Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 706
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 706Hai ông lão kia không dám hó hé một câu, nhưng cũng không dám rời đi, mà im lặng lui sang một bên.“Đồ vô dụng!”, Kỳ Sơn lại mắng một câu.Trong sảnh biệt thự, nghe thấy tình huống bên ngoài, sắc mặt Kỳ Hồng lập tức thay đổi, thoạt nhìn trông cực kỳ khó coi: “Kỳ Sơn đã đến, nơi này còn lối ra nào khác không? Bây giờ chạy vẫn còn kịp”.“Kỳ Sơn là ai?”, Trương Thiên Dương hỏi.“Kỳ Sơn là một cao thủ của nhà họ Kỳ, hắn đến là để giết Trần Bát Hoang đấy!”, Kỳ Hồng hấp tấp nói: “Hắn ra tay vô cùng tàn nhẫn, nếu bị hắn bắt được, chắc chắn không có kết cục tốt!”Kỳ Hồng vô cùng bối rối, cô ta lo sợ bị Kỳ Sơn phát hiện. Tên kia chỉ biết đến võ thuật, không hề có chút lòng thương hoa tiếc ngọc, một khi bị hắn bắt được, hậu quả khôn lường.Trần Đức vẫn thản nhiên như cũ: “Lão Trương, chờ tôi quay lại uống tiếp!”Kế đó, anh nhấc chân đi ra ngoài.“Trần Bát Hoang, anh chờ một chút!”, Kỳ Hồng ngăn anh lại: “Anh cứ thế đi ra ngoài à? Muốn chết hả? Anh không phải đối thủ của Kỳ Sơn, hắn là người mạnh nhất nhà họ Kỳ chúng tôi. Anh tôi muốn tôi đưa anh chạy trốn, chứ không phải để anh thể hiện”.“Hồng Y!”, Trần Đức không để ý đến cô ta, chỉ nhìn về phía Hồng Y.“Vâng!”Hồng Y vội nắm lấy tay Kỳ Hồng, kéo cô ta ra, sau đó ẩn mình, cùng Trần Đức đi ra ngoài.“Không biết tốt xấu, muốn chết thì chết đi, hừ, tiếc cho anh trai tôi, sao lại quen biết loại người như anh chứ!”, sắc mặt Kỳ Hồng thay đổi, cô ta vốn là người của nhà họ Kỳ, từ nhỏ đến lớn đã khi nào bị đối xử như thế chứ? Kỳ Hồng cắn chặt răng, ngồi phịch xuống ghế sofa.Bên ngoài biệt thự, Kỳ Sơn không vội xông vào mà lấy ra một cái máy tính bảng, gọi một cuộc gọi video.Đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối, Kỳ Thương Long xuất hiện trên màn hình.“Ông nội, cháu đã đến nhà Trần Bát Hoang”, Kỳ Sơn đứng ở lối vào trang viên, xoay camera 360 độ: “Nơi này chính là nhà của hắn, tên phế vật Kỳ Hàn kia đâu?”“Lôi nó lên đây!”Kỳ Thương Long quay sang nói với ai đó, vừa dứt lời, đã có người lôi Kỳ Hàn đến trước camera. Trên người hắn lại có thêm vết thương, ngay cả mặt cũng có một vết cắt thật sâu.“Tốt lắm!”Kỳ Sơn vô cùng hống hách và ngang ngược, hơn nữa hắn cũng rất khát máu: “Ông nội, đợi lát nữa vào đó, cháu sẽ lấy đầu Trần Bát Hoang cho ông!”“Tốt, rất tốt!”Kỳ Thương Long gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. Ông ta còn đạp Kỳ Hàn một cái rồi nói: “Đồ vô dụng, mặt mũi của nhà họ Kỳ phải nhờ anh mày thay mày tìm về đấy. Mày nhìn cho kỹ đi, xem người mà mày bảo vệ có bao nhiêu rác rưởi”.Kỳ Hàn trầm mặc không đáp, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.“Ha ha…”Kỳ Sơn cười lạnh, duỗi tay đưa máy tính bảng cho một ông lão: “Cầm lấy nó, nhắm ngay tôi, không được bỏ sót bất kỳ cảnh nào, hiểu không? Nếu không, tôi chém đứt tay ông!”“Được, được, cậu Kỳ, cậu cứ yên tâm!”, ông lão kia khúm núm nhận lấy máy tính bảng, cẩn thận từng li từng tí cứ như nó là một món bảo vật vô giá.Kế đó, Kỳ Sơn nhấc chân, bước từng bước trong trang viên biệt thự rộng lớn với phong thái vô cùng tự tin.
Chương 706
Hai ông lão kia không dám hó hé một câu, nhưng cũng không dám rời đi, mà im lặng lui sang một bên.
“Đồ vô dụng!”, Kỳ Sơn lại mắng một câu.
Trong sảnh biệt thự, nghe thấy tình huống bên ngoài, sắc mặt Kỳ Hồng lập tức thay đổi, thoạt nhìn trông cực kỳ khó coi: “Kỳ Sơn đã đến, nơi này còn lối ra nào khác không? Bây giờ chạy vẫn còn kịp”.
“Kỳ Sơn là ai?”, Trương Thiên Dương hỏi.
“Kỳ Sơn là một cao thủ của nhà họ Kỳ, hắn đến là để giết Trần Bát Hoang đấy!”, Kỳ Hồng hấp tấp nói: “Hắn ra tay vô cùng tàn nhẫn, nếu bị hắn bắt được, chắc chắn không có kết cục tốt!”
Kỳ Hồng vô cùng bối rối, cô ta lo sợ bị Kỳ Sơn phát hiện. Tên kia chỉ biết đến võ thuật, không hề có chút lòng thương hoa tiếc ngọc, một khi bị hắn bắt được, hậu quả khôn lường.
Trần Đức vẫn thản nhiên như cũ: “Lão Trương, chờ tôi quay lại uống tiếp!”
Kế đó, anh nhấc chân đi ra ngoài.
“Trần Bát Hoang, anh chờ một chút!”, Kỳ Hồng ngăn anh lại: “Anh cứ thế đi ra ngoài à? Muốn chết hả? Anh không phải đối thủ của Kỳ Sơn, hắn là người mạnh nhất nhà họ Kỳ chúng tôi. Anh tôi muốn tôi đưa anh chạy trốn, chứ không phải để anh thể hiện”.
“Hồng Y!”, Trần Đức không để ý đến cô ta, chỉ nhìn về phía Hồng Y.
“Vâng!”
Hồng Y vội nắm lấy tay Kỳ Hồng, kéo cô ta ra, sau đó ẩn mình, cùng Trần Đức đi ra ngoài.
“Không biết tốt xấu, muốn chết thì chết đi, hừ, tiếc cho anh trai tôi, sao lại quen biết loại người như anh chứ!”, sắc mặt Kỳ Hồng thay đổi, cô ta vốn là người của nhà họ Kỳ, từ nhỏ đến lớn đã khi nào bị đối xử như thế chứ? Kỳ Hồng cắn chặt răng, ngồi phịch xuống ghế sofa.
Bên ngoài biệt thự, Kỳ Sơn không vội xông vào mà lấy ra một cái máy tính bảng, gọi một cuộc gọi video.
Đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối, Kỳ Thương Long xuất hiện trên màn hình.
“Ông nội, cháu đã đến nhà Trần Bát Hoang”, Kỳ Sơn đứng ở lối vào trang viên, xoay camera 360 độ: “Nơi này chính là nhà của hắn, tên phế vật Kỳ Hàn kia đâu?”
“Lôi nó lên đây!”
Kỳ Thương Long quay sang nói với ai đó, vừa dứt lời, đã có người lôi Kỳ Hàn đến trước camera. Trên người hắn lại có thêm vết thương, ngay cả mặt cũng có một vết cắt thật sâu.
“Tốt lắm!”
Kỳ Sơn vô cùng hống hách và ngang ngược, hơn nữa hắn cũng rất khát máu: “Ông nội, đợi lát nữa vào đó, cháu sẽ lấy đầu Trần Bát Hoang cho ông!”
“Tốt, rất tốt!”
Kỳ Thương Long gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. Ông ta còn đạp Kỳ Hàn một cái rồi nói: “Đồ vô dụng, mặt mũi của nhà họ Kỳ phải nhờ anh mày thay mày tìm về đấy. Mày nhìn cho kỹ đi, xem người mà mày bảo vệ có bao nhiêu rác rưởi”.
Kỳ Hàn trầm mặc không đáp, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.
“Ha ha…”
Kỳ Sơn cười lạnh, duỗi tay đưa máy tính bảng cho một ông lão: “Cầm lấy nó, nhắm ngay tôi, không được bỏ sót bất kỳ cảnh nào, hiểu không? Nếu không, tôi chém đứt tay ông!”
“Được, được, cậu Kỳ, cậu cứ yên tâm!”, ông lão kia khúm núm nhận lấy máy tính bảng, cẩn thận từng li từng tí cứ như nó là một món bảo vật vô giá.
Kế đó, Kỳ Sơn nhấc chân, bước từng bước trong trang viên biệt thự rộng lớn với phong thái vô cùng tự tin.
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 706Hai ông lão kia không dám hó hé một câu, nhưng cũng không dám rời đi, mà im lặng lui sang một bên.“Đồ vô dụng!”, Kỳ Sơn lại mắng một câu.Trong sảnh biệt thự, nghe thấy tình huống bên ngoài, sắc mặt Kỳ Hồng lập tức thay đổi, thoạt nhìn trông cực kỳ khó coi: “Kỳ Sơn đã đến, nơi này còn lối ra nào khác không? Bây giờ chạy vẫn còn kịp”.“Kỳ Sơn là ai?”, Trương Thiên Dương hỏi.“Kỳ Sơn là một cao thủ của nhà họ Kỳ, hắn đến là để giết Trần Bát Hoang đấy!”, Kỳ Hồng hấp tấp nói: “Hắn ra tay vô cùng tàn nhẫn, nếu bị hắn bắt được, chắc chắn không có kết cục tốt!”Kỳ Hồng vô cùng bối rối, cô ta lo sợ bị Kỳ Sơn phát hiện. Tên kia chỉ biết đến võ thuật, không hề có chút lòng thương hoa tiếc ngọc, một khi bị hắn bắt được, hậu quả khôn lường.Trần Đức vẫn thản nhiên như cũ: “Lão Trương, chờ tôi quay lại uống tiếp!”Kế đó, anh nhấc chân đi ra ngoài.“Trần Bát Hoang, anh chờ một chút!”, Kỳ Hồng ngăn anh lại: “Anh cứ thế đi ra ngoài à? Muốn chết hả? Anh không phải đối thủ của Kỳ Sơn, hắn là người mạnh nhất nhà họ Kỳ chúng tôi. Anh tôi muốn tôi đưa anh chạy trốn, chứ không phải để anh thể hiện”.“Hồng Y!”, Trần Đức không để ý đến cô ta, chỉ nhìn về phía Hồng Y.“Vâng!”Hồng Y vội nắm lấy tay Kỳ Hồng, kéo cô ta ra, sau đó ẩn mình, cùng Trần Đức đi ra ngoài.“Không biết tốt xấu, muốn chết thì chết đi, hừ, tiếc cho anh trai tôi, sao lại quen biết loại người như anh chứ!”, sắc mặt Kỳ Hồng thay đổi, cô ta vốn là người của nhà họ Kỳ, từ nhỏ đến lớn đã khi nào bị đối xử như thế chứ? Kỳ Hồng cắn chặt răng, ngồi phịch xuống ghế sofa.Bên ngoài biệt thự, Kỳ Sơn không vội xông vào mà lấy ra một cái máy tính bảng, gọi một cuộc gọi video.Đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối, Kỳ Thương Long xuất hiện trên màn hình.“Ông nội, cháu đã đến nhà Trần Bát Hoang”, Kỳ Sơn đứng ở lối vào trang viên, xoay camera 360 độ: “Nơi này chính là nhà của hắn, tên phế vật Kỳ Hàn kia đâu?”“Lôi nó lên đây!”Kỳ Thương Long quay sang nói với ai đó, vừa dứt lời, đã có người lôi Kỳ Hàn đến trước camera. Trên người hắn lại có thêm vết thương, ngay cả mặt cũng có một vết cắt thật sâu.“Tốt lắm!”Kỳ Sơn vô cùng hống hách và ngang ngược, hơn nữa hắn cũng rất khát máu: “Ông nội, đợi lát nữa vào đó, cháu sẽ lấy đầu Trần Bát Hoang cho ông!”“Tốt, rất tốt!”Kỳ Thương Long gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. Ông ta còn đạp Kỳ Hàn một cái rồi nói: “Đồ vô dụng, mặt mũi của nhà họ Kỳ phải nhờ anh mày thay mày tìm về đấy. Mày nhìn cho kỹ đi, xem người mà mày bảo vệ có bao nhiêu rác rưởi”.Kỳ Hàn trầm mặc không đáp, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.“Ha ha…”Kỳ Sơn cười lạnh, duỗi tay đưa máy tính bảng cho một ông lão: “Cầm lấy nó, nhắm ngay tôi, không được bỏ sót bất kỳ cảnh nào, hiểu không? Nếu không, tôi chém đứt tay ông!”“Được, được, cậu Kỳ, cậu cứ yên tâm!”, ông lão kia khúm núm nhận lấy máy tính bảng, cẩn thận từng li từng tí cứ như nó là một món bảo vật vô giá.Kế đó, Kỳ Sơn nhấc chân, bước từng bước trong trang viên biệt thự rộng lớn với phong thái vô cùng tự tin.