Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 512

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Vậy sao?”, Trần Đức cười khẩy nói: “Tao cũng rất muốn xem thử, mười giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, sau khi tao đụng vào mày thì sẽ ra sao, tao phải cút khỏi đây với dáng vẻ khó coi đến thế nào!Dứt lời, Trần Đức vung chân ra!Sức mạnh không lớn, chỉ sử dụng khoảng một phần trăm.Nhưng bây giờ sức mạnh của Trần Đức đã không thể dùng mắt thường là có thể nhìn thấy được, nếu dùng hết sức lực của mình, anh có thể đá bay sức mạnh 8000 kg!Vì vậy, dù anh chỉ dùng một phần trăm sức mạnh thì người thường cũng không thể chống đỡ nổi.Trong nháy mắt, sắc mặt của Mạc Thiếu Dương thay đổi rõ rệt, hắn ta khom người như con tôm, lảo đảo lùi về phía sau, sau đó ngồi phịch xuống đất.“Trần Bát Hoang, mày dám đánh tao!”, Mạc Thiếu Dương dựa vào trên băng ghế đứng lên, sắc mặt cực kỳ u ám!“Mày có biết tại sao mày còn có thể đứng lên không?”Giọng điệu của Trần Đức rất bình tĩnh: “Bởi vì tao nói rồi, tao muốn xem thử chuyện gì sẽ xảy ra, sẽ cút khỏi đây như thế nào!”Ở phía xa, khi Mạc Vấn Thiên nhìn thấy Trần Đức ra tay, vốn dĩ ông ta còn đang tự hào giới thiệu lý lịch của Mạc Thiếu Dương với Quan Hổ và Tống Ngữ Yên, khoe khoang con trai mình, lúc này ông ta bỗng giật mình.Cái quái gì vậy?Chuyện gì thế này?Vẻ mặt của Quan Hổ và Tống Ngữ Yên có chút thay đổi.Rõ ràng, bọn họ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.“Qua đó xem thử”, sắc mặt Quan Hổ trở nên u ám, cho dù xảy ra chuyện gì, ông ta cũng sẽ kiên quyết đứng về phía Trần Bát Hoang, bởi vì đó là ý muốn của Trương Thiên Dương!Cả ba bước nhanh đi về phía trước.Trần Ngọc Đình, Lục Tầm Dạ, Nhan Tiểu Sa và Diêm Mộng đều trợn tròn mắt, vô cùng kinh hãi!Đánh con trai của Mạc Vấn Thiên trước mặt ông ta.Con mẹ nó chuyện này!Đúng là tự tìm đường chết mà!Một tên vệ sĩ quèn có đắc tội nổi với nhân vật lớn như Mạc Vấn Thiên không?“Thiếu Dương!”Đúng lúc này, Mạc Vấn Thiên đã đi đến bên này, lướt qua Trần Đức, đi thẳng về phía Mạc Thiếu Dương.Ông ta nhất định phải làm rõ chuyện gì đã xảy ra!Điều này rất quan trọng!Nó có liên quan đến tương lai tiền đồ của ông ta và sự suy thịnh của cả nhà họ Mạc!“Thiếu Dương, con nói rõ cho bố biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”, Mạc Vấn Thiên lo lắng hỏi.“Bố, hắn đánh con, hắn hông phải là vệ sĩ của công ty bố sao, mau đuổi việc hắn, bảo hắn cút khỏi đây!”, Mạc Thiếu Dương nghiến răng nghiến lợi.“Bố hỏi con đã xảy ra chuyện gì?”, Mạc Vấn Thiên hỏi lại, giọng nói có chút lạnh lùng.

“Vậy sao?”, Trần Đức cười khẩy nói: “Tao cũng rất muốn xem thử, mười giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, sau khi tao đụng vào mày thì sẽ ra sao, tao phải cút khỏi đây với dáng vẻ khó coi đến thế nào!

Dứt lời, Trần Đức vung chân ra!

Sức mạnh không lớn, chỉ sử dụng khoảng một phần trăm.

Nhưng bây giờ sức mạnh của Trần Đức đã không thể dùng mắt thường là có thể nhìn thấy được, nếu dùng hết sức lực của mình, anh có thể đá bay sức mạnh 8000 kg!

Vì vậy, dù anh chỉ dùng một phần trăm sức mạnh thì người thường cũng không thể chống đỡ nổi.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Mạc Thiếu Dương thay đổi rõ rệt, hắn ta khom người như con tôm, lảo đảo lùi về phía sau, sau đó ngồi phịch xuống đất.

“Trần Bát Hoang, mày dám đánh tao!”, Mạc Thiếu Dương dựa vào trên băng ghế đứng lên, sắc mặt cực kỳ u ám!

“Mày có biết tại sao mày còn có thể đứng lên không?”

Giọng điệu của Trần Đức rất bình tĩnh: “Bởi vì tao nói rồi, tao muốn xem thử chuyện gì sẽ xảy ra, sẽ cút khỏi đây như thế nào!”

Ở phía xa, khi Mạc Vấn Thiên nhìn thấy Trần Đức ra tay, vốn dĩ ông ta còn đang tự hào giới thiệu lý lịch của Mạc Thiếu Dương với Quan Hổ và Tống Ngữ Yên, khoe khoang con trai mình, lúc này ông ta bỗng giật mình.

Cái quái gì vậy?

Chuyện gì thế này?

Vẻ mặt của Quan Hổ và Tống Ngữ Yên có chút thay đổi.

Rõ ràng, bọn họ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Qua đó xem thử”, sắc mặt Quan Hổ trở nên u ám, cho dù xảy ra chuyện gì, ông ta cũng sẽ kiên quyết đứng về phía Trần Bát Hoang, bởi vì đó là ý muốn của Trương Thiên Dương!

Cả ba bước nhanh đi về phía trước.

Trần Ngọc Đình, Lục Tầm Dạ, Nhan Tiểu Sa và Diêm Mộng đều trợn tròn mắt, vô cùng kinh hãi!

Đánh con trai của Mạc Vấn Thiên trước mặt ông ta.

Con mẹ nó chuyện này!

Đúng là tự tìm đường chết mà!

Một tên vệ sĩ quèn có đắc tội nổi với nhân vật lớn như Mạc Vấn Thiên không?

“Thiếu Dương!”

Đúng lúc này, Mạc Vấn Thiên đã đi đến bên này, lướt qua Trần Đức, đi thẳng về phía Mạc Thiếu Dương.

Ông ta nhất định phải làm rõ chuyện gì đã xảy ra!

Điều này rất quan trọng!

Nó có liên quan đến tương lai tiền đồ của ông ta và sự suy thịnh của cả nhà họ Mạc!

“Thiếu Dương, con nói rõ cho bố biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”, Mạc Vấn Thiên lo lắng hỏi.

“Bố, hắn đánh con, hắn hông phải là vệ sĩ của công ty bố sao, mau đuổi việc hắn, bảo hắn cút khỏi đây!”, Mạc Thiếu Dương nghiến răng nghiến lợi.

“Bố hỏi con đã xảy ra chuyện gì?”, Mạc Vấn Thiên hỏi lại, giọng nói có chút lạnh lùng.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… “Vậy sao?”, Trần Đức cười khẩy nói: “Tao cũng rất muốn xem thử, mười giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, sau khi tao đụng vào mày thì sẽ ra sao, tao phải cút khỏi đây với dáng vẻ khó coi đến thế nào!Dứt lời, Trần Đức vung chân ra!Sức mạnh không lớn, chỉ sử dụng khoảng một phần trăm.Nhưng bây giờ sức mạnh của Trần Đức đã không thể dùng mắt thường là có thể nhìn thấy được, nếu dùng hết sức lực của mình, anh có thể đá bay sức mạnh 8000 kg!Vì vậy, dù anh chỉ dùng một phần trăm sức mạnh thì người thường cũng không thể chống đỡ nổi.Trong nháy mắt, sắc mặt của Mạc Thiếu Dương thay đổi rõ rệt, hắn ta khom người như con tôm, lảo đảo lùi về phía sau, sau đó ngồi phịch xuống đất.“Trần Bát Hoang, mày dám đánh tao!”, Mạc Thiếu Dương dựa vào trên băng ghế đứng lên, sắc mặt cực kỳ u ám!“Mày có biết tại sao mày còn có thể đứng lên không?”Giọng điệu của Trần Đức rất bình tĩnh: “Bởi vì tao nói rồi, tao muốn xem thử chuyện gì sẽ xảy ra, sẽ cút khỏi đây như thế nào!”Ở phía xa, khi Mạc Vấn Thiên nhìn thấy Trần Đức ra tay, vốn dĩ ông ta còn đang tự hào giới thiệu lý lịch của Mạc Thiếu Dương với Quan Hổ và Tống Ngữ Yên, khoe khoang con trai mình, lúc này ông ta bỗng giật mình.Cái quái gì vậy?Chuyện gì thế này?Vẻ mặt của Quan Hổ và Tống Ngữ Yên có chút thay đổi.Rõ ràng, bọn họ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.“Qua đó xem thử”, sắc mặt Quan Hổ trở nên u ám, cho dù xảy ra chuyện gì, ông ta cũng sẽ kiên quyết đứng về phía Trần Bát Hoang, bởi vì đó là ý muốn của Trương Thiên Dương!Cả ba bước nhanh đi về phía trước.Trần Ngọc Đình, Lục Tầm Dạ, Nhan Tiểu Sa và Diêm Mộng đều trợn tròn mắt, vô cùng kinh hãi!Đánh con trai của Mạc Vấn Thiên trước mặt ông ta.Con mẹ nó chuyện này!Đúng là tự tìm đường chết mà!Một tên vệ sĩ quèn có đắc tội nổi với nhân vật lớn như Mạc Vấn Thiên không?“Thiếu Dương!”Đúng lúc này, Mạc Vấn Thiên đã đi đến bên này, lướt qua Trần Đức, đi thẳng về phía Mạc Thiếu Dương.Ông ta nhất định phải làm rõ chuyện gì đã xảy ra!Điều này rất quan trọng!Nó có liên quan đến tương lai tiền đồ của ông ta và sự suy thịnh của cả nhà họ Mạc!“Thiếu Dương, con nói rõ cho bố biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”, Mạc Vấn Thiên lo lắng hỏi.“Bố, hắn đánh con, hắn hông phải là vệ sĩ của công ty bố sao, mau đuổi việc hắn, bảo hắn cút khỏi đây!”, Mạc Thiếu Dương nghiến răng nghiến lợi.“Bố hỏi con đã xảy ra chuyện gì?”, Mạc Vấn Thiên hỏi lại, giọng nói có chút lạnh lùng.

Chương 512