Tác giả:

Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…

Chương 739

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 739Thanh kiếm kia có giá trị kinh vậy luôn hả?Cô ta biết ơn tình của nhà họ Âu Dã còn đáng giá hơn 5 tỷ, 10 tỷ và Thiên Phương Thạch rất nhiều!Đừng thấy thực lực nhà họ Âu Dã xếp chót trong 36 gia tộc địa sát. Nhưng, vì nắm giữ kỹ năng rèn kiếm đỉnh cao, giúp các gia tộc lớn rèn đúc vũ khí nên mối quan hệ của họ cực kỳ rộng.Ngay cả người trong Côn Luân Hư cũng có qua lại với nhà họ!Không nói quá chứ ơn tình của nhà họ Âu Dã có thể bảo vệ được tính mạng của bất cứ người nào trong phạm vi Hoa Hạ!Thế nhưng, đối mặt với sức hấp dẫn như thế, mí mắt Trần Đức còn không thèm chớp lấy một cái, vẫn lạnh lùng, dứt khoát từ chối:“Đầu tiên, tôi không thiếu tiền, cô hẳn là biết rõ điều này. Thứ hai là…”“Tôi không cần ơn tình của nhà họ Âu Dã mấy người”.Trần Đức rất ghét người khác mơ ước đồ của anh, mặc kệ thanh kiếm này có liên quan gì tới nhà họ Âu Dã hay không, nhưng giờ, nó đã là của anh. Vả lại, nó rất có thể là do bố mẹ anh để lại.Vậy thì tại sao có thể dễ dàng tặng cho người khác được?Đừng nói 10 tỷ, ngay cả 50 tỷ thì Trần Đức cũng từ chối thôi!Huống chi, sau khi quen biết Kỳ Hàn, Giang Hồ Hải, Trần Đức đã đủ hiểu biết về võ giả ở Hoa Hạ.Với truyền thừa mà mình có được, chỉ cần cho anh thời gian thì mấy nhà được xưng là gia tộc lánh đời kia cũng chẳng là cái đinh gì.Không ngoa chứ ơn tình của họ lại chẳng đáng một đồng trong mắt anh!Âu Dã Thanh Vũ hơi nghiến răng, gương mặt trang nhã như tiên nữ lại lộ ra vẻ buồn bã. Nếu bị các fan của cô ta nhìn thấy, chắc chắn sẽ hết sức đau lòng.Nhưng, Trần Đức lại chẳng tỏ vẻ gì.Thương hoa tiếc ngọc?Không tồn tại.Với anh mà nói, cái gọi là mỹ nhân còn không bằng bình rượu bên hông.“Giờ đến lượt tôi hỏi cô”, Trần Đức không quen uống cà phê, bèn lấy bình rượu kia ra, nốc một ngụm: “Nó tên là Long Ngâm?”“Không thể trả lời”.Âu Dã Thanh Vũ bị Trần Đức từ chối mấy lần, giờ cuối cùng cũng đến lượt cô ta từ chối anh, trong lòng không khỏi vui vẻ: “Xem ra thái độ của anh Trần đối với thanh kiếm kia đã không còn gì để bàn bạc được nữa. Một khi đã thế thì tôi còn có việc bận, không thể tiếp anh Trần được”.“Hồng Hồng, mấy ngày nữa tớ sẽ đến tìm cậu”.Âu Dã Thanh Vũ chỉ để lại một câu như vậy xong bèn đứng dậy, nhấc đôi chân thon dài định rời đi.“Xoẹt!”Ngay khi Âu Dã Thanh Vũ sắp rời đi thì nhân viên vệ sinh đang khom người quét dọn ngang qua cô ta bỗng lấy ra một thanh đoản đao trong ủng, vung lên đâm thẳng về phía Âu Dã Thanh Vũ.“Con đ* chó, chết đi!”Ánh đao sắc lạnh chợt lóe lên, Âu Dã Thanh Vũ hoàn toàn không phản ứng kịp.Thanh đao nhắm thẳng vào đầu, càng ngày càng gần, không ngừng phóng to trong con ngươi cô ta!“Cẩn thận!”, sắc mặt Kỳ Hồng chợt thay đổi hét.

Chương 739

Thanh kiếm kia có giá trị kinh vậy luôn hả?

Cô ta biết ơn tình của nhà họ Âu Dã còn đáng giá hơn 5 tỷ, 10 tỷ và Thiên Phương Thạch rất nhiều!

Đừng thấy thực lực nhà họ Âu Dã xếp chót trong 36 gia tộc địa sát. Nhưng, vì nắm giữ kỹ năng rèn kiếm đỉnh cao, giúp các gia tộc lớn rèn đúc vũ khí nên mối quan hệ của họ cực kỳ rộng.

Ngay cả người trong Côn Luân Hư cũng có qua lại với nhà họ!

Không nói quá chứ ơn tình của nhà họ Âu Dã có thể bảo vệ được tính mạng của bất cứ người nào trong phạm vi Hoa Hạ!

Thế nhưng, đối mặt với sức hấp dẫn như thế, mí mắt Trần Đức còn không thèm chớp lấy một cái, vẫn lạnh lùng, dứt khoát từ chối:

“Đầu tiên, tôi không thiếu tiền, cô hẳn là biết rõ điều này. Thứ hai là…”

“Tôi không cần ơn tình của nhà họ Âu Dã mấy người”.

Trần Đức rất ghét người khác mơ ước đồ của anh, mặc kệ thanh kiếm này có liên quan gì tới nhà họ Âu Dã hay không, nhưng giờ, nó đã là của anh. Vả lại, nó rất có thể là do bố mẹ anh để lại.

Vậy thì tại sao có thể dễ dàng tặng cho người khác được?

Đừng nói 10 tỷ, ngay cả 50 tỷ thì Trần Đức cũng từ chối thôi!

Huống chi, sau khi quen biết Kỳ Hàn, Giang Hồ Hải, Trần Đức đã đủ hiểu biết về võ giả ở Hoa Hạ.

Với truyền thừa mà mình có được, chỉ cần cho anh thời gian thì mấy nhà được xưng là gia tộc lánh đời kia cũng chẳng là cái đinh gì.

Không ngoa chứ ơn tình của họ lại chẳng đáng một đồng trong mắt anh!

Âu Dã Thanh Vũ hơi nghiến răng, gương mặt trang nhã như tiên nữ lại lộ ra vẻ buồn bã. Nếu bị các fan của cô ta nhìn thấy, chắc chắn sẽ hết sức đau lòng.

Nhưng, Trần Đức lại chẳng tỏ vẻ gì.

Thương hoa tiếc ngọc?

Không tồn tại.

Với anh mà nói, cái gọi là mỹ nhân còn không bằng bình rượu bên hông.

“Giờ đến lượt tôi hỏi cô”, Trần Đức không quen uống cà phê, bèn lấy bình rượu kia ra, nốc một ngụm: “Nó tên là Long Ngâm?”

“Không thể trả lời”.

Âu Dã Thanh Vũ bị Trần Đức từ chối mấy lần, giờ cuối cùng cũng đến lượt cô ta từ chối anh, trong lòng không khỏi vui vẻ: “Xem ra thái độ của anh Trần đối với thanh kiếm kia đã không còn gì để bàn bạc được nữa. Một khi đã thế thì tôi còn có việc bận, không thể tiếp anh Trần được”.

“Hồng Hồng, mấy ngày nữa tớ sẽ đến tìm cậu”.

Âu Dã Thanh Vũ chỉ để lại một câu như vậy xong bèn đứng dậy, nhấc đôi chân thon dài định rời đi.

“Xoẹt!”

Ngay khi Âu Dã Thanh Vũ sắp rời đi thì nhân viên vệ sinh đang khom người quét dọn ngang qua cô ta bỗng lấy ra một thanh đoản đao trong ủng, vung lên đâm thẳng về phía Âu Dã Thanh Vũ.

“Con đ* chó, chết đi!”

Ánh đao sắc lạnh chợt lóe lên, Âu Dã Thanh Vũ hoàn toàn không phản ứng kịp.

Thanh đao nhắm thẳng vào đầu, càng ngày càng gần, không ngừng phóng to trong con ngươi cô ta!

“Cẩn thận!”, sắc mặt Kỳ Hồng chợt thay đổi hét.

Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 739Thanh kiếm kia có giá trị kinh vậy luôn hả?Cô ta biết ơn tình của nhà họ Âu Dã còn đáng giá hơn 5 tỷ, 10 tỷ và Thiên Phương Thạch rất nhiều!Đừng thấy thực lực nhà họ Âu Dã xếp chót trong 36 gia tộc địa sát. Nhưng, vì nắm giữ kỹ năng rèn kiếm đỉnh cao, giúp các gia tộc lớn rèn đúc vũ khí nên mối quan hệ của họ cực kỳ rộng.Ngay cả người trong Côn Luân Hư cũng có qua lại với nhà họ!Không nói quá chứ ơn tình của nhà họ Âu Dã có thể bảo vệ được tính mạng của bất cứ người nào trong phạm vi Hoa Hạ!Thế nhưng, đối mặt với sức hấp dẫn như thế, mí mắt Trần Đức còn không thèm chớp lấy một cái, vẫn lạnh lùng, dứt khoát từ chối:“Đầu tiên, tôi không thiếu tiền, cô hẳn là biết rõ điều này. Thứ hai là…”“Tôi không cần ơn tình của nhà họ Âu Dã mấy người”.Trần Đức rất ghét người khác mơ ước đồ của anh, mặc kệ thanh kiếm này có liên quan gì tới nhà họ Âu Dã hay không, nhưng giờ, nó đã là của anh. Vả lại, nó rất có thể là do bố mẹ anh để lại.Vậy thì tại sao có thể dễ dàng tặng cho người khác được?Đừng nói 10 tỷ, ngay cả 50 tỷ thì Trần Đức cũng từ chối thôi!Huống chi, sau khi quen biết Kỳ Hàn, Giang Hồ Hải, Trần Đức đã đủ hiểu biết về võ giả ở Hoa Hạ.Với truyền thừa mà mình có được, chỉ cần cho anh thời gian thì mấy nhà được xưng là gia tộc lánh đời kia cũng chẳng là cái đinh gì.Không ngoa chứ ơn tình của họ lại chẳng đáng một đồng trong mắt anh!Âu Dã Thanh Vũ hơi nghiến răng, gương mặt trang nhã như tiên nữ lại lộ ra vẻ buồn bã. Nếu bị các fan của cô ta nhìn thấy, chắc chắn sẽ hết sức đau lòng.Nhưng, Trần Đức lại chẳng tỏ vẻ gì.Thương hoa tiếc ngọc?Không tồn tại.Với anh mà nói, cái gọi là mỹ nhân còn không bằng bình rượu bên hông.“Giờ đến lượt tôi hỏi cô”, Trần Đức không quen uống cà phê, bèn lấy bình rượu kia ra, nốc một ngụm: “Nó tên là Long Ngâm?”“Không thể trả lời”.Âu Dã Thanh Vũ bị Trần Đức từ chối mấy lần, giờ cuối cùng cũng đến lượt cô ta từ chối anh, trong lòng không khỏi vui vẻ: “Xem ra thái độ của anh Trần đối với thanh kiếm kia đã không còn gì để bàn bạc được nữa. Một khi đã thế thì tôi còn có việc bận, không thể tiếp anh Trần được”.“Hồng Hồng, mấy ngày nữa tớ sẽ đến tìm cậu”.Âu Dã Thanh Vũ chỉ để lại một câu như vậy xong bèn đứng dậy, nhấc đôi chân thon dài định rời đi.“Xoẹt!”Ngay khi Âu Dã Thanh Vũ sắp rời đi thì nhân viên vệ sinh đang khom người quét dọn ngang qua cô ta bỗng lấy ra một thanh đoản đao trong ủng, vung lên đâm thẳng về phía Âu Dã Thanh Vũ.“Con đ* chó, chết đi!”Ánh đao sắc lạnh chợt lóe lên, Âu Dã Thanh Vũ hoàn toàn không phản ứng kịp.Thanh đao nhắm thẳng vào đầu, càng ngày càng gần, không ngừng phóng to trong con ngươi cô ta!“Cẩn thận!”, sắc mặt Kỳ Hồng chợt thay đổi hét.

Chương 739