Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 492
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Bên kia, Mạc Thiếu Dương há hốc mồm.Hắn ta cũng không hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì.Ba người Đầu Trọc đang bước về phía người mang mặt nạ hề thì hoàn toàn ngu người!Toàn bộ hiện trường…Chỉ có bọn chúng biết chuyện gì vừa xảy ra!Vừa rồi…Bọn chúng nhìn thấy tên hề kia giơ tay lên, chập ngón tay thành kiếm, khoát một đường trên không trung…Tiếp theo…Bọn chúng thấy một luồng sáng trắng lóe lên.Ngay sau đó, bàn tay của Hoa Ban Hổ bị chặt đứt!Cứ thế bị chặt đứt!Chiêu số gì vậy?Cả ba đều choáng váng.“Ma… có ma, anh Hổ, chạy mau, hắn không phải người!!!”, ngay sau đó, Đầu Trọc kinh hoàng gào lên, ngoài ma quỷ, hắn thật sự không biết phải giải thích cảnh tượng xảy ra trước mắt như thế nào nữa.Hai tên đàn em bên cạnh sắc mặt trắng bệch, sợ đến run rẩy không nhấc nổi nửa bước.Từ ngày bước ra giang hồ đến nay, lần đầu tiên bọn chúng sợ hãi đến vậy!Bởi vậy cho nên, tên hề cứ thế ung dung đi lướt qua chúng, chúng cũng chẳng dám nhúc nhích mảy may.Chẳng chút trở ngại, tên hề đi thẳng tới chỗ Diêm Mộng.Từ nhỏ Hoa Ban Hổ đã không tin thế giới này có ma quỷ, cho dù gặp phải chuyện khó giải thích, hắn cũng tuyệt không tin là ma quỷ, cắn răng nén đau, hắn hỏi:“Mày… mày là ai?”Tên hề không mở miệngChỉ bước đến trước mặt hắn, nhìn từ trên cao xuống, giáng một bạt tai.“Chát!”Hoa Ban Hổ chỉ cảm thấy sấm sét nổ oành oành trên đầu, nhanh chóng ngã nhào xuống.Thất khiếu trào máu.Chết thẳng cẳng!Lúc sắp chết, trong mắt hắn chỉ toàn là ngỡ ngàng.Hắn đường đường là Hoa Ban Hổ.Một trong những tay anh chị khét tiếng khu bắc thành phố Tần.Cứ thế mà chết!Chết trong tay một kẻ lai lịch không rõ ràng.“Chạy mau!”Đầu Trọc mặt mày tái mét, gần như hóa điên, chẳng biết kiếm đâu ra sức lực vội vàng vắt giò lên cổ chạy trối chết, đâu cũng không dám quay lại, hai thằng đệ tựa hồ vừa tỉnh cơn mê, cập rập đuổi theo.
Bên kia, Mạc Thiếu Dương há hốc mồm.
Hắn ta cũng không hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Ba người Đầu Trọc đang bước về phía người mang mặt nạ hề thì hoàn toàn ngu người!
Toàn bộ hiện trường…
Chỉ có bọn chúng biết chuyện gì vừa xảy ra!
Vừa rồi…
Bọn chúng nhìn thấy tên hề kia giơ tay lên, chập ngón tay thành kiếm, khoát một đường trên không trung…
Tiếp theo…
Bọn chúng thấy một luồng sáng trắng lóe lên.
Ngay sau đó, bàn tay của Hoa Ban Hổ bị chặt đứt!
Cứ thế bị chặt đứt!
Chiêu số gì vậy?
Cả ba đều choáng váng.
“Ma… có ma, anh Hổ, chạy mau, hắn không phải người!!!”, ngay sau đó, Đầu Trọc kinh hoàng gào lên, ngoài ma quỷ, hắn thật sự không biết phải giải thích cảnh tượng xảy ra trước mắt như thế nào nữa.
Hai tên đàn em bên cạnh sắc mặt trắng bệch, sợ đến run rẩy không nhấc nổi nửa bước.
Từ ngày bước ra giang hồ đến nay, lần đầu tiên bọn chúng sợ hãi đến vậy!
Bởi vậy cho nên, tên hề cứ thế ung dung đi lướt qua chúng, chúng cũng chẳng dám nhúc nhích mảy may.
Chẳng chút trở ngại, tên hề đi thẳng tới chỗ Diêm Mộng.
Từ nhỏ Hoa Ban Hổ đã không tin thế giới này có ma quỷ, cho dù gặp phải chuyện khó giải thích, hắn cũng tuyệt không tin là ma quỷ, cắn răng nén đau, hắn hỏi:
“Mày… mày là ai?”
Tên hề không mở miệng
Chỉ bước đến trước mặt hắn, nhìn từ trên cao xuống, giáng một bạt tai.
“Chát!”
Hoa Ban Hổ chỉ cảm thấy sấm sét nổ oành oành trên đầu, nhanh chóng ngã nhào xuống.
Thất khiếu trào máu.
Chết thẳng cẳng!
Lúc sắp chết, trong mắt hắn chỉ toàn là ngỡ ngàng.
Hắn đường đường là Hoa Ban Hổ.
Một trong những tay anh chị khét tiếng khu bắc thành phố Tần.
Cứ thế mà chết!
Chết trong tay một kẻ lai lịch không rõ ràng.
“Chạy mau!”
Đầu Trọc mặt mày tái mét, gần như hóa điên, chẳng biết kiếm đâu ra sức lực vội vàng vắt giò lên cổ chạy trối chết, đâu cũng không dám quay lại, hai thằng đệ tựa hồ vừa tỉnh cơn mê, cập rập đuổi theo.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Bên kia, Mạc Thiếu Dương há hốc mồm.Hắn ta cũng không hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì.Ba người Đầu Trọc đang bước về phía người mang mặt nạ hề thì hoàn toàn ngu người!Toàn bộ hiện trường…Chỉ có bọn chúng biết chuyện gì vừa xảy ra!Vừa rồi…Bọn chúng nhìn thấy tên hề kia giơ tay lên, chập ngón tay thành kiếm, khoát một đường trên không trung…Tiếp theo…Bọn chúng thấy một luồng sáng trắng lóe lên.Ngay sau đó, bàn tay của Hoa Ban Hổ bị chặt đứt!Cứ thế bị chặt đứt!Chiêu số gì vậy?Cả ba đều choáng váng.“Ma… có ma, anh Hổ, chạy mau, hắn không phải người!!!”, ngay sau đó, Đầu Trọc kinh hoàng gào lên, ngoài ma quỷ, hắn thật sự không biết phải giải thích cảnh tượng xảy ra trước mắt như thế nào nữa.Hai tên đàn em bên cạnh sắc mặt trắng bệch, sợ đến run rẩy không nhấc nổi nửa bước.Từ ngày bước ra giang hồ đến nay, lần đầu tiên bọn chúng sợ hãi đến vậy!Bởi vậy cho nên, tên hề cứ thế ung dung đi lướt qua chúng, chúng cũng chẳng dám nhúc nhích mảy may.Chẳng chút trở ngại, tên hề đi thẳng tới chỗ Diêm Mộng.Từ nhỏ Hoa Ban Hổ đã không tin thế giới này có ma quỷ, cho dù gặp phải chuyện khó giải thích, hắn cũng tuyệt không tin là ma quỷ, cắn răng nén đau, hắn hỏi:“Mày… mày là ai?”Tên hề không mở miệngChỉ bước đến trước mặt hắn, nhìn từ trên cao xuống, giáng một bạt tai.“Chát!”Hoa Ban Hổ chỉ cảm thấy sấm sét nổ oành oành trên đầu, nhanh chóng ngã nhào xuống.Thất khiếu trào máu.Chết thẳng cẳng!Lúc sắp chết, trong mắt hắn chỉ toàn là ngỡ ngàng.Hắn đường đường là Hoa Ban Hổ.Một trong những tay anh chị khét tiếng khu bắc thành phố Tần.Cứ thế mà chết!Chết trong tay một kẻ lai lịch không rõ ràng.“Chạy mau!”Đầu Trọc mặt mày tái mét, gần như hóa điên, chẳng biết kiếm đâu ra sức lực vội vàng vắt giò lên cổ chạy trối chết, đâu cũng không dám quay lại, hai thằng đệ tựa hồ vừa tỉnh cơn mê, cập rập đuổi theo.