Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 530

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 530Khi viên thuốc được đấu giá thành công, buổi đấu giá chính thức công bố kết thúc trong bối cảnh vô cùng náo nhiệt. Bất cứ ai tham gia buổi đấu giá đều có thể ở lại tham dự yến hội trao đổi kinh doanh tiếp theo.Sau khi Trương Thiên Dương tiễn những vị quan chức nhà nước xong, ông ta lập tức đến bên cạnh Trần Đức, cung kính nói: “Cậu Trần, thực xin lỗi, hôm nay bận quá, phải chăm sóc những vị lãnh đạo kia”.“Không sao, tôi có thể hiểu được”, Trần Đức mỉm cười, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Khải bảo anh ta gửi số tài khoản ngân hàng.Mặc dù Lâm Khải không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vừa nghe Trần Đức bảo vậy thì lập tức làm theo.“Trương Thiên Dương, lát nữa ông bảo người chuyển số tiền nhận được từ phiên đấu giá Thanh Hà Thượng Đồ vào thẻ ngân hàng này”, Trần Đức gửi bức ảnh cho Trương Thiên Dương qua tin nhắn.“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ làm vậy”.Hiệu quả công việc của Trương Thiên Dương cực kỳ cao, đích thân xử lý cho Trần Đức, chưa đầy năm phút tiền đã vào tài khoản của Lâm Khải.Mười giây sau.Điện thoại di động của Trần Đức vang lên, anh nghe máy, giọng nói của Lâm Khải bỗng nhiên vang lên: “Anh Bát Hoang…vừa rồi tôi, tôi đã nhận được hơn…ba…ba…ba tỷ, anh…”“Đừng lo, đó là tiền của anh, còn nhớ bức tranh lần trước anh đưa cho tôi không, tôi đã bán nó rồi”, không đợi Lâm Khải nói hết câu, Trần Đức đã giải thích: “Từ nay trở đi, số tiền đó là của anh”.“Chuyện…chuyện này…”Rõ ràng Lâm Khải vẫn còn đang bàng hoàng chưa tỉnh lại, nói lắp bắp, anh ta sinh ra trong một gia đình bình thường, cứ như vậy mà sống đến bây giờ, đừng nói là hơn ba tỷ, ngay cả hơn ba triệu tệ anh ta cũng chưa từng thấy nó có hình dáng thế nào.Lúc này anh ta thật sự không thể nói nên lời.Vì vậy, Trần Đức không đợi anh ta nói xong mà đã cúp điện thoại, để đối phương từ từ thích ứng sự thực này.“Cậu Trần, viên đá đó, đợi sau khi bữa tiệc giao lưu kết thúc, tôi sẽ bảo người đưa đến cho cậu”, Trương Thiên Dương nói.“Bữa tiệc giao lưu…”, nói thật, anh không muốn tham gia bữa tiệc giao lưu của những doanh nhân này.“Đúng vậy, tôi đã đặt một phòng VIP và hẹn người nhà họ Hồ. Tôi nghe Quan Hổ nói bọn họ muốn chống đối cậu và dược phẩm Thiên Vũ. Tôi nghĩ cần phải nói chuyện với Hồ Thái Minh”, Trương Thiên Dương tức giận nói: “Nếu không, ông ta thật sự cho rằng Trương Thiên Dương tôi không tồn tại!”“Không cần đâu, ông bảo ai đó đưa linh thạch qua đây, người họ Hồ… bây giờ tôi sẽ giải quyết, cho tôi một phút”.Trần Đức nhẹ nhàng nói.Sau đó, không đợi Trương Thiên Dương lên tiếng, bọn họ đã đi về phía Hồ Thái Minh và Khổng Hoằng Nghĩa.Lúc này, trong hội trường, hầu như tất cả mọi người đã rời đi, chỉ còn lại mười mấy hai mươi người, Hồ Thái Minh và Khổng Hoằng Nghĩa vẫn chưa rời đi, ngồi ở chỗ cũ.Dường như là đang cố ý chờ Trần Đức!Nhìn thấy Trần Đức đến gần, Hồ Thái Minh nói: “Đại sư Khổng, hắn đến đây rồi, trông có vẻ không có ý gì tốt cả”.

Chương 530

Khi viên thuốc được đấu giá thành công, buổi đấu giá chính thức công bố kết thúc trong bối cảnh vô cùng náo nhiệt. Bất cứ ai tham gia buổi đấu giá đều có thể ở lại tham dự yến hội trao đổi kinh doanh tiếp theo.

Sau khi Trương Thiên Dương tiễn những vị quan chức nhà nước xong, ông ta lập tức đến bên cạnh Trần Đức, cung kính nói: “Cậu Trần, thực xin lỗi, hôm nay bận quá, phải chăm sóc những vị lãnh đạo kia”.

“Không sao, tôi có thể hiểu được”, Trần Đức mỉm cười, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Khải bảo anh ta gửi số tài khoản ngân hàng.

Mặc dù Lâm Khải không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vừa nghe Trần Đức bảo vậy thì lập tức làm theo.

“Trương Thiên Dương, lát nữa ông bảo người chuyển số tiền nhận được từ phiên đấu giá Thanh Hà Thượng Đồ vào thẻ ngân hàng này”, Trần Đức gửi bức ảnh cho Trương Thiên Dương qua tin nhắn.

“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ làm vậy”.

Hiệu quả công việc của Trương Thiên Dương cực kỳ cao, đích thân xử lý cho Trần Đức, chưa đầy năm phút tiền đã vào tài khoản của Lâm Khải.

Mười giây sau.

Điện thoại di động của Trần Đức vang lên, anh nghe máy, giọng nói của Lâm Khải bỗng nhiên vang lên: “Anh Bát Hoang…vừa rồi tôi, tôi đã nhận được hơn…ba…ba…ba tỷ, anh…”

“Đừng lo, đó là tiền của anh, còn nhớ bức tranh lần trước anh đưa cho tôi không, tôi đã bán nó rồi”, không đợi Lâm Khải nói hết câu, Trần Đức đã giải thích: “Từ nay trở đi, số tiền đó là của anh”.

“Chuyện…chuyện này…”

Rõ ràng Lâm Khải vẫn còn đang bàng hoàng chưa tỉnh lại, nói lắp bắp, anh ta sinh ra trong một gia đình bình thường, cứ như vậy mà sống đến bây giờ, đừng nói là hơn ba tỷ, ngay cả hơn ba triệu tệ anh ta cũng chưa từng thấy nó có hình dáng thế nào.

Lúc này anh ta thật sự không thể nói nên lời.

Vì vậy, Trần Đức không đợi anh ta nói xong mà đã cúp điện thoại, để đối phương từ từ thích ứng sự thực này.

“Cậu Trần, viên đá đó, đợi sau khi bữa tiệc giao lưu kết thúc, tôi sẽ bảo người đưa đến cho cậu”, Trương Thiên Dương nói.

“Bữa tiệc giao lưu…”, nói thật, anh không muốn tham gia bữa tiệc giao lưu của những doanh nhân này.

“Đúng vậy, tôi đã đặt một phòng VIP và hẹn người nhà họ Hồ. Tôi nghe Quan Hổ nói bọn họ muốn chống đối cậu và dược phẩm Thiên Vũ. Tôi nghĩ cần phải nói chuyện với Hồ Thái Minh”, Trương Thiên Dương tức giận nói: “Nếu không, ông ta thật sự cho rằng Trương Thiên Dương tôi không tồn tại!”

“Không cần đâu, ông bảo ai đó đưa linh thạch qua đây, người họ Hồ… bây giờ tôi sẽ giải quyết, cho tôi một phút”.

Trần Đức nhẹ nhàng nói.

Sau đó, không đợi Trương Thiên Dương lên tiếng, bọn họ đã đi về phía Hồ Thái Minh và Khổng Hoằng Nghĩa.

Lúc này, trong hội trường, hầu như tất cả mọi người đã rời đi, chỉ còn lại mười mấy hai mươi người, Hồ Thái Minh và Khổng Hoằng Nghĩa vẫn chưa rời đi, ngồi ở chỗ cũ.

Dường như là đang cố ý chờ Trần Đức!

Nhìn thấy Trần Đức đến gần, Hồ Thái Minh nói: “Đại sư Khổng, hắn đến đây rồi, trông có vẻ không có ý gì tốt cả”.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 530Khi viên thuốc được đấu giá thành công, buổi đấu giá chính thức công bố kết thúc trong bối cảnh vô cùng náo nhiệt. Bất cứ ai tham gia buổi đấu giá đều có thể ở lại tham dự yến hội trao đổi kinh doanh tiếp theo.Sau khi Trương Thiên Dương tiễn những vị quan chức nhà nước xong, ông ta lập tức đến bên cạnh Trần Đức, cung kính nói: “Cậu Trần, thực xin lỗi, hôm nay bận quá, phải chăm sóc những vị lãnh đạo kia”.“Không sao, tôi có thể hiểu được”, Trần Đức mỉm cười, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Khải bảo anh ta gửi số tài khoản ngân hàng.Mặc dù Lâm Khải không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vừa nghe Trần Đức bảo vậy thì lập tức làm theo.“Trương Thiên Dương, lát nữa ông bảo người chuyển số tiền nhận được từ phiên đấu giá Thanh Hà Thượng Đồ vào thẻ ngân hàng này”, Trần Đức gửi bức ảnh cho Trương Thiên Dương qua tin nhắn.“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ làm vậy”.Hiệu quả công việc của Trương Thiên Dương cực kỳ cao, đích thân xử lý cho Trần Đức, chưa đầy năm phút tiền đã vào tài khoản của Lâm Khải.Mười giây sau.Điện thoại di động của Trần Đức vang lên, anh nghe máy, giọng nói của Lâm Khải bỗng nhiên vang lên: “Anh Bát Hoang…vừa rồi tôi, tôi đã nhận được hơn…ba…ba…ba tỷ, anh…”“Đừng lo, đó là tiền của anh, còn nhớ bức tranh lần trước anh đưa cho tôi không, tôi đã bán nó rồi”, không đợi Lâm Khải nói hết câu, Trần Đức đã giải thích: “Từ nay trở đi, số tiền đó là của anh”.“Chuyện…chuyện này…”Rõ ràng Lâm Khải vẫn còn đang bàng hoàng chưa tỉnh lại, nói lắp bắp, anh ta sinh ra trong một gia đình bình thường, cứ như vậy mà sống đến bây giờ, đừng nói là hơn ba tỷ, ngay cả hơn ba triệu tệ anh ta cũng chưa từng thấy nó có hình dáng thế nào.Lúc này anh ta thật sự không thể nói nên lời.Vì vậy, Trần Đức không đợi anh ta nói xong mà đã cúp điện thoại, để đối phương từ từ thích ứng sự thực này.“Cậu Trần, viên đá đó, đợi sau khi bữa tiệc giao lưu kết thúc, tôi sẽ bảo người đưa đến cho cậu”, Trương Thiên Dương nói.“Bữa tiệc giao lưu…”, nói thật, anh không muốn tham gia bữa tiệc giao lưu của những doanh nhân này.“Đúng vậy, tôi đã đặt một phòng VIP và hẹn người nhà họ Hồ. Tôi nghe Quan Hổ nói bọn họ muốn chống đối cậu và dược phẩm Thiên Vũ. Tôi nghĩ cần phải nói chuyện với Hồ Thái Minh”, Trương Thiên Dương tức giận nói: “Nếu không, ông ta thật sự cho rằng Trương Thiên Dương tôi không tồn tại!”“Không cần đâu, ông bảo ai đó đưa linh thạch qua đây, người họ Hồ… bây giờ tôi sẽ giải quyết, cho tôi một phút”.Trần Đức nhẹ nhàng nói.Sau đó, không đợi Trương Thiên Dương lên tiếng, bọn họ đã đi về phía Hồ Thái Minh và Khổng Hoằng Nghĩa.Lúc này, trong hội trường, hầu như tất cả mọi người đã rời đi, chỉ còn lại mười mấy hai mươi người, Hồ Thái Minh và Khổng Hoằng Nghĩa vẫn chưa rời đi, ngồi ở chỗ cũ.Dường như là đang cố ý chờ Trần Đức!Nhìn thấy Trần Đức đến gần, Hồ Thái Minh nói: “Đại sư Khổng, hắn đến đây rồi, trông có vẻ không có ý gì tốt cả”.

Chương 530