Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 763
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 763Chỉ thấy trong tay Kỳ Hàn đang cầm một thanh kiếm dài hơn ba thước.Âu Dã Thanh Vũ nhất thời sững sờ, cô ta vừa nhìn đã nhận ra đó là kiếm của Vân Huyền Thương Không.Quả thực là linh khí hạ phẩm.“Được rồi”, Âu Dã Thanh Vũ nói: “Tôi có thể đáp ứng yêu cầu của anh”.“Chốt”, Trần Đức cười.Thời gian ba ngày không dài, có thể sở hữu một chiếc vạc tốt và chế tạo cho Kỳ Hàn một thanh kiếm xịn là đủ rồi: “Tiếp theo, đã đến lúc cô nên nói về Long Ngâm rồi”.Âu Dã Thanh Vũ trầm tư một lúc, cô ta hít sâu một hơi, vẫn là có chút do dự.Chuyện liên quan đến kiếm Long Ngâm, thực sự là vấn đề vô cùng quan trọng.Trần Đức không vội, cứ như vậy ngồi đợi.Cuối cùng, Âu Dã Thanh Vũ cũng lên tiếng, giọng nói giống như một loại nhạc cụ, dịu dàng êm tai: “Long Ngâm là do một thợ rèn kiếm nổi tiếng của gia tộc Âu Dã chế tạo từ rất lâu về trước. Mấy trăm năm nay vẫn luôn cất giữ ở gia tộc Âu Dã, cho đến hơn hai mươi năm trước đây, bố tôi đã tặng nó cho người khác…”“Tặng cho ai?”, Trần Đức khẽ cau mày.“Tôi không biết”, Âu Dã Thanh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ đau buồn: “Hơn hai mươi năm trước, cũng chính năm ông ấy tặng kiếm cho người ta, lúc đó đã bị thương rất nặng, sau khi trở về nhà chưa đến ba năm thì cũng ra đi, khi đó tôi mới ra đời chưa được bao lâu”.“Hơn nữa, ông ấy cũng không nói đã tặng kiếm cho ai, liên quan đến kiếm Long Ngâm, ông ấy chỉ để lại một câu”.Nhìn thấy Âu Dã Thanh Vũ có chút đau buồn, Trần Đức nói lời xin lỗi, sau đó hỏi: “Bố cô, lúc ấy đã nói gì?”“Ông ấy nói, khi kiếm Long Ngâm một lần nữa xuất hiện, gia tộc Âu Dã chúng tôi không được cướp đoạt, càng không được ra tay với đối phương, hơn nữa…”, nói đến đó, Âu Dã Thanh Vũ hít một hơi thật sâu, dường như phải hạ quyết tâm rất lớn: “Hơn nữa chủ nhân của kiếm Long Ngâm sẽ là vị hôn phu của chị gái tôi”.“Hả?”Tay Trần Đức run lên, trợn to mắt hỏi: “Cô nói gì?”“Đúng thế, anh không nghe nhầm đâu, anh có một người vợ chưa cưới nữa”, Âu Dã Thanh Vũ thấy Trần Đức kinh ngạc đến ngây người thì hơi buồn cười, không ngờ một người luôn thong dong, bình tĩnh lại lộ ra vẻ mặt này.“Anh cũng không cần phải kinh ngạc đến thế, chỉ là bản thân tôi cảm thấy anh cũng khá mạnh, nên có lẽ sẽ có cơ hội trở thành chồng chưa cưới của chị tôi mà thôi”.“Có cơ hội?”, Trần Đức bình tĩnh lại hỏi: “Ý cô là gì?”“Ý là so với chị tôi, anh thật sự quá, quá, quá yếu”.Âu Dã Thanh Vũ uống một ngụm rượu vang rồi nói tiếp:“Với thực lực bây giờ của anh, một bàn tay, không… một ngón tay của chị ấy thôi là đủ để g**t ch*t anh rồi”.Khi nói ra câu đó, Âu Dã Thanh Vũ bèn nhìn chằm chằm vào Trần Đức như đang đợi anh tức giận.Có điều, Trần Đức vẫn rất bình tĩnh, cũng không vì thế mà nổi giận, trái lại còn hỏi: “Đây là lý do cô chọn một nơi công cộng như này để nói chuyện với nhau?”“Lo tôi nổi giận rồi giết cô à?”
Chương 763
Chỉ thấy trong tay Kỳ Hàn đang cầm một thanh kiếm dài hơn ba thước.
Âu Dã Thanh Vũ nhất thời sững sờ, cô ta vừa nhìn đã nhận ra đó là kiếm của Vân Huyền Thương Không.
Quả thực là linh khí hạ phẩm.
“Được rồi”, Âu Dã Thanh Vũ nói: “Tôi có thể đáp ứng yêu cầu của anh”.
“Chốt”, Trần Đức cười.
Thời gian ba ngày không dài, có thể sở hữu một chiếc vạc tốt và chế tạo cho Kỳ Hàn một thanh kiếm xịn là đủ rồi: “Tiếp theo, đã đến lúc cô nên nói về Long Ngâm rồi”.
Âu Dã Thanh Vũ trầm tư một lúc, cô ta hít sâu một hơi, vẫn là có chút do dự.
Chuyện liên quan đến kiếm Long Ngâm, thực sự là vấn đề vô cùng quan trọng.
Trần Đức không vội, cứ như vậy ngồi đợi.
Cuối cùng, Âu Dã Thanh Vũ cũng lên tiếng, giọng nói giống như một loại nhạc cụ, dịu dàng êm tai: “Long Ngâm là do một thợ rèn kiếm nổi tiếng của gia tộc Âu Dã chế tạo từ rất lâu về trước. Mấy trăm năm nay vẫn luôn cất giữ ở gia tộc Âu Dã, cho đến hơn hai mươi năm trước đây, bố tôi đã tặng nó cho người khác…”
“Tặng cho ai?”, Trần Đức khẽ cau mày.
“Tôi không biết”, Âu Dã Thanh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ đau buồn: “Hơn hai mươi năm trước, cũng chính năm ông ấy tặng kiếm cho người ta, lúc đó đã bị thương rất nặng, sau khi trở về nhà chưa đến ba năm thì cũng ra đi, khi đó tôi mới ra đời chưa được bao lâu”.
“Hơn nữa, ông ấy cũng không nói đã tặng kiếm cho ai, liên quan đến kiếm Long Ngâm, ông ấy chỉ để lại một câu”.
Nhìn thấy Âu Dã Thanh Vũ có chút đau buồn, Trần Đức nói lời xin lỗi, sau đó hỏi: “Bố cô, lúc ấy đã nói gì?”
“Ông ấy nói, khi kiếm Long Ngâm một lần nữa xuất hiện, gia tộc Âu Dã chúng tôi không được cướp đoạt, càng không được ra tay với đối phương, hơn nữa…”, nói đến đó, Âu Dã Thanh Vũ hít một hơi thật sâu, dường như phải hạ quyết tâm rất lớn: “Hơn nữa chủ nhân của kiếm Long Ngâm sẽ là vị hôn phu của chị gái tôi”.
“Hả?”
Tay Trần Đức run lên, trợn to mắt hỏi: “Cô nói gì?”
“Đúng thế, anh không nghe nhầm đâu, anh có một người vợ chưa cưới nữa”, Âu Dã Thanh Vũ thấy Trần Đức kinh ngạc đến ngây người thì hơi buồn cười, không ngờ một người luôn thong dong, bình tĩnh lại lộ ra vẻ mặt này.
“Anh cũng không cần phải kinh ngạc đến thế, chỉ là bản thân tôi cảm thấy anh cũng khá mạnh, nên có lẽ sẽ có cơ hội trở thành chồng chưa cưới của chị tôi mà thôi”.
“Có cơ hội?”, Trần Đức bình tĩnh lại hỏi: “Ý cô là gì?”
“Ý là so với chị tôi, anh thật sự quá, quá, quá yếu”.
Âu Dã Thanh Vũ uống một ngụm rượu vang rồi nói tiếp:
“Với thực lực bây giờ của anh, một bàn tay, không… một ngón tay của chị ấy thôi là đủ để g**t ch*t anh rồi”.
Khi nói ra câu đó, Âu Dã Thanh Vũ bèn nhìn chằm chằm vào Trần Đức như đang đợi anh tức giận.
Có điều, Trần Đức vẫn rất bình tĩnh, cũng không vì thế mà nổi giận, trái lại còn hỏi: “Đây là lý do cô chọn một nơi công cộng như này để nói chuyện với nhau?”
“Lo tôi nổi giận rồi giết cô à?”
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 763Chỉ thấy trong tay Kỳ Hàn đang cầm một thanh kiếm dài hơn ba thước.Âu Dã Thanh Vũ nhất thời sững sờ, cô ta vừa nhìn đã nhận ra đó là kiếm của Vân Huyền Thương Không.Quả thực là linh khí hạ phẩm.“Được rồi”, Âu Dã Thanh Vũ nói: “Tôi có thể đáp ứng yêu cầu của anh”.“Chốt”, Trần Đức cười.Thời gian ba ngày không dài, có thể sở hữu một chiếc vạc tốt và chế tạo cho Kỳ Hàn một thanh kiếm xịn là đủ rồi: “Tiếp theo, đã đến lúc cô nên nói về Long Ngâm rồi”.Âu Dã Thanh Vũ trầm tư một lúc, cô ta hít sâu một hơi, vẫn là có chút do dự.Chuyện liên quan đến kiếm Long Ngâm, thực sự là vấn đề vô cùng quan trọng.Trần Đức không vội, cứ như vậy ngồi đợi.Cuối cùng, Âu Dã Thanh Vũ cũng lên tiếng, giọng nói giống như một loại nhạc cụ, dịu dàng êm tai: “Long Ngâm là do một thợ rèn kiếm nổi tiếng của gia tộc Âu Dã chế tạo từ rất lâu về trước. Mấy trăm năm nay vẫn luôn cất giữ ở gia tộc Âu Dã, cho đến hơn hai mươi năm trước đây, bố tôi đã tặng nó cho người khác…”“Tặng cho ai?”, Trần Đức khẽ cau mày.“Tôi không biết”, Âu Dã Thanh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ đau buồn: “Hơn hai mươi năm trước, cũng chính năm ông ấy tặng kiếm cho người ta, lúc đó đã bị thương rất nặng, sau khi trở về nhà chưa đến ba năm thì cũng ra đi, khi đó tôi mới ra đời chưa được bao lâu”.“Hơn nữa, ông ấy cũng không nói đã tặng kiếm cho ai, liên quan đến kiếm Long Ngâm, ông ấy chỉ để lại một câu”.Nhìn thấy Âu Dã Thanh Vũ có chút đau buồn, Trần Đức nói lời xin lỗi, sau đó hỏi: “Bố cô, lúc ấy đã nói gì?”“Ông ấy nói, khi kiếm Long Ngâm một lần nữa xuất hiện, gia tộc Âu Dã chúng tôi không được cướp đoạt, càng không được ra tay với đối phương, hơn nữa…”, nói đến đó, Âu Dã Thanh Vũ hít một hơi thật sâu, dường như phải hạ quyết tâm rất lớn: “Hơn nữa chủ nhân của kiếm Long Ngâm sẽ là vị hôn phu của chị gái tôi”.“Hả?”Tay Trần Đức run lên, trợn to mắt hỏi: “Cô nói gì?”“Đúng thế, anh không nghe nhầm đâu, anh có một người vợ chưa cưới nữa”, Âu Dã Thanh Vũ thấy Trần Đức kinh ngạc đến ngây người thì hơi buồn cười, không ngờ một người luôn thong dong, bình tĩnh lại lộ ra vẻ mặt này.“Anh cũng không cần phải kinh ngạc đến thế, chỉ là bản thân tôi cảm thấy anh cũng khá mạnh, nên có lẽ sẽ có cơ hội trở thành chồng chưa cưới của chị tôi mà thôi”.“Có cơ hội?”, Trần Đức bình tĩnh lại hỏi: “Ý cô là gì?”“Ý là so với chị tôi, anh thật sự quá, quá, quá yếu”.Âu Dã Thanh Vũ uống một ngụm rượu vang rồi nói tiếp:“Với thực lực bây giờ của anh, một bàn tay, không… một ngón tay của chị ấy thôi là đủ để g**t ch*t anh rồi”.Khi nói ra câu đó, Âu Dã Thanh Vũ bèn nhìn chằm chằm vào Trần Đức như đang đợi anh tức giận.Có điều, Trần Đức vẫn rất bình tĩnh, cũng không vì thế mà nổi giận, trái lại còn hỏi: “Đây là lý do cô chọn một nơi công cộng như này để nói chuyện với nhau?”“Lo tôi nổi giận rồi giết cô à?”