Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 500

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Tiền là gì?Hết thì hắn ta có thể tìm bố xin!Phụ nữ thì nhất định phải có được.“Lần này có cậu Mạc, chúng ta mới may mắn được tham gia buổi đấu giá.Mọi người phải dùng cơ hội này để làm quen nhiều người hơn, chưa biết chừng mai sau sẽ thăng chức nhanh chóng đó”, Lục Tầm Dạ nói: “Tham gia một buổi đấu giá như vậy, dù là khán phòng thôi cũng coi như có tiếng rồi”.“Đúng thế, tôi nhất định phải lợi dụng cơ hội lần này làm quen với vài tai to mặt lớn mới được”, Nhan Tiểu Sa cũng nói.“Ừ”.Diêm Mộng gật đầu, cô ta cũng nghĩ như vậy, chuyến này không thể đi không công được.Còn về phần ân oán với Mạc Thiếu Dương thì cô ta định tạm thời bỏ qua.Dù sao với thân phận, địa vị bây giờ của Mạc Thiếu Dương, đắc tội hắn ta cũng không phải một chuyện sáng suốt.Trong đám người, Trần Đức ôm bức tranh thong dong bước đến, anh thấy đám Mạc Thiếu Dương thì hơi bất ngờ, định xoay người rời đi.Anh thật sự không muốn dây dưa nhiều với bọn họ.Đáng tiếc, anh vừa xoay người, đằng sau đã truyền đến một giọng nói:“Ồ, đây chẳng phải là anh vệ sĩ kia sao?”Lục Tầm Dạ tinh mắt, là người đầu tiên phát hiện Trần Bát Hoang, cười cợt nói: “Này, anh chàng vệ sĩ, đi đâu đó? Đi nhanh vậy là vì không dám gặp chúng tôi à?”Trần Đức như không nghe thấy, vẫn bước tiếp.Diêm Mộng nhíu mày, người này… cũng kiêu ngạo ghê.Rõ ràng là nghe thấy giọng Lục Tầm Dạ, nhưng vẫn bước tiếp, vẫn cứ thích giả vờ ngầu lòi như xưa.Đúng là hết thuốc chữa.“Nè, tên vệ sĩ, đứng lại!”, Mạc Thiếu Dương thấy Trần Đức, lập tức cảm thấy thích thú, bước lên trước châm chọc: “Sao, đi cùng với ban giám đốc của tập đoàn Dược Thiên Vũ à? Hay là tới đây làm vệ sĩ?”“Có gì hả?”, Trần Đức ngẩng đầu, cái vẻ kiêu ngạo kia quả thật khác xa với vẻ sợ sệt tối qua của hắn ta.“Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc anh, làm vệ sĩ thì lo làm đi, đừng đi lung tung, biết không?”, Mạc Thiếu Dương cười ha ha, mở miệng dạy đời: “Thanh niên thì phải lo làm việc chăm chỉ, đừng có mơ mộng dựa vào hội nghị này để thấy sang bắt quàng làm họ”.“Ồ”.Mở miệng đã không hợp ý nhau, nên Trần Đức cũng không muốn nói nhiều với người này.“Trần Bát Hoang, tại sao anh lại ở đây?”, Diêm Mộng bước tới hỏi với vẻ kỳ lạ, sáng nay cô ta còn thấy người này ở nhà, không ngờ anh ta cũng đến đây.Nói thế nào thì Diêm Mộng cũng coi như con gái anh, đã là con gái thì cũng phải nể mặt xíu, Trần Đức bèn giải thích: “Tham gia buổi đấu giá, bán đấu giá bức tranh này, tiện thể xem coi có món nào đáng để mua không”.“Bán đấu giá?”, Diêm Mộng còn chưa nói gì, Nhan Tiểu Sa đã hỏi với giọng kỳ quái: “Em trai Bát Hoang này, em xác định là mình tới tham gia buổi đấu giá hả?”

Tiền là gì?

Hết thì hắn ta có thể tìm bố xin!

Phụ nữ thì nhất định phải có được.

“Lần này có cậu Mạc, chúng ta mới may mắn được tham gia buổi đấu giá.

Mọi người phải dùng cơ hội này để làm quen nhiều người hơn, chưa biết chừng mai sau sẽ thăng chức nhanh chóng đó”, Lục Tầm Dạ nói: “Tham gia một buổi đấu giá như vậy, dù là khán phòng thôi cũng coi như có tiếng rồi”.

“Đúng thế, tôi nhất định phải lợi dụng cơ hội lần này làm quen với vài tai to mặt lớn mới được”, Nhan Tiểu Sa cũng nói.

“Ừ”.

Diêm Mộng gật đầu, cô ta cũng nghĩ như vậy, chuyến này không thể đi không công được.

Còn về phần ân oán với Mạc Thiếu Dương thì cô ta định tạm thời bỏ qua.

Dù sao với thân phận, địa vị bây giờ của Mạc Thiếu Dương, đắc tội hắn ta cũng không phải một chuyện sáng suốt.

Trong đám người, Trần Đức ôm bức tranh thong dong bước đến, anh thấy đám Mạc Thiếu Dương thì hơi bất ngờ, định xoay người rời đi.

Anh thật sự không muốn dây dưa nhiều với bọn họ.

Đáng tiếc, anh vừa xoay người, đằng sau đã truyền đến một giọng nói:

“Ồ, đây chẳng phải là anh vệ sĩ kia sao?”

Lục Tầm Dạ tinh mắt, là người đầu tiên phát hiện Trần Bát Hoang, cười cợt nói: “Này, anh chàng vệ sĩ, đi đâu đó? Đi nhanh vậy là vì không dám gặp chúng tôi à?”

Trần Đức như không nghe thấy, vẫn bước tiếp.

Diêm Mộng nhíu mày, người này… cũng kiêu ngạo ghê.

Rõ ràng là nghe thấy giọng Lục Tầm Dạ, nhưng vẫn bước tiếp, vẫn cứ thích giả vờ ngầu lòi như xưa.

Đúng là hết thuốc chữa.

“Nè, tên vệ sĩ, đứng lại!”, Mạc Thiếu Dương thấy Trần Đức, lập tức cảm thấy thích thú, bước lên trước châm chọc: “Sao, đi cùng với ban giám đốc của tập đoàn Dược Thiên Vũ à? Hay là tới đây làm vệ sĩ?”

“Có gì hả?”, Trần Đức ngẩng đầu, cái vẻ kiêu ngạo kia quả thật khác xa với vẻ sợ sệt tối qua của hắn ta.

“Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc anh, làm vệ sĩ thì lo làm đi, đừng đi lung tung, biết không?”, Mạc Thiếu Dương cười ha ha, mở miệng dạy đời: “Thanh niên thì phải lo làm việc chăm chỉ, đừng có mơ mộng dựa vào hội nghị này để thấy sang bắt quàng làm họ”.

“Ồ”.

Mở miệng đã không hợp ý nhau, nên Trần Đức cũng không muốn nói nhiều với người này.

“Trần Bát Hoang, tại sao anh lại ở đây?”, Diêm Mộng bước tới hỏi với vẻ kỳ lạ, sáng nay cô ta còn thấy người này ở nhà, không ngờ anh ta cũng đến đây.

Nói thế nào thì Diêm Mộng cũng coi như con gái anh, đã là con gái thì cũng phải nể mặt xíu, Trần Đức bèn giải thích: “Tham gia buổi đấu giá, bán đấu giá bức tranh này, tiện thể xem coi có món nào đáng để mua không”.

“Bán đấu giá?”, Diêm Mộng còn chưa nói gì, Nhan Tiểu Sa đã hỏi với giọng kỳ quái: “Em trai Bát Hoang này, em xác định là mình tới tham gia buổi đấu giá hả?”

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Tiền là gì?Hết thì hắn ta có thể tìm bố xin!Phụ nữ thì nhất định phải có được.“Lần này có cậu Mạc, chúng ta mới may mắn được tham gia buổi đấu giá.Mọi người phải dùng cơ hội này để làm quen nhiều người hơn, chưa biết chừng mai sau sẽ thăng chức nhanh chóng đó”, Lục Tầm Dạ nói: “Tham gia một buổi đấu giá như vậy, dù là khán phòng thôi cũng coi như có tiếng rồi”.“Đúng thế, tôi nhất định phải lợi dụng cơ hội lần này làm quen với vài tai to mặt lớn mới được”, Nhan Tiểu Sa cũng nói.“Ừ”.Diêm Mộng gật đầu, cô ta cũng nghĩ như vậy, chuyến này không thể đi không công được.Còn về phần ân oán với Mạc Thiếu Dương thì cô ta định tạm thời bỏ qua.Dù sao với thân phận, địa vị bây giờ của Mạc Thiếu Dương, đắc tội hắn ta cũng không phải một chuyện sáng suốt.Trong đám người, Trần Đức ôm bức tranh thong dong bước đến, anh thấy đám Mạc Thiếu Dương thì hơi bất ngờ, định xoay người rời đi.Anh thật sự không muốn dây dưa nhiều với bọn họ.Đáng tiếc, anh vừa xoay người, đằng sau đã truyền đến một giọng nói:“Ồ, đây chẳng phải là anh vệ sĩ kia sao?”Lục Tầm Dạ tinh mắt, là người đầu tiên phát hiện Trần Bát Hoang, cười cợt nói: “Này, anh chàng vệ sĩ, đi đâu đó? Đi nhanh vậy là vì không dám gặp chúng tôi à?”Trần Đức như không nghe thấy, vẫn bước tiếp.Diêm Mộng nhíu mày, người này… cũng kiêu ngạo ghê.Rõ ràng là nghe thấy giọng Lục Tầm Dạ, nhưng vẫn bước tiếp, vẫn cứ thích giả vờ ngầu lòi như xưa.Đúng là hết thuốc chữa.“Nè, tên vệ sĩ, đứng lại!”, Mạc Thiếu Dương thấy Trần Đức, lập tức cảm thấy thích thú, bước lên trước châm chọc: “Sao, đi cùng với ban giám đốc của tập đoàn Dược Thiên Vũ à? Hay là tới đây làm vệ sĩ?”“Có gì hả?”, Trần Đức ngẩng đầu, cái vẻ kiêu ngạo kia quả thật khác xa với vẻ sợ sệt tối qua của hắn ta.“Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc anh, làm vệ sĩ thì lo làm đi, đừng đi lung tung, biết không?”, Mạc Thiếu Dương cười ha ha, mở miệng dạy đời: “Thanh niên thì phải lo làm việc chăm chỉ, đừng có mơ mộng dựa vào hội nghị này để thấy sang bắt quàng làm họ”.“Ồ”.Mở miệng đã không hợp ý nhau, nên Trần Đức cũng không muốn nói nhiều với người này.“Trần Bát Hoang, tại sao anh lại ở đây?”, Diêm Mộng bước tới hỏi với vẻ kỳ lạ, sáng nay cô ta còn thấy người này ở nhà, không ngờ anh ta cũng đến đây.Nói thế nào thì Diêm Mộng cũng coi như con gái anh, đã là con gái thì cũng phải nể mặt xíu, Trần Đức bèn giải thích: “Tham gia buổi đấu giá, bán đấu giá bức tranh này, tiện thể xem coi có món nào đáng để mua không”.“Bán đấu giá?”, Diêm Mộng còn chưa nói gì, Nhan Tiểu Sa đã hỏi với giọng kỳ quái: “Em trai Bát Hoang này, em xác định là mình tới tham gia buổi đấu giá hả?”

Chương 500