Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 481

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Được rồi, đừng cãi nhau nữa”, Mạc Thiếu Dương giả vờ thản nhiên nói: “Chẳng phải chỉ là một người đàn bà sao? Chả ra làm sao cả”.“Phải đó cậu Mạc, còn có bọn em mà”, Nữ Báo Hoa liếc trộm: “Chẳng lẽ người ta không bằng hạ Thiên Tuyết sao?”, đệt mợ! Mạc Thiếu Dương liếc Nữ Báo Văn, nói cũng lười nói.Cô có chỗ nào so được với Hạ Thiên Tuyết nhà người ta?Dáng vóc cũng tạm đi, nhưng nhìn kiểu gì cũng không cân đối hài hòa như Hạ Thiên Tuyết, vừa nhìn đã biết là thẩm mỹ mà ra.Còn có mặt mũi nói thế?Mạc Thiếu Dương ngoài mặt cười hề hề, trong lòng liên tục chửi thể mẹ nó mẹ nó mẹ nó.“Thằng ranh nhà quê một cục đó, mấy người nói xem nó biết nhảy không hả? Nếu vậy thì đẹp mặt rồi, hề hước cực”, Lục Tầm Dạ hớn hở đợi xem kịch vui.Nhưng mà…Hiện thực lại khiến hắn thất vọng!Ở giữa sàn nhảy, tiếng nhạc vang lên, Hạ Thiên Tuyết và Trần Bát Hoang đã bắt đầu khiêu vũ, dáng múa của Hạ Thiên Tuyết cực kỳ uyển chuyển đẹp mắt, động tác của Trần Bát Hoang cũng nhịp nhàng dứt khoát.Cả hai giống như đã tập luyện nhiều lần, phối hợp vô cùng ăn ý hoàn hảo, giống như một điệu nhảy Jazz.Nhất thời tất cả mọi người có mặt ở đây đều xem đến mê mẩn.Vốn dĩ lúc nãy bọn họ rất khó chịu khi nhìn thấy Trần Bát Hoang, nhưng lúc này, dưới ánh đèn sân khấu, cả hai dường như có trời đất tác duyên, trai tài gái sắc, cộng thêm một chút hiệu ứng phun sương, tựa như thần tiên đang khiêu vũ.“Wow, đẹp quá đi!”“Đẹp thật đấy, tôi chưa từng thấy vũ điệu nào đẹp như thế này!”“Đúng vậy!”Hầu hết mọi người đều cảm thấy cho dù Hạ Thiên Tuyết chọn mình thì bọn họ nhất định cũng sẽ không thể nhảy đẹp như vậy.Một bài nhạc đã kết thúc.Mọi người vẫn đang hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi.Rất lâu sau, bên dưới vang lên những tràng pháo tay vang dội.“Thêm một bản nữa!”, đột nhiên, không biết ai đã hét lên như vậy.Hạ Thiên Tuyết nhìn Trần Đức đầy mong đợi, cô ấy cũng muốn nhảy thêm một bài nhạc nữa, cảm giác trong lúc khiêu vũ khiến tim cô đập thình thịch, như được trở lại thời kỳ thiếu nữ mới biết yêu, vô cùng phấn khích.Có điều, cô ấy biết Trần Đức sẽ không đồng ý, sau một thoáng mong đợi, cô ấy chủ động nói: “Các vị, buổi khiêu vũ tối nay đến đây thôi.Cảm ơn mọi người đã yêu mến và ủng hộ quán bar Thiên Tuyết!”Hạ Thiên Tuyết khẽ cúi đầu, sau đó nắm lấy tay Trần Đức, trong ánh mắt ghen tị của mọi người, cô ấy bước về phía phòng VIP ở tầng hai, khiến phía dưới phát ra một loạt tiếng hò hét.“Ôi vãi, đây là muốn đi đâu vậy?”“Đây là sắp đi hẹn hò riêng sao, tên nhóc đó hời quá nhỉ!”“Huhu, ghen tị quá, sao tôi lại không gặp may mắn như vậy!”

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa”, Mạc Thiếu Dương giả vờ thản nhiên nói: “Chẳng phải chỉ là một người đàn bà sao? Chả ra làm sao cả”.

“Phải đó cậu Mạc, còn có bọn em mà”, Nữ Báo Hoa liếc trộm: “Chẳng lẽ người ta không bằng hạ Thiên Tuyết sao?”, đệt mợ! Mạc Thiếu Dương liếc Nữ Báo Văn, nói cũng lười nói.

Cô có chỗ nào so được với Hạ Thiên Tuyết nhà người ta?

Dáng vóc cũng tạm đi, nhưng nhìn kiểu gì cũng không cân đối hài hòa như Hạ Thiên Tuyết, vừa nhìn đã biết là thẩm mỹ mà ra.

Còn có mặt mũi nói thế?

Mạc Thiếu Dương ngoài mặt cười hề hề, trong lòng liên tục chửi thể mẹ nó mẹ nó mẹ nó.

“Thằng ranh nhà quê một cục đó, mấy người nói xem nó biết nhảy không hả? Nếu vậy thì đẹp mặt rồi, hề hước cực”, Lục Tầm Dạ hớn hở đợi xem kịch vui.

Nhưng mà…

Hiện thực lại khiến hắn thất vọng!

Ở giữa sàn nhảy, tiếng nhạc vang lên, Hạ Thiên Tuyết và Trần Bát Hoang đã bắt đầu khiêu vũ, dáng múa của Hạ Thiên Tuyết cực kỳ uyển chuyển đẹp mắt, động tác của Trần Bát Hoang cũng nhịp nhàng dứt khoát.

Cả hai giống như đã tập luyện nhiều lần, phối hợp vô cùng ăn ý hoàn hảo, giống như một điệu nhảy Jazz.

Nhất thời tất cả mọi người có mặt ở đây đều xem đến mê mẩn.

Vốn dĩ lúc nãy bọn họ rất khó chịu khi nhìn thấy Trần Bát Hoang, nhưng lúc này, dưới ánh đèn sân khấu, cả hai dường như có trời đất tác duyên, trai tài gái sắc, cộng thêm một chút hiệu ứng phun sương, tựa như thần tiên đang khiêu vũ.

“Wow, đẹp quá đi!”

“Đẹp thật đấy, tôi chưa từng thấy vũ điệu nào đẹp như thế này!”

“Đúng vậy!”

Hầu hết mọi người đều cảm thấy cho dù Hạ Thiên Tuyết chọn mình thì bọn họ nhất định cũng sẽ không thể nhảy đẹp như vậy.

Một bài nhạc đã kết thúc.

Mọi người vẫn đang hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi.

Rất lâu sau, bên dưới vang lên những tràng pháo tay vang dội.

“Thêm một bản nữa!”, đột nhiên, không biết ai đã hét lên như vậy.

Hạ Thiên Tuyết nhìn Trần Đức đầy mong đợi, cô ấy cũng muốn nhảy thêm một bài nhạc nữa, cảm giác trong lúc khiêu vũ khiến tim cô đập thình thịch, như được trở lại thời kỳ thiếu nữ mới biết yêu, vô cùng phấn khích.

Có điều, cô ấy biết Trần Đức sẽ không đồng ý, sau một thoáng mong đợi, cô ấy chủ động nói: “Các vị, buổi khiêu vũ tối nay đến đây thôi.

Cảm ơn mọi người đã yêu mến và ủng hộ quán bar Thiên Tuyết!”

Hạ Thiên Tuyết khẽ cúi đầu, sau đó nắm lấy tay Trần Đức, trong ánh mắt ghen tị của mọi người, cô ấy bước về phía phòng VIP ở tầng hai, khiến phía dưới phát ra một loạt tiếng hò hét.

“Ôi vãi, đây là muốn đi đâu vậy?”

“Đây là sắp đi hẹn hò riêng sao, tên nhóc đó hời quá nhỉ!”

“Huhu, ghen tị quá, sao tôi lại không gặp may mắn như vậy!”

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Được rồi, đừng cãi nhau nữa”, Mạc Thiếu Dương giả vờ thản nhiên nói: “Chẳng phải chỉ là một người đàn bà sao? Chả ra làm sao cả”.“Phải đó cậu Mạc, còn có bọn em mà”, Nữ Báo Hoa liếc trộm: “Chẳng lẽ người ta không bằng hạ Thiên Tuyết sao?”, đệt mợ! Mạc Thiếu Dương liếc Nữ Báo Văn, nói cũng lười nói.Cô có chỗ nào so được với Hạ Thiên Tuyết nhà người ta?Dáng vóc cũng tạm đi, nhưng nhìn kiểu gì cũng không cân đối hài hòa như Hạ Thiên Tuyết, vừa nhìn đã biết là thẩm mỹ mà ra.Còn có mặt mũi nói thế?Mạc Thiếu Dương ngoài mặt cười hề hề, trong lòng liên tục chửi thể mẹ nó mẹ nó mẹ nó.“Thằng ranh nhà quê một cục đó, mấy người nói xem nó biết nhảy không hả? Nếu vậy thì đẹp mặt rồi, hề hước cực”, Lục Tầm Dạ hớn hở đợi xem kịch vui.Nhưng mà…Hiện thực lại khiến hắn thất vọng!Ở giữa sàn nhảy, tiếng nhạc vang lên, Hạ Thiên Tuyết và Trần Bát Hoang đã bắt đầu khiêu vũ, dáng múa của Hạ Thiên Tuyết cực kỳ uyển chuyển đẹp mắt, động tác của Trần Bát Hoang cũng nhịp nhàng dứt khoát.Cả hai giống như đã tập luyện nhiều lần, phối hợp vô cùng ăn ý hoàn hảo, giống như một điệu nhảy Jazz.Nhất thời tất cả mọi người có mặt ở đây đều xem đến mê mẩn.Vốn dĩ lúc nãy bọn họ rất khó chịu khi nhìn thấy Trần Bát Hoang, nhưng lúc này, dưới ánh đèn sân khấu, cả hai dường như có trời đất tác duyên, trai tài gái sắc, cộng thêm một chút hiệu ứng phun sương, tựa như thần tiên đang khiêu vũ.“Wow, đẹp quá đi!”“Đẹp thật đấy, tôi chưa từng thấy vũ điệu nào đẹp như thế này!”“Đúng vậy!”Hầu hết mọi người đều cảm thấy cho dù Hạ Thiên Tuyết chọn mình thì bọn họ nhất định cũng sẽ không thể nhảy đẹp như vậy.Một bài nhạc đã kết thúc.Mọi người vẫn đang hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi.Rất lâu sau, bên dưới vang lên những tràng pháo tay vang dội.“Thêm một bản nữa!”, đột nhiên, không biết ai đã hét lên như vậy.Hạ Thiên Tuyết nhìn Trần Đức đầy mong đợi, cô ấy cũng muốn nhảy thêm một bài nhạc nữa, cảm giác trong lúc khiêu vũ khiến tim cô đập thình thịch, như được trở lại thời kỳ thiếu nữ mới biết yêu, vô cùng phấn khích.Có điều, cô ấy biết Trần Đức sẽ không đồng ý, sau một thoáng mong đợi, cô ấy chủ động nói: “Các vị, buổi khiêu vũ tối nay đến đây thôi.Cảm ơn mọi người đã yêu mến và ủng hộ quán bar Thiên Tuyết!”Hạ Thiên Tuyết khẽ cúi đầu, sau đó nắm lấy tay Trần Đức, trong ánh mắt ghen tị của mọi người, cô ấy bước về phía phòng VIP ở tầng hai, khiến phía dưới phát ra một loạt tiếng hò hét.“Ôi vãi, đây là muốn đi đâu vậy?”“Đây là sắp đi hẹn hò riêng sao, tên nhóc đó hời quá nhỉ!”“Huhu, ghen tị quá, sao tôi lại không gặp may mắn như vậy!”

Chương 481