Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 434

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Ngay sau đó…Nụ cười trên mặt Mã Viễn đột ngột đông cứng!Kiếm của hắn…Chẳng những không đâm thủng được yết hầu Trần Bát Hoang một ly nào, mà còn khựng lại!Hắn trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt mình.Mã Viễn như nhìn thấy ma quỷ!Kiếm Thanh Phong…Bị hai ngón tay kẹp lấy!Đó chính là tay của Trần Bát Hoang!Ngay khoảnh khắc mà hắn cho rằng Trần Bát Hoang bị kiếm đâm xuyên cỏ họng, máu ộc ra, chết không nhắm mắt!Hắn thậm chí còn không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.“Sao lại… như vậy?”, hai mắt Mã Viễn co giật.Hắn không tin, không tin một thanh niên mới hai mươi tuổi lại có thể dùng hai ngón tay chặn đứng đòn tấn công của hắn!“Kiếm tốt đấy, chỉ tiếc, người dùng kiếm là rác rưởi”.Ngay lúc đó.Trần Bát Hoang lạnh nhạt lên tiếng.Đồng thời, tay kia của anh nắm chặt thành quyền, đấm thẳng vào đầu Mã Viễn, tốc độ như đại bác b*n r* khỏi nòng!“Bốp, binh, binh!”Sức nặng ngàn cân, tựa thái sơn đè đầu.“Nhớ cho kỹ, tên của người chết không xứng nói cho tao biết!”Đây là lời cuối cùng Mã Viễn nghe được, một giây sau hắn văng ngược ta bên ngoài, trên không trung, thân thể hắn bay theo một đường cong, chỉ nghe rầm một tiếng, nặng nề rơi huỵch xuống đấy.Cái đầu hắn hoàn toàn biến dạng!Giống như bị cánh cửa kẹp nát, ngũ quan méo mó gãy vụn, đùn lại một chỗ, thất khiếu máu chảy ròng ròng!Hắn chết rồi!Nhưng mà…Thân thể vẫn còn đang co giật!Đấy là thông tin cuối cùng mà não bộ hắn truyền tới thân thể.Sợ hãi!Kinh hoàng!Mãi đến khi hồn lìa khỏi xác, thông tin đó mới đến nơi.Vậy nên, sau khi đã chết, thân thể vẫn còn đang run giật, co quắp…“Cảm ơn thanh kiếm của mày”.Trần Đức v**t v* Thanh Phong trong tay.Anh nhận ra, thanh kiếm này khác hẳn những thanh kiếm bình thường khác, khoảnh khắc hai ngón tay anh kẹp lấy nó, lập tức nảy sinh một cảm giác gắn bó như máu thịt.

Ngay sau đó…

Nụ cười trên mặt Mã Viễn đột ngột đông cứng!

Kiếm của hắn…

Chẳng những không đâm thủng được yết hầu Trần Bát Hoang một ly nào, mà còn khựng lại!

Hắn trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt mình.

Mã Viễn như nhìn thấy ma quỷ!

Kiếm Thanh Phong…

Bị hai ngón tay kẹp lấy!

Đó chính là tay của Trần Bát Hoang!

Ngay khoảnh khắc mà hắn cho rằng Trần Bát Hoang bị kiếm đâm xuyên cỏ họng, máu ộc ra, chết không nhắm mắt!

Hắn thậm chí còn không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.

“Sao lại… như vậy?”, hai mắt Mã Viễn co giật.

Hắn không tin, không tin một thanh niên mới hai mươi tuổi lại có thể dùng hai ngón tay chặn đứng đòn tấn công của hắn!

“Kiếm tốt đấy, chỉ tiếc, người dùng kiếm là rác rưởi”.

Ngay lúc đó.

Trần Bát Hoang lạnh nhạt lên tiếng.

Đồng thời, tay kia của anh nắm chặt thành quyền, đấm thẳng vào đầu Mã Viễn, tốc độ như đại bác b*n r* khỏi nòng!

“Bốp, binh, binh!”

Sức nặng ngàn cân, tựa thái sơn đè đầu.

“Nhớ cho kỹ, tên của người chết không xứng nói cho tao biết!”

Đây là lời cuối cùng Mã Viễn nghe được, một giây sau hắn văng ngược ta bên ngoài, trên không trung, thân thể hắn bay theo một đường cong, chỉ nghe rầm một tiếng, nặng nề rơi huỵch xuống đấy.

Cái đầu hắn hoàn toàn biến dạng!

Giống như bị cánh cửa kẹp nát, ngũ quan méo mó gãy vụn, đùn lại một chỗ, thất khiếu máu chảy ròng ròng!

Hắn chết rồi!

Nhưng mà…

Thân thể vẫn còn đang co giật!

Đấy là thông tin cuối cùng mà não bộ hắn truyền tới thân thể.

Sợ hãi!

Kinh hoàng!

Mãi đến khi hồn lìa khỏi xác, thông tin đó mới đến nơi.

Vậy nên, sau khi đã chết, thân thể vẫn còn đang run giật, co quắp…

“Cảm ơn thanh kiếm của mày”.

Trần Đức v**t v* Thanh Phong trong tay.

Anh nhận ra, thanh kiếm này khác hẳn những thanh kiếm bình thường khác, khoảnh khắc hai ngón tay anh kẹp lấy nó, lập tức nảy sinh một cảm giác gắn bó như máu thịt.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Ngay sau đó…Nụ cười trên mặt Mã Viễn đột ngột đông cứng!Kiếm của hắn…Chẳng những không đâm thủng được yết hầu Trần Bát Hoang một ly nào, mà còn khựng lại!Hắn trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt mình.Mã Viễn như nhìn thấy ma quỷ!Kiếm Thanh Phong…Bị hai ngón tay kẹp lấy!Đó chính là tay của Trần Bát Hoang!Ngay khoảnh khắc mà hắn cho rằng Trần Bát Hoang bị kiếm đâm xuyên cỏ họng, máu ộc ra, chết không nhắm mắt!Hắn thậm chí còn không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.“Sao lại… như vậy?”, hai mắt Mã Viễn co giật.Hắn không tin, không tin một thanh niên mới hai mươi tuổi lại có thể dùng hai ngón tay chặn đứng đòn tấn công của hắn!“Kiếm tốt đấy, chỉ tiếc, người dùng kiếm là rác rưởi”.Ngay lúc đó.Trần Bát Hoang lạnh nhạt lên tiếng.Đồng thời, tay kia của anh nắm chặt thành quyền, đấm thẳng vào đầu Mã Viễn, tốc độ như đại bác b*n r* khỏi nòng!“Bốp, binh, binh!”Sức nặng ngàn cân, tựa thái sơn đè đầu.“Nhớ cho kỹ, tên của người chết không xứng nói cho tao biết!”Đây là lời cuối cùng Mã Viễn nghe được, một giây sau hắn văng ngược ta bên ngoài, trên không trung, thân thể hắn bay theo một đường cong, chỉ nghe rầm một tiếng, nặng nề rơi huỵch xuống đấy.Cái đầu hắn hoàn toàn biến dạng!Giống như bị cánh cửa kẹp nát, ngũ quan méo mó gãy vụn, đùn lại một chỗ, thất khiếu máu chảy ròng ròng!Hắn chết rồi!Nhưng mà…Thân thể vẫn còn đang co giật!Đấy là thông tin cuối cùng mà não bộ hắn truyền tới thân thể.Sợ hãi!Kinh hoàng!Mãi đến khi hồn lìa khỏi xác, thông tin đó mới đến nơi.Vậy nên, sau khi đã chết, thân thể vẫn còn đang run giật, co quắp…“Cảm ơn thanh kiếm của mày”.Trần Đức v**t v* Thanh Phong trong tay.Anh nhận ra, thanh kiếm này khác hẳn những thanh kiếm bình thường khác, khoảnh khắc hai ngón tay anh kẹp lấy nó, lập tức nảy sinh một cảm giác gắn bó như máu thịt.

Chương 434