Tác giả:

Đầu năm nay, văn học mạng vô cùng thịnh hành, Mạch Văn thân là trạch nam thế kỉ hai mươi mốt, đối với việc ngày nào cũng rúc trong nhà chưa bao giờ chán. Lên mạng lướt web, nghe nhạc, đọc truyện, giao du khắp mọi miền đất nước,... đủ thứ việc cho hắn làm, làm mãi cũng không bị ngán. Mà gần đây hắn vô tình tìm được sở thích mới, chính là viết truyện trên mạng. Từ ngày đọc truyện tiên hiệp, bỗng dưng Mạch Văn lại nổi hứng muốn làm tác giả viết truyện tiên hiệp. Thế là hắn lập nick viết truyện, truyện ban đầu là thể loại tiên hiệp với một đống tình tiết cẩu huyết não tàn đến không thể não tàn hơn. Nam chính hậu cung ba nghìn giai lệ, con đường hắc hóa trải hoa rải cỏ vô cùng đẹp đẽ, thu được đội quân fan hùng hậu. Nhưng chẳng được mấy chốc liền drop, bởi vì hắn cảm thấy, nhân sinh ngắn ngủi, viết truyện kiểu này thật nghịch thiên, coi trừng mệnh bạc. Và thế là hắn quyết định vứt bỏ truyện thứ nhất, viết sang bộ thứ hai, thuộc lĩnh vực tu chân tên là『Lạc Tộc Dị Nhi』. Lần này không khoa…

Quyển 3 - Chương 1: Phần 3: giới thiệu: có phải ta đã xuyên thư?

Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh KhốcTác giả: Tiểu MụcTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Xuyên KhôngĐầu năm nay, văn học mạng vô cùng thịnh hành, Mạch Văn thân là trạch nam thế kỉ hai mươi mốt, đối với việc ngày nào cũng rúc trong nhà chưa bao giờ chán. Lên mạng lướt web, nghe nhạc, đọc truyện, giao du khắp mọi miền đất nước,... đủ thứ việc cho hắn làm, làm mãi cũng không bị ngán. Mà gần đây hắn vô tình tìm được sở thích mới, chính là viết truyện trên mạng. Từ ngày đọc truyện tiên hiệp, bỗng dưng Mạch Văn lại nổi hứng muốn làm tác giả viết truyện tiên hiệp. Thế là hắn lập nick viết truyện, truyện ban đầu là thể loại tiên hiệp với một đống tình tiết cẩu huyết não tàn đến không thể não tàn hơn. Nam chính hậu cung ba nghìn giai lệ, con đường hắc hóa trải hoa rải cỏ vô cùng đẹp đẽ, thu được đội quân fan hùng hậu. Nhưng chẳng được mấy chốc liền drop, bởi vì hắn cảm thấy, nhân sinh ngắn ngủi, viết truyện kiểu này thật nghịch thiên, coi trừng mệnh bạc. Và thế là hắn quyết định vứt bỏ truyện thứ nhất, viết sang bộ thứ hai, thuộc lĩnh vực tu chân tên là『Lạc Tộc Dị Nhi』. Lần này không khoa… Khép lại phần hai, trong tình cảnh Mạch Văn bị máng lợn đập nát sọ.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Ngươi nói, con đường này còn có thể tiếp tục hay không?Tất nhiên là có thể, nhưng là nguyên căn gốc gác, phải từ từ mới có thể giải thích.Vậy là lại mở sang phần ba..:.:.:.:.:.Bí mật nói cho các ngươi một chuyện, ta hình như, lại xuyên thư rồi!Mà cái thư này, hình như cùng Liên Không chẳng liên hệ!?Ta lại có một đồ đệ, mà đồ đệ này của ta... làm sao cũng thật kỳ quái!Y không những yếu ớt, mà một chút đan điền gì đó, nhiều năm luyện rèn cũng không xuất hiện được!Cha y không tin tưởng y, liền đem y giao lại cho ta, ta liền hiểu, người này có lẽ... không thích hợp với tu chân!Nhưng mà mỗi ngày ta vẫn luôn thấy y miệt mài tập luyện, khiến ta không thể không bội phục.Này hài tử, so ra rất có kiên trì ngậm đắng nuốt cay.Y nói với ta: “Bọn họ không chấp nhận ta, lẽ nào ngươi cũng cảm thấy ta thừa tinh lực, đi làm mấy chuyện không có kết quả sao?”Không, không phải tiểu huynh đệ à...Y nói với ta: “Sẽ có một ngày, ta nhất định cho bọn họ nếm tư vị thất bại!”Này này, tiểu huynh đệ ơi, ngươi có phải chạy sai não rồi hay không?Y lại nói với ta: “Sư phụ, người cũng đừng vội đắc ý! Rồi một ngày, ta sẽ đẩy ngã người!”Nha, đẩy ngã... chính là đẩy ngã gì gì đó đó....:.:.:.:.:.▶Kết luận: nam chính không có bàn tay vàng, tất cả đều là nhờ sự phấn đấu đi lên. Lại xét thấy y thực sự có cố gắng, tác giả liền làm việc tốt cho y một cái huyền cơ.▶Lời tác giả: văn này đã bị ta hành cho nát bét, cho nên, không sợ nát bét nữa, chỉ sợ nát bét hơn!Dù sao thì ta vẫn sẽ cố gắng hoàn nó, và cho mọi người một số lời giải thích xứng đáng. Thật có lỗi, đã viết được hơn một năm, chậm trễ truyện này lâu như vậy liền theo đó một số tình tiết đã quên mất. Ta hy vọng vẫn còn có người theo dõi!Hy vọng mang truyện đi hãy là người văn minh, không cắt xén bất kỳ câu chữ nào trong truyện, và truyện này vẫn —tiếp —tục!

Khép lại phần hai, trong tình cảnh Mạch Văn bị máng lợn đập nát sọ.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ngươi nói, con đường này còn có thể tiếp tục hay không?

Tất nhiên là có thể, nhưng là nguyên căn gốc gác, phải từ từ mới có thể giải thích.

Vậy là lại mở sang phần ba.

.:.:.:.:.:.

Bí mật nói cho các ngươi một chuyện, ta hình như, lại xuyên thư rồi!

Mà cái thư này, hình như cùng Liên Không chẳng liên hệ!?

Ta lại có một đồ đệ, mà đồ đệ này của ta... làm sao cũng thật kỳ quái!

Y không những yếu ớt, mà một chút đan điền gì đó, nhiều năm luyện rèn cũng không xuất hiện được!

Cha y không tin tưởng y, liền đem y giao lại cho ta, ta liền hiểu, người này có lẽ... không thích hợp với tu chân!

Nhưng mà mỗi ngày ta vẫn luôn thấy y miệt mài tập luyện, khiến ta không thể không bội phục.

Này hài tử, so ra rất có kiên trì ngậm đắng nuốt cay.

Y nói với ta: “Bọn họ không chấp nhận ta, lẽ nào ngươi cũng cảm thấy ta thừa tinh lực, đi làm mấy chuyện không có kết quả sao?”

Không, không phải tiểu huynh đệ à...

Y nói với ta: “Sẽ có một ngày, ta nhất định cho bọn họ nếm tư vị thất bại!”

Này này, tiểu huynh đệ ơi, ngươi có phải chạy sai não rồi hay không?

Y lại nói với ta: “Sư phụ, người cũng đừng vội đắc ý! Rồi một ngày, ta sẽ đẩy ngã người!”

Nha, đẩy ngã... chính là đẩy ngã gì gì đó đó...

.:.:.:.:.:.

▶Kết luận: nam chính không có bàn tay vàng, tất cả đều là nhờ sự phấn đấu đi lên. Lại xét thấy y thực sự có cố gắng, tác giả liền làm việc tốt cho y một cái huyền cơ.

▶Lời tác giả: văn này đã bị ta hành cho nát bét, cho nên, không sợ nát bét nữa, chỉ sợ nát bét hơn!

Dù sao thì ta vẫn sẽ cố gắng hoàn nó, và cho mọi người một số lời giải thích xứng đáng. Thật có lỗi, đã viết được hơn một năm, chậm trễ truyện này lâu như vậy liền theo đó một số tình tiết đã quên mất. Ta hy vọng vẫn còn có người theo dõi!

Hy vọng mang truyện đi hãy là người văn minh, không cắt xén bất kỳ câu chữ nào trong truyện, và truyện này vẫn —tiếp —tục!

Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh KhốcTác giả: Tiểu MụcTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Xuyên KhôngĐầu năm nay, văn học mạng vô cùng thịnh hành, Mạch Văn thân là trạch nam thế kỉ hai mươi mốt, đối với việc ngày nào cũng rúc trong nhà chưa bao giờ chán. Lên mạng lướt web, nghe nhạc, đọc truyện, giao du khắp mọi miền đất nước,... đủ thứ việc cho hắn làm, làm mãi cũng không bị ngán. Mà gần đây hắn vô tình tìm được sở thích mới, chính là viết truyện trên mạng. Từ ngày đọc truyện tiên hiệp, bỗng dưng Mạch Văn lại nổi hứng muốn làm tác giả viết truyện tiên hiệp. Thế là hắn lập nick viết truyện, truyện ban đầu là thể loại tiên hiệp với một đống tình tiết cẩu huyết não tàn đến không thể não tàn hơn. Nam chính hậu cung ba nghìn giai lệ, con đường hắc hóa trải hoa rải cỏ vô cùng đẹp đẽ, thu được đội quân fan hùng hậu. Nhưng chẳng được mấy chốc liền drop, bởi vì hắn cảm thấy, nhân sinh ngắn ngủi, viết truyện kiểu này thật nghịch thiên, coi trừng mệnh bạc. Và thế là hắn quyết định vứt bỏ truyện thứ nhất, viết sang bộ thứ hai, thuộc lĩnh vực tu chân tên là『Lạc Tộc Dị Nhi』. Lần này không khoa… Khép lại phần hai, trong tình cảnh Mạch Văn bị máng lợn đập nát sọ.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Ngươi nói, con đường này còn có thể tiếp tục hay không?Tất nhiên là có thể, nhưng là nguyên căn gốc gác, phải từ từ mới có thể giải thích.Vậy là lại mở sang phần ba..:.:.:.:.:.Bí mật nói cho các ngươi một chuyện, ta hình như, lại xuyên thư rồi!Mà cái thư này, hình như cùng Liên Không chẳng liên hệ!?Ta lại có một đồ đệ, mà đồ đệ này của ta... làm sao cũng thật kỳ quái!Y không những yếu ớt, mà một chút đan điền gì đó, nhiều năm luyện rèn cũng không xuất hiện được!Cha y không tin tưởng y, liền đem y giao lại cho ta, ta liền hiểu, người này có lẽ... không thích hợp với tu chân!Nhưng mà mỗi ngày ta vẫn luôn thấy y miệt mài tập luyện, khiến ta không thể không bội phục.Này hài tử, so ra rất có kiên trì ngậm đắng nuốt cay.Y nói với ta: “Bọn họ không chấp nhận ta, lẽ nào ngươi cũng cảm thấy ta thừa tinh lực, đi làm mấy chuyện không có kết quả sao?”Không, không phải tiểu huynh đệ à...Y nói với ta: “Sẽ có một ngày, ta nhất định cho bọn họ nếm tư vị thất bại!”Này này, tiểu huynh đệ ơi, ngươi có phải chạy sai não rồi hay không?Y lại nói với ta: “Sư phụ, người cũng đừng vội đắc ý! Rồi một ngày, ta sẽ đẩy ngã người!”Nha, đẩy ngã... chính là đẩy ngã gì gì đó đó....:.:.:.:.:.▶Kết luận: nam chính không có bàn tay vàng, tất cả đều là nhờ sự phấn đấu đi lên. Lại xét thấy y thực sự có cố gắng, tác giả liền làm việc tốt cho y một cái huyền cơ.▶Lời tác giả: văn này đã bị ta hành cho nát bét, cho nên, không sợ nát bét nữa, chỉ sợ nát bét hơn!Dù sao thì ta vẫn sẽ cố gắng hoàn nó, và cho mọi người một số lời giải thích xứng đáng. Thật có lỗi, đã viết được hơn một năm, chậm trễ truyện này lâu như vậy liền theo đó một số tình tiết đã quên mất. Ta hy vọng vẫn còn có người theo dõi!Hy vọng mang truyện đi hãy là người văn minh, không cắt xén bất kỳ câu chữ nào trong truyện, và truyện này vẫn —tiếp —tục!

Quyển 3 - Chương 1: Phần 3: giới thiệu: có phải ta đã xuyên thư?