Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 505
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Tôn Hưng Quốc và Lâm Đồng Kiệt đứng dậy bước tới bên bàn họp.Vốn mỗi khi tiếp xúc với cổ vật cần phải mang bao tay, cũng như sử dụng những dụng cụ chuyên dụng để giám định, nhưng ba người ngay từ đầu đã xác định là giả, cho nên cũng có chút hời hợt.Chỉ là…Không đầy mười giây sau.Ánh mắt hờ hững của ba người dần dần thay đổi, trong phòng họp, bầu không khí trở nên thinh lặng và nghiêm túc.“Cái này… thật sự là đồ cổ, gần nhất là vào thời Minh, lão Tôn, ông mau lấy bao tay ra coi, đừng có sờ sờ hỏng hết của người ta!”, Lục Trầm Ba thấy Tôn Hưng đang dùng tay không sờ vào tranh thì hoảng hồn.Là đồ từ thời Minh đấy!Khoan bàn tới việc chữ viết trên tranh có đúng là bút tích của Đường Dần hay không, chỉ cần loại giấy vẽ này thôi cũng đủ đáng giá rồi!Lục Trầm Ba nghiên cứu rất sâu về thư họa, lúc nhắc nhở hai đồng sự, ông ta cẩn thận đeo bao tay vào trước, mang kính lúp tới, bắt đầu quan sát thật tỉ mỉ.Tôn Hưng Quốc, Lâm Đồng Kiệt cũng làm theo.Trong phòng, không khí càng lúc càng trầm mặc, Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh đứng một bên, ba vị chuyên gia không ngừng quan sát bề mặt bức tranh, từng chiếc hoa văn và con dấu của tác giả!Nửa giờ trôi qua…Lục Trầm Ba đổ mồ hôi lạnh!Ông ta gần như có thể khẳng định!Bức vẽ này hết tám, chín phần là đồ cổ thật!Tôn Hưng Quốc, Lâm Đồng Kiệt cũng run rẩy cả người!Thanh Hà Thượng Đồ!Nếu như là thật, đây là tin tức có thể làm bùng nổ giới chơi đồ cổ.Tuy bọn họ là chuyên gia, giáo sư, nhưng khi đối mặt với bức thư họa này, vẫn không dám chắc chắn trăm phần trăm, bởi vì hàng nhái tinh vi rất nhiều, mà bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy tranh thật của Đường Dần, chỉ có thể xác định sơ bộ, đây đúng là đồ cổ!Hơn nữa bức tranh này, cho dù không phải của Dường Dần, thì chắc chắn cũng là hàng giả sao chép từ một người cùng thời!Nói cách khác, cho dù là hàng giả, thì cũng là hàng giả siêu cao cấp!“Cậu Trần…”, Lục Trầm Ba cất dụng cụ quan sát, bước tới trước mặt Trần Đức, lúc này thái độ trở nên cung kính thấy rõ: “Họ Lục tôi vừa rồi quá tự cao tự đại, xin lỗi cậu, tôi sai rồi!”“Cậu Trần, xin lỗi!”“Cậu Trần, chúng tôi sai rồi!”Tôn Hưng Quốc và Lâm Đồng Kiệt cũng lên tiếng, chủ động xin lỗi Trần Đức, trước đó bọn họ đã phủ định, cho rằng Thanh Hà Thượng Đồ là giả, nhưng bây giờ, sự thật đã giáng vào mặt họ một cái tát!Bức tranh này, rất có khả năng là thật!Nhưng mà…Với thận phận hiện tại, bọn họ vẫn chưa đủ tư cách giám định bức tranh này!Bởi vì…
Tôn Hưng Quốc và Lâm Đồng Kiệt đứng dậy bước tới bên bàn họp.
Vốn mỗi khi tiếp xúc với cổ vật cần phải mang bao tay, cũng như sử dụng những dụng cụ chuyên dụng để giám định, nhưng ba người ngay từ đầu đã xác định là giả, cho nên cũng có chút hời hợt.
Chỉ là…
Không đầy mười giây sau.
Ánh mắt hờ hững của ba người dần dần thay đổi, trong phòng họp, bầu không khí trở nên thinh lặng và nghiêm túc.
“Cái này… thật sự là đồ cổ, gần nhất là vào thời Minh, lão Tôn, ông mau lấy bao tay ra coi, đừng có sờ sờ hỏng hết của người ta!”, Lục Trầm Ba thấy Tôn Hưng đang dùng tay không sờ vào tranh thì hoảng hồn.
Là đồ từ thời Minh đấy!
Khoan bàn tới việc chữ viết trên tranh có đúng là bút tích của Đường Dần hay không, chỉ cần loại giấy vẽ này thôi cũng đủ đáng giá rồi!
Lục Trầm Ba nghiên cứu rất sâu về thư họa, lúc nhắc nhở hai đồng sự, ông ta cẩn thận đeo bao tay vào trước, mang kính lúp tới, bắt đầu quan sát thật tỉ mỉ.
Tôn Hưng Quốc, Lâm Đồng Kiệt cũng làm theo.
Trong phòng, không khí càng lúc càng trầm mặc, Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh đứng một bên, ba vị chuyên gia không ngừng quan sát bề mặt bức tranh, từng chiếc hoa văn và con dấu của tác giả!
Nửa giờ trôi qua…
Lục Trầm Ba đổ mồ hôi lạnh!
Ông ta gần như có thể khẳng định!
Bức vẽ này hết tám, chín phần là đồ cổ thật!
Tôn Hưng Quốc, Lâm Đồng Kiệt cũng run rẩy cả người!
Thanh Hà Thượng Đồ!
Nếu như là thật, đây là tin tức có thể làm bùng nổ giới chơi đồ cổ.
Tuy bọn họ là chuyên gia, giáo sư, nhưng khi đối mặt với bức thư họa này, vẫn không dám chắc chắn trăm phần trăm, bởi vì hàng nhái tinh vi rất nhiều, mà bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy tranh thật của Đường Dần, chỉ có thể xác định sơ bộ, đây đúng là đồ cổ!
Hơn nữa bức tranh này, cho dù không phải của Dường Dần, thì chắc chắn cũng là hàng giả sao chép từ một người cùng thời!
Nói cách khác, cho dù là hàng giả, thì cũng là hàng giả siêu cao cấp!
“Cậu Trần…”, Lục Trầm Ba cất dụng cụ quan sát, bước tới trước mặt Trần Đức, lúc này thái độ trở nên cung kính thấy rõ: “Họ Lục tôi vừa rồi quá tự cao tự đại, xin lỗi cậu, tôi sai rồi!”
“Cậu Trần, xin lỗi!”
“Cậu Trần, chúng tôi sai rồi!”
Tôn Hưng Quốc và Lâm Đồng Kiệt cũng lên tiếng, chủ động xin lỗi Trần Đức, trước đó bọn họ đã phủ định, cho rằng Thanh Hà Thượng Đồ là giả, nhưng bây giờ, sự thật đã giáng vào mặt họ một cái tát!
Bức tranh này, rất có khả năng là thật!
Nhưng mà…
Với thận phận hiện tại, bọn họ vẫn chưa đủ tư cách giám định bức tranh này!
Bởi vì…
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Tôn Hưng Quốc và Lâm Đồng Kiệt đứng dậy bước tới bên bàn họp.Vốn mỗi khi tiếp xúc với cổ vật cần phải mang bao tay, cũng như sử dụng những dụng cụ chuyên dụng để giám định, nhưng ba người ngay từ đầu đã xác định là giả, cho nên cũng có chút hời hợt.Chỉ là…Không đầy mười giây sau.Ánh mắt hờ hững của ba người dần dần thay đổi, trong phòng họp, bầu không khí trở nên thinh lặng và nghiêm túc.“Cái này… thật sự là đồ cổ, gần nhất là vào thời Minh, lão Tôn, ông mau lấy bao tay ra coi, đừng có sờ sờ hỏng hết của người ta!”, Lục Trầm Ba thấy Tôn Hưng đang dùng tay không sờ vào tranh thì hoảng hồn.Là đồ từ thời Minh đấy!Khoan bàn tới việc chữ viết trên tranh có đúng là bút tích của Đường Dần hay không, chỉ cần loại giấy vẽ này thôi cũng đủ đáng giá rồi!Lục Trầm Ba nghiên cứu rất sâu về thư họa, lúc nhắc nhở hai đồng sự, ông ta cẩn thận đeo bao tay vào trước, mang kính lúp tới, bắt đầu quan sát thật tỉ mỉ.Tôn Hưng Quốc, Lâm Đồng Kiệt cũng làm theo.Trong phòng, không khí càng lúc càng trầm mặc, Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh đứng một bên, ba vị chuyên gia không ngừng quan sát bề mặt bức tranh, từng chiếc hoa văn và con dấu của tác giả!Nửa giờ trôi qua…Lục Trầm Ba đổ mồ hôi lạnh!Ông ta gần như có thể khẳng định!Bức vẽ này hết tám, chín phần là đồ cổ thật!Tôn Hưng Quốc, Lâm Đồng Kiệt cũng run rẩy cả người!Thanh Hà Thượng Đồ!Nếu như là thật, đây là tin tức có thể làm bùng nổ giới chơi đồ cổ.Tuy bọn họ là chuyên gia, giáo sư, nhưng khi đối mặt với bức thư họa này, vẫn không dám chắc chắn trăm phần trăm, bởi vì hàng nhái tinh vi rất nhiều, mà bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy tranh thật của Đường Dần, chỉ có thể xác định sơ bộ, đây đúng là đồ cổ!Hơn nữa bức tranh này, cho dù không phải của Dường Dần, thì chắc chắn cũng là hàng giả sao chép từ một người cùng thời!Nói cách khác, cho dù là hàng giả, thì cũng là hàng giả siêu cao cấp!“Cậu Trần…”, Lục Trầm Ba cất dụng cụ quan sát, bước tới trước mặt Trần Đức, lúc này thái độ trở nên cung kính thấy rõ: “Họ Lục tôi vừa rồi quá tự cao tự đại, xin lỗi cậu, tôi sai rồi!”“Cậu Trần, xin lỗi!”“Cậu Trần, chúng tôi sai rồi!”Tôn Hưng Quốc và Lâm Đồng Kiệt cũng lên tiếng, chủ động xin lỗi Trần Đức, trước đó bọn họ đã phủ định, cho rằng Thanh Hà Thượng Đồ là giả, nhưng bây giờ, sự thật đã giáng vào mặt họ một cái tát!Bức tranh này, rất có khả năng là thật!Nhưng mà…Với thận phận hiện tại, bọn họ vẫn chưa đủ tư cách giám định bức tranh này!Bởi vì…