻ mạnh nhất trong số hơn một trăm người kia chỉ mới là võ giả cấp ba mà thôi.

Tống Bình hắn rất tự tin là có thể một đấm đánh chết ngay tại chỗ.

“Không được khinh địch, tên nhóc đó quả thực rất có bản lĩnh”, Giang đại sư vừa uống rượu vừa bình thản nói.

“Sư phụ dạy rất phải”.

“Đi thôi sư đệ, đi dạy dỗ tên nhóc kia”

“Chờ đã, đem theo cái này…” Giang đại sư lấy ra một thanh trường kiếm dài ba thước từ bên hông ra: “Dùng Thanh Phong chặt đứt tay chân của tên nhóc đó!”

“Linh khí!”

Nhìn thấy thanh trường kiếm dài ba thước, Tống Bình kinh ngạc nhận lấy Thanh Phong bằng hai tay: “Sư phụ yên tâm, có nó, tên nhóc kia nhất định sẽ không sống sót!”

Không chỉ Tống Bình, mà hai mắt của Mã Viễn cũng lóe lên vẻ phấn khích khi nhìn thấy Thanh Phong.

Chuyến đi này không phải là không có kết quả!

Kiếm Thanh Phong này là linh khí duy nhất ở Không Đồng!

Nó được làm bằng vật liệu đặc biệt, khác với binh khí thông thường, binh khí thông thường đòi hỏi ít nhất là cao thủ cấp tông sư mới có thể truyền linh lực vào binh đao.

Còn linh khí, chỉ cần đạt tới cấp võ sư, trong cơ thể có một chút linh lực đều có thể tương thông với nó, có được linh khí thì khả năng chiến đấu của võ giả có thể tăng lên gấp bội!

Trước đây, Tống Bình và Mã Viễn không có cơ hội sử dụng thanh kiếm này, hôm nay có được nó khiến cả hai đều cực kỳ phấn khích.

“Đi đi, đừng phụ lòng nó”, Giang đại sư xua tay.

Trong trang viên.

Trần Đức dẫn tám người kia càng ngày càng đến gần biệt thự.

Lúc này.

Cánh cửa biệt thự đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Tên nhóc này quả thực có chút bản lĩnh”, Giang Hồ Hải hờ hững đưa ra một lời nhận xét, sau đó nói tiếp: “Có điều cũng chỉ có thể nhảy loạn xạ trong nhà họ Hàn các người mà thôi.Yên tâm đi, dựa vào chút sức lực này, hắn không đụng được một cọng tóc của các người đâu”.“Tống Bình, Mã Viễn”.“Có đệ tử!”Tống Bình và Mã Viễn đồng loạt đứng lên đáp.Giang đại sư nói: “Hai người các con bắt hắn qua đây, cúi đầu nhận tội với gia chủ nhà họ Hàn và Hàn Tùng”.“Sư phụ yên tâm, vẫn là câu nói đó, không cần Mã sư huynh ra tay, một mình con là đủ rồi”, vẻ mặt Tống Bình vô cùng kiêu ngạo, mặc dù thấy Trần Bát Hoang đã g**t ch*t hơn một trăm người, nhưng hắn vẫn không có chút gì gọi là sợ hãi hay kiêng nể.Đặt mình vào vị trí đó.Nếu hắn là Trần Bát Hoang.Hơn một trăm người đó cũng không thể sống sót!Là một võ giả, mọi cấp độ đều khác nhau rõ rệt.Kẻ mạnh nhất trong số hơn một trăm người kia chỉ mới là võ giả cấp ba mà thôi.Tống Bình hắn rất tự tin là có thể một đấm đánh chết ngay tại chỗ.“Không được khinh địch, tên nhóc đó quả thực rất có bản lĩnh”, Giang đại sư vừa uống rượu vừa bình thản nói.“Sư phụ dạy rất phải”.“Đi thôi sư đệ, đi dạy dỗ tên nhóc kia”“Chờ đã, đem theo cái này…” Giang đại sư lấy ra một thanh trường kiếm dài ba thước từ bên hông ra: “Dùng Thanh Phong chặt đứt tay chân của tên nhóc đó!”“Linh khí!”Nhìn thấy thanh trường kiếm dài ba thước, Tống Bình kinh ngạc nhận lấy Thanh Phong bằng hai tay: “Sư phụ yên tâm, có nó, tên nhóc kia nhất định sẽ không sống sót!”Không chỉ Tống Bình, mà hai mắt của Mã Viễn cũng lóe lên vẻ phấn khích khi nhìn thấy Thanh Phong.Chuyến đi này không phải là không có kết quả!Kiếm Thanh Phong này là linh khí duy nhất ở Không Đồng!Nó được làm bằng vật liệu đặc biệt, khác với binh khí thông thường, binh khí thông thường đòi hỏi ít nhất là cao thủ cấp tông sư mới có thể truyền linh lực vào binh đao.Còn linh khí, chỉ cần đạt tới cấp võ sư, trong cơ thể có một chút linh lực đều có thể tương thông với nó, có được linh khí thì khả năng chiến đấu của võ giả có thể tăng lên gấp bội!Trước đây, Tống Bình và Mã Viễn không có cơ hội sử dụng thanh kiếm này, hôm nay có được nó khiến cả hai đều cực kỳ phấn khích.“Đi đi, đừng phụ lòng nó”, Giang đại sư xua tay.Trong trang viên.Trần Đức dẫn tám người kia càng ngày càng đến gần biệt thự.Lúc này.Cánh cửa biệt thự đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra.

Chương 430