Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 600
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 600Ngay sau đó, Trần Đức vén ống tay áo còn lại lên.Trên người bà ấy cũng có rất nhiều vết bầm lớn nhỏ.Nhìn thấy thảm trạng như vậy, sắc mặt Trần Đức tối sầm.Còn Miêu Tiểu Thanh thì trợn tròn mắt, đôi môi đỏ mọng mím chặt, không dám tin những gì mình vừa thấy.Trên tay và trên người dì Trương có rất nhiều vết bầm tím, sưng tấy…Thoạt nhìn có lẽ là bị dùng gậy đánh.“Dì Trương, là ai làm?”, Trần Đức nhìn chằm chằm vào Trương Ngọc Tiên, giọng anh trầm thấp, thận trọng và lạnh lùng: “Chắc chắn không phải Hà Đồn, cháu biết rõ con người anh ta, anh ta tuyệt đối không làm vậy. Có phải là người đàn bà tên Thang Yến kia không?”Sự thật bày ra trước mắt, Trương Ngọc Tiên cũng không nói dối được nữa, bà ấy bất đắc dĩ gật đầu: “Ừ… tuy nhiên, là do lỗi của dì, dì không nên…”“Đừng nói nữa!”Sắc mặt Trần Đức rất khó coi, giọng anh lạnh như băng.Anh biết rất rõ dì Trương là người như thế nào.Từ nhỏ, anh được chú Hà nuôi nấng, cũng thường xuyên gặp dì Trương. Khuyết điểm duy nhất của bà ấy chính là khi còn trẻ, chưa có quá nhiều kinh nghiệm nên nói năng không biết nặng nhẹ.Thế nhưng tất cả đều xuất phát từ thiện ý.Nói tóm lại, dì Trương là một người rất lương thiện, hơn nười năm trước, mặc dù không làm việc ở cô nhi viện nhưng bà ấy rất hay đến thăm những đó bé ở đó, còn dùng tiền lương của mình để mua quà vặt cho đám trẻ con mồ côi này.Mỗi dịp Tết và Trung Thu, bà ấy còn mua quần áo rồi kéo chú Hà cùng đến tặng cho trẻ em trong cô nhi viện.Khoảng thời gia đó, bà ấy càng đặc biệt quan tâm đến Trần Đức.Một người như vậy có thể làm gì sai?Hoàn toàn không thể!Hơn nữa, lui một bước mà nói, dù bà ấy có thật sự gây ra chuyện đi nữa thì lời qua tiếng lại là được rồi, cần phải ra tay đánh người vậy à? Còn đánh thành như vậy nữa chứ?Việc như thế…Sao Trần Đức có thể nhịn cho được?“Tiểu Thanh, theo tôi xuống lầu dạy cho người đàn bà kia một bài học, dạy cô ta cách sống, cách làm người”.Trong lòng Trần Đức có một ngọn lửa.Vốn dĩ, anh đến đây là để tìm hiểu một số việc có liên quan đến thân thế của mình.Nhưng hiện tại, những việc đó đã bị anh vứt ra sau đầu, điều duy nhất mà anh quan tâm lúc này chính là giải quyết vấn đề của dì Trương.Bất kể hôm nay có thu hoạch được gì hay không, anh đều phải sắp xếp ổn thỏa cho bà ấy.Bằng không, anh khó mà yên lòng được.“Được!”, Miêu Tiểu Thanh gật đầu. Là phụ nữ, cô cũng thấy chướng mắt, cô cảm thấy cần phải đi một chuyến xem xem tình huống cụ thể như thế nào. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chương 600
Ngay sau đó, Trần Đức vén ống tay áo còn lại lên.
Trên người bà ấy cũng có rất nhiều vết bầm lớn nhỏ.
Nhìn thấy thảm trạng như vậy, sắc mặt Trần Đức tối sầm.
Còn Miêu Tiểu Thanh thì trợn tròn mắt, đôi môi đỏ mọng mím chặt, không dám tin những gì mình vừa thấy.
Trên tay và trên người dì Trương có rất nhiều vết bầm tím, sưng tấy…
Thoạt nhìn có lẽ là bị dùng gậy đánh.
“Dì Trương, là ai làm?”, Trần Đức nhìn chằm chằm vào Trương Ngọc Tiên, giọng anh trầm thấp, thận trọng và lạnh lùng: “Chắc chắn không phải Hà Đồn, cháu biết rõ con người anh ta, anh ta tuyệt đối không làm vậy. Có phải là người đàn bà tên Thang Yến kia không?”
Sự thật bày ra trước mắt, Trương Ngọc Tiên cũng không nói dối được nữa, bà ấy bất đắc dĩ gật đầu: “Ừ… tuy nhiên, là do lỗi của dì, dì không nên…”
“Đừng nói nữa!”
Sắc mặt Trần Đức rất khó coi, giọng anh lạnh như băng.
Anh biết rất rõ dì Trương là người như thế nào.
Từ nhỏ, anh được chú Hà nuôi nấng, cũng thường xuyên gặp dì Trương. Khuyết điểm duy nhất của bà ấy chính là khi còn trẻ, chưa có quá nhiều kinh nghiệm nên nói năng không biết nặng nhẹ.
Thế nhưng tất cả đều xuất phát từ thiện ý.
Nói tóm lại, dì Trương là một người rất lương thiện, hơn nười năm trước, mặc dù không làm việc ở cô nhi viện nhưng bà ấy rất hay đến thăm những đó bé ở đó, còn dùng tiền lương của mình để mua quà vặt cho đám trẻ con mồ côi này.
Mỗi dịp Tết và Trung Thu, bà ấy còn mua quần áo rồi kéo chú Hà cùng đến tặng cho trẻ em trong cô nhi viện.
Khoảng thời gia đó, bà ấy càng đặc biệt quan tâm đến Trần Đức.
Một người như vậy có thể làm gì sai?
Hoàn toàn không thể!
Hơn nữa, lui một bước mà nói, dù bà ấy có thật sự gây ra chuyện đi nữa thì lời qua tiếng lại là được rồi, cần phải ra tay đánh người vậy à? Còn đánh thành như vậy nữa chứ?
Việc như thế…
Sao Trần Đức có thể nhịn cho được?
“Tiểu Thanh, theo tôi xuống lầu dạy cho người đàn bà kia một bài học, dạy cô ta cách sống, cách làm người”.
Trong lòng Trần Đức có một ngọn lửa.
Vốn dĩ, anh đến đây là để tìm hiểu một số việc có liên quan đến thân thế của mình.
Nhưng hiện tại, những việc đó đã bị anh vứt ra sau đầu, điều duy nhất mà anh quan tâm lúc này chính là giải quyết vấn đề của dì Trương.
Bất kể hôm nay có thu hoạch được gì hay không, anh đều phải sắp xếp ổn thỏa cho bà ấy.
Bằng không, anh khó mà yên lòng được.
“Được!”, Miêu Tiểu Thanh gật đầu. Là phụ nữ, cô cũng thấy chướng mắt, cô cảm thấy cần phải đi một chuyến xem xem tình huống cụ thể như thế nào. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 600Ngay sau đó, Trần Đức vén ống tay áo còn lại lên.Trên người bà ấy cũng có rất nhiều vết bầm lớn nhỏ.Nhìn thấy thảm trạng như vậy, sắc mặt Trần Đức tối sầm.Còn Miêu Tiểu Thanh thì trợn tròn mắt, đôi môi đỏ mọng mím chặt, không dám tin những gì mình vừa thấy.Trên tay và trên người dì Trương có rất nhiều vết bầm tím, sưng tấy…Thoạt nhìn có lẽ là bị dùng gậy đánh.“Dì Trương, là ai làm?”, Trần Đức nhìn chằm chằm vào Trương Ngọc Tiên, giọng anh trầm thấp, thận trọng và lạnh lùng: “Chắc chắn không phải Hà Đồn, cháu biết rõ con người anh ta, anh ta tuyệt đối không làm vậy. Có phải là người đàn bà tên Thang Yến kia không?”Sự thật bày ra trước mắt, Trương Ngọc Tiên cũng không nói dối được nữa, bà ấy bất đắc dĩ gật đầu: “Ừ… tuy nhiên, là do lỗi của dì, dì không nên…”“Đừng nói nữa!”Sắc mặt Trần Đức rất khó coi, giọng anh lạnh như băng.Anh biết rất rõ dì Trương là người như thế nào.Từ nhỏ, anh được chú Hà nuôi nấng, cũng thường xuyên gặp dì Trương. Khuyết điểm duy nhất của bà ấy chính là khi còn trẻ, chưa có quá nhiều kinh nghiệm nên nói năng không biết nặng nhẹ.Thế nhưng tất cả đều xuất phát từ thiện ý.Nói tóm lại, dì Trương là một người rất lương thiện, hơn nười năm trước, mặc dù không làm việc ở cô nhi viện nhưng bà ấy rất hay đến thăm những đó bé ở đó, còn dùng tiền lương của mình để mua quà vặt cho đám trẻ con mồ côi này.Mỗi dịp Tết và Trung Thu, bà ấy còn mua quần áo rồi kéo chú Hà cùng đến tặng cho trẻ em trong cô nhi viện.Khoảng thời gia đó, bà ấy càng đặc biệt quan tâm đến Trần Đức.Một người như vậy có thể làm gì sai?Hoàn toàn không thể!Hơn nữa, lui một bước mà nói, dù bà ấy có thật sự gây ra chuyện đi nữa thì lời qua tiếng lại là được rồi, cần phải ra tay đánh người vậy à? Còn đánh thành như vậy nữa chứ?Việc như thế…Sao Trần Đức có thể nhịn cho được?“Tiểu Thanh, theo tôi xuống lầu dạy cho người đàn bà kia một bài học, dạy cô ta cách sống, cách làm người”.Trong lòng Trần Đức có một ngọn lửa.Vốn dĩ, anh đến đây là để tìm hiểu một số việc có liên quan đến thân thế của mình.Nhưng hiện tại, những việc đó đã bị anh vứt ra sau đầu, điều duy nhất mà anh quan tâm lúc này chính là giải quyết vấn đề của dì Trương.Bất kể hôm nay có thu hoạch được gì hay không, anh đều phải sắp xếp ổn thỏa cho bà ấy.Bằng không, anh khó mà yên lòng được.“Được!”, Miêu Tiểu Thanh gật đầu. Là phụ nữ, cô cũng thấy chướng mắt, cô cảm thấy cần phải đi một chuyến xem xem tình huống cụ thể như thế nào. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?