Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 450
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Khoảnh khắc vừa mở mắt, trong mắt anh lóe lên tia sáng.Tia sáng tán đi, thoạt nhìn, anh không có bất kỳ thay đổi nào, có điều…Lúc này, anh duỗi một ngón tay ra, điểm về phía trước.Một luồng khí trắng từ ngón trỏ của anh đột nhiên lao ra.“Rầm!”Cách đó không xa, tủ quần áo cao to thình lình xuất hiện một cái lỗ thủng lớn.“Đây chính là hóa khí xuất thể ư…”Trong mắt Trần Đức lóe lên tia mừng rở, có thể bắn linh khí trong cơ thể ra ngoài, so ra còn mạnh hơn người có súng ngắn nữa đấy!Nếu như lại gặp đám người Hàn Thái trước đó đã bắt cóc Tống Ngữ Yên, anh có tự tin có thể giải quyết chúng một cách dễ dàng.Sẽ không giống như trước, bị uy h**p mà không thể làm gì được.Đương nhiên, Trần Đức hiểu rõ, ý nghĩa chân chính của cảnh giới hóa khí cũng không phải là hóa khí xuất thể, mà đó chỉ là một trong những điểm đặc thù của nó mà thôi.Cái quan trọng nhất, có ích cho người tu hành là một đặc điểm khác.Cơ thể bất hoại!Đúng vậy!Sau khi đến hóa khí, trừ phi Trần Đức tự nguyện cởi bỏ phòng ngự, nếu không thì binh đao tầm thường tuyệt đối sẽ không thương tổn được anh.Dù có cầm dao chém lên người anh cũng không để lại dù chỉ một vết đỏ.Đó chính là hóa khí, hoặc nói là điều đặc biệt của Luyện Khí kỳ đỉnh phong.Không chỉ thế, sau khi bước vào cảnh giới hóa khí, sức mạnh cơ thể cũng sẽ tăng lên một cấp bậc khác.Lúc này, lực tay của Trần Đức đã đạt đến 8000 kg, so với 1500 kg lúc trước phải nói là hơn 5 lần.“Không biết lão tổ nhà họ Hàn mạnh bao nhiêu?”, ánh mắt Trần Đức lóe lên tia hưng phấn, trái lại, anh rất mong chờ ông ta mau xuất hiện.“Ù ù xèo…”Nồi áp suất trên bếp gas đột nhiên lay động, Trần Đức vội đứng dậy, mở nó ra, đã trích xuất xong nguyên liệu chế tạo Phục Nhan đan, bước tiếp theo chính là đúc đan.Đối với Trần Đức, quá trình này cũng không khó, tuy nhiên, anh không sử dụng toàn bộ nguyên liệu để chế thành Phục Nhan đan, mà chỉ làm 18 viên.Những nguyên liệu còn lại đã được xử lý sơ qua, và đặt trong những cái lọ nhỏ.“Cộc cộc cộc!”Ngoài cửa, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Trần Đức mở cửa, thấy có hai sĩ quan đứng bên ngoài.Một nam một nữ.Một trong số đó là Hình Tông Đài.Hôm nay, Hình Tông Đài không mặc thường phục, mà khoác trên mình quân trang, trên vai là phù hiệu sao năm cánh đại biểu cho chức thiếu tướng của ông ta.Cô gái đứng bên cạnh cũng mặc một thân quân trang, tư thế oai hùng, một gạch hai sao, là trung úy.Cấp bậc của hai người này khác biệt, nhưng màu sắc quân hàm lại không giống nhau, cái của nữ quân nhân kia có hơi đặc biệt.Một gạch kia không phải đường thẳng tắp, mà là một con rồng màu vàng lấp lánh.
Khoảnh khắc vừa mở mắt, trong mắt anh lóe lên tia sáng.
Tia sáng tán đi, thoạt nhìn, anh không có bất kỳ thay đổi nào, có điều…
Lúc này, anh duỗi một ngón tay ra, điểm về phía trước.
Một luồng khí trắng từ ngón trỏ của anh đột nhiên lao ra.
“Rầm!”
Cách đó không xa, tủ quần áo cao to thình lình xuất hiện một cái lỗ thủng lớn.
“Đây chính là hóa khí xuất thể ư…”
Trong mắt Trần Đức lóe lên tia mừng rở, có thể bắn linh khí trong cơ thể ra ngoài, so ra còn mạnh hơn người có súng ngắn nữa đấy!
Nếu như lại gặp đám người Hàn Thái trước đó đã bắt cóc Tống Ngữ Yên, anh có tự tin có thể giải quyết chúng một cách dễ dàng.
Sẽ không giống như trước, bị uy h**p mà không thể làm gì được.
Đương nhiên, Trần Đức hiểu rõ, ý nghĩa chân chính của cảnh giới hóa khí cũng không phải là hóa khí xuất thể, mà đó chỉ là một trong những điểm đặc thù của nó mà thôi.
Cái quan trọng nhất, có ích cho người tu hành là một đặc điểm khác.
Cơ thể bất hoại!
Đúng vậy!
Sau khi đến hóa khí, trừ phi Trần Đức tự nguyện cởi bỏ phòng ngự, nếu không thì binh đao tầm thường tuyệt đối sẽ không thương tổn được anh.
Dù có cầm dao chém lên người anh cũng không để lại dù chỉ một vết đỏ.
Đó chính là hóa khí, hoặc nói là điều đặc biệt của Luyện Khí kỳ đỉnh phong.
Không chỉ thế, sau khi bước vào cảnh giới hóa khí, sức mạnh cơ thể cũng sẽ tăng lên một cấp bậc khác.
Lúc này, lực tay của Trần Đức đã đạt đến 8000 kg, so với 1500 kg lúc trước phải nói là hơn 5 lần.
“Không biết lão tổ nhà họ Hàn mạnh bao nhiêu?”, ánh mắt Trần Đức lóe lên tia hưng phấn, trái lại, anh rất mong chờ ông ta mau xuất hiện.
“Ù ù xèo…”
Nồi áp suất trên bếp gas đột nhiên lay động, Trần Đức vội đứng dậy, mở nó ra, đã trích xuất xong nguyên liệu chế tạo Phục Nhan đan, bước tiếp theo chính là đúc đan.
Đối với Trần Đức, quá trình này cũng không khó, tuy nhiên, anh không sử dụng toàn bộ nguyên liệu để chế thành Phục Nhan đan, mà chỉ làm 18 viên.
Những nguyên liệu còn lại đã được xử lý sơ qua, và đặt trong những cái lọ nhỏ.
“Cộc cộc cộc!”
Ngoài cửa, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Trần Đức mở cửa, thấy có hai sĩ quan đứng bên ngoài.
Một nam một nữ.
Một trong số đó là Hình Tông Đài.
Hôm nay, Hình Tông Đài không mặc thường phục, mà khoác trên mình quân trang, trên vai là phù hiệu sao năm cánh đại biểu cho chức thiếu tướng của ông ta.
Cô gái đứng bên cạnh cũng mặc một thân quân trang, tư thế oai hùng, một gạch hai sao, là trung úy.
Cấp bậc của hai người này khác biệt, nhưng màu sắc quân hàm lại không giống nhau, cái của nữ quân nhân kia có hơi đặc biệt.
Một gạch kia không phải đường thẳng tắp, mà là một con rồng màu vàng lấp lánh.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Khoảnh khắc vừa mở mắt, trong mắt anh lóe lên tia sáng.Tia sáng tán đi, thoạt nhìn, anh không có bất kỳ thay đổi nào, có điều…Lúc này, anh duỗi một ngón tay ra, điểm về phía trước.Một luồng khí trắng từ ngón trỏ của anh đột nhiên lao ra.“Rầm!”Cách đó không xa, tủ quần áo cao to thình lình xuất hiện một cái lỗ thủng lớn.“Đây chính là hóa khí xuất thể ư…”Trong mắt Trần Đức lóe lên tia mừng rở, có thể bắn linh khí trong cơ thể ra ngoài, so ra còn mạnh hơn người có súng ngắn nữa đấy!Nếu như lại gặp đám người Hàn Thái trước đó đã bắt cóc Tống Ngữ Yên, anh có tự tin có thể giải quyết chúng một cách dễ dàng.Sẽ không giống như trước, bị uy h**p mà không thể làm gì được.Đương nhiên, Trần Đức hiểu rõ, ý nghĩa chân chính của cảnh giới hóa khí cũng không phải là hóa khí xuất thể, mà đó chỉ là một trong những điểm đặc thù của nó mà thôi.Cái quan trọng nhất, có ích cho người tu hành là một đặc điểm khác.Cơ thể bất hoại!Đúng vậy!Sau khi đến hóa khí, trừ phi Trần Đức tự nguyện cởi bỏ phòng ngự, nếu không thì binh đao tầm thường tuyệt đối sẽ không thương tổn được anh.Dù có cầm dao chém lên người anh cũng không để lại dù chỉ một vết đỏ.Đó chính là hóa khí, hoặc nói là điều đặc biệt của Luyện Khí kỳ đỉnh phong.Không chỉ thế, sau khi bước vào cảnh giới hóa khí, sức mạnh cơ thể cũng sẽ tăng lên một cấp bậc khác.Lúc này, lực tay của Trần Đức đã đạt đến 8000 kg, so với 1500 kg lúc trước phải nói là hơn 5 lần.“Không biết lão tổ nhà họ Hàn mạnh bao nhiêu?”, ánh mắt Trần Đức lóe lên tia hưng phấn, trái lại, anh rất mong chờ ông ta mau xuất hiện.“Ù ù xèo…”Nồi áp suất trên bếp gas đột nhiên lay động, Trần Đức vội đứng dậy, mở nó ra, đã trích xuất xong nguyên liệu chế tạo Phục Nhan đan, bước tiếp theo chính là đúc đan.Đối với Trần Đức, quá trình này cũng không khó, tuy nhiên, anh không sử dụng toàn bộ nguyên liệu để chế thành Phục Nhan đan, mà chỉ làm 18 viên.Những nguyên liệu còn lại đã được xử lý sơ qua, và đặt trong những cái lọ nhỏ.“Cộc cộc cộc!”Ngoài cửa, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Trần Đức mở cửa, thấy có hai sĩ quan đứng bên ngoài.Một nam một nữ.Một trong số đó là Hình Tông Đài.Hôm nay, Hình Tông Đài không mặc thường phục, mà khoác trên mình quân trang, trên vai là phù hiệu sao năm cánh đại biểu cho chức thiếu tướng của ông ta.Cô gái đứng bên cạnh cũng mặc một thân quân trang, tư thế oai hùng, một gạch hai sao, là trung úy.Cấp bậc của hai người này khác biệt, nhưng màu sắc quân hàm lại không giống nhau, cái của nữ quân nhân kia có hơi đặc biệt.Một gạch kia không phải đường thẳng tắp, mà là một con rồng màu vàng lấp lánh.