Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 491
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Bóng người đó vẫn bước đều về phía trước.Có vẻ như hoàn toàn không để lời hắn vào tai.“Lại gặp một thằng chán sống nữa!”, Hoa Ban Hổ hất hàm với Đầu Trọc: “Lên, chặt đứt chân nó, bắt nó quỳ lết một bên nhìn ông đây chơi gái”.“Ha ha ha yên tâm đi anh Hổ, anh cứ tiếp tục, để nó cho tôi”, Đầu Trọc cười hề hề, kéo theo hai tên đàn em, mỗi tên rút ra một cây mã tấu trên xe bánh mì.Nhìn thấy cây mã tấu, Mạc Thiếu Dương sợ đến muốn són ra quần.May mà hắn không phản kháng.Bằng không đêm nay hắn chết chắc.“Em gái à, cưng thấy không, dù có người tới cứu cưng thì sao chứ, vô ích thôi, tốt nhất là em theo anh đi, đàn bà bị anh chơi qua rồi sau này có đi lại trên giang hồ cũng được người ta nể mặt vài phần đó.Huống hồ… ngoài anh ra, ba thằng đệ của anh cũng sẽ chơi em, nói ra thì em cũng mát mặt lắm chứ bộ”.Hoa Ban Hổ nhìn cơ thể mơn mởn của Diêm Mộng, hắn đã nhịn hết nổi rồi.Tuy dáng vóc Diêm Mộng không bằng Nữ Báo Hoa, nhưng cô ta được cái ngây thơ, dễ thương, kiểu như chim non mới ra ràng, khiến ai cũng thèm khát được n*n b*p, hủy hoại.Tiếp đó, Hoa Ban Hổ đưa tay rút dây lưng quần, tay kia vươn ra sờ lên mặt Diêm Mộng.“Đừng…”Diêm Mộng òa khóc, đôi mắt đầy tuyệt vọng.“Khóc hả? Anh đây thích khóc lắm…”Hoa Ban Hổ còn chưa dứt lời.Một luồng sáng trắng đột ngột lóe lên.Một giây sau đó.Bàn tay của Hoa Ban Hổ bị chặt đứt!Hệt như bị một lưỡi dao sắc bén lia qua!Bàn tay to lớn rơi uỵch xuống đất, tốc độ đứt lìa quá nhanh, năm ngón tay hãy còn run bần bật!“Á á á!!!!”Gần như cùng lúc…Hoa Ban Hổ rống lên vang trời dậy đất, một cơn đau thấu xương lập tức xông lên não hắn, khiến hắn quỳ lết xuống đất.Tròng mắt hắn lồi ra dữ dằn, đau đớn, cùng với ngỡ ngàng, không thể tin nổi!Chuyện gì xảy ra vậy?Tay hắn, sao lại đứt rồi?Chung quanh hắn không có dao, không có kiếm, cũng không có bất cứ thứ gì làm vũ khí!Hắn không hiểu, ánh sáng trắng vừa rồi, rốt cuộc là cái quái gì vậy?“Á!!!”Tiếng hét lần này là của Diêm Mộng, bàn tay kia vừa vặn rơi xuống trước mặt cô ta, máu tươi còn chảy ròng ròng.Một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, làm gì đã phải đối mặt với cảnh tượng khủng khiếp bậc này, cô ta che miệng, hoảng hốt cực độ, nhìn máu me nhoe nhoét đầy đất, dạ dày cô ta quặn lên từng hồi.
Bóng người đó vẫn bước đều về phía trước.
Có vẻ như hoàn toàn không để lời hắn vào tai.
“Lại gặp một thằng chán sống nữa!”, Hoa Ban Hổ hất hàm với Đầu Trọc: “Lên, chặt đứt chân nó, bắt nó quỳ lết một bên nhìn ông đây chơi gái”.
“Ha ha ha yên tâm đi anh Hổ, anh cứ tiếp tục, để nó cho tôi”, Đầu Trọc cười hề hề, kéo theo hai tên đàn em, mỗi tên rút ra một cây mã tấu trên xe bánh mì.
Nhìn thấy cây mã tấu, Mạc Thiếu Dương sợ đến muốn són ra quần.
May mà hắn không phản kháng.
Bằng không đêm nay hắn chết chắc.
“Em gái à, cưng thấy không, dù có người tới cứu cưng thì sao chứ, vô ích thôi, tốt nhất là em theo anh đi, đàn bà bị anh chơi qua rồi sau này có đi lại trên giang hồ cũng được người ta nể mặt vài phần đó.
Huống hồ… ngoài anh ra, ba thằng đệ của anh cũng sẽ chơi em, nói ra thì em cũng mát mặt lắm chứ bộ”.
Hoa Ban Hổ nhìn cơ thể mơn mởn của Diêm Mộng, hắn đã nhịn hết nổi rồi.
Tuy dáng vóc Diêm Mộng không bằng Nữ Báo Hoa, nhưng cô ta được cái ngây thơ, dễ thương, kiểu như chim non mới ra ràng, khiến ai cũng thèm khát được n*n b*p, hủy hoại.
Tiếp đó, Hoa Ban Hổ đưa tay rút dây lưng quần, tay kia vươn ra sờ lên mặt Diêm Mộng.
“Đừng…”
Diêm Mộng òa khóc, đôi mắt đầy tuyệt vọng.
“Khóc hả? Anh đây thích khóc lắm…”
Hoa Ban Hổ còn chưa dứt lời.
Một luồng sáng trắng đột ngột lóe lên.
Một giây sau đó.
Bàn tay của Hoa Ban Hổ bị chặt đứt!
Hệt như bị một lưỡi dao sắc bén lia qua!
Bàn tay to lớn rơi uỵch xuống đất, tốc độ đứt lìa quá nhanh, năm ngón tay hãy còn run bần bật!
“Á á á!!!!”
Gần như cùng lúc…
Hoa Ban Hổ rống lên vang trời dậy đất, một cơn đau thấu xương lập tức xông lên não hắn, khiến hắn quỳ lết xuống đất.
Tròng mắt hắn lồi ra dữ dằn, đau đớn, cùng với ngỡ ngàng, không thể tin nổi!
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tay hắn, sao lại đứt rồi?
Chung quanh hắn không có dao, không có kiếm, cũng không có bất cứ thứ gì làm vũ khí!
Hắn không hiểu, ánh sáng trắng vừa rồi, rốt cuộc là cái quái gì vậy?
“Á!!!”
Tiếng hét lần này là của Diêm Mộng, bàn tay kia vừa vặn rơi xuống trước mặt cô ta, máu tươi còn chảy ròng ròng.
Một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, làm gì đã phải đối mặt với cảnh tượng khủng khiếp bậc này, cô ta che miệng, hoảng hốt cực độ, nhìn máu me nhoe nhoét đầy đất, dạ dày cô ta quặn lên từng hồi.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Bóng người đó vẫn bước đều về phía trước.Có vẻ như hoàn toàn không để lời hắn vào tai.“Lại gặp một thằng chán sống nữa!”, Hoa Ban Hổ hất hàm với Đầu Trọc: “Lên, chặt đứt chân nó, bắt nó quỳ lết một bên nhìn ông đây chơi gái”.“Ha ha ha yên tâm đi anh Hổ, anh cứ tiếp tục, để nó cho tôi”, Đầu Trọc cười hề hề, kéo theo hai tên đàn em, mỗi tên rút ra một cây mã tấu trên xe bánh mì.Nhìn thấy cây mã tấu, Mạc Thiếu Dương sợ đến muốn són ra quần.May mà hắn không phản kháng.Bằng không đêm nay hắn chết chắc.“Em gái à, cưng thấy không, dù có người tới cứu cưng thì sao chứ, vô ích thôi, tốt nhất là em theo anh đi, đàn bà bị anh chơi qua rồi sau này có đi lại trên giang hồ cũng được người ta nể mặt vài phần đó.Huống hồ… ngoài anh ra, ba thằng đệ của anh cũng sẽ chơi em, nói ra thì em cũng mát mặt lắm chứ bộ”.Hoa Ban Hổ nhìn cơ thể mơn mởn của Diêm Mộng, hắn đã nhịn hết nổi rồi.Tuy dáng vóc Diêm Mộng không bằng Nữ Báo Hoa, nhưng cô ta được cái ngây thơ, dễ thương, kiểu như chim non mới ra ràng, khiến ai cũng thèm khát được n*n b*p, hủy hoại.Tiếp đó, Hoa Ban Hổ đưa tay rút dây lưng quần, tay kia vươn ra sờ lên mặt Diêm Mộng.“Đừng…”Diêm Mộng òa khóc, đôi mắt đầy tuyệt vọng.“Khóc hả? Anh đây thích khóc lắm…”Hoa Ban Hổ còn chưa dứt lời.Một luồng sáng trắng đột ngột lóe lên.Một giây sau đó.Bàn tay của Hoa Ban Hổ bị chặt đứt!Hệt như bị một lưỡi dao sắc bén lia qua!Bàn tay to lớn rơi uỵch xuống đất, tốc độ đứt lìa quá nhanh, năm ngón tay hãy còn run bần bật!“Á á á!!!!”Gần như cùng lúc…Hoa Ban Hổ rống lên vang trời dậy đất, một cơn đau thấu xương lập tức xông lên não hắn, khiến hắn quỳ lết xuống đất.Tròng mắt hắn lồi ra dữ dằn, đau đớn, cùng với ngỡ ngàng, không thể tin nổi!Chuyện gì xảy ra vậy?Tay hắn, sao lại đứt rồi?Chung quanh hắn không có dao, không có kiếm, cũng không có bất cứ thứ gì làm vũ khí!Hắn không hiểu, ánh sáng trắng vừa rồi, rốt cuộc là cái quái gì vậy?“Á!!!”Tiếng hét lần này là của Diêm Mộng, bàn tay kia vừa vặn rơi xuống trước mặt cô ta, máu tươi còn chảy ròng ròng.Một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, làm gì đã phải đối mặt với cảnh tượng khủng khiếp bậc này, cô ta che miệng, hoảng hốt cực độ, nhìn máu me nhoe nhoét đầy đất, dạ dày cô ta quặn lên từng hồi.