Cửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa…
Chương 794
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 794Mặc dù diện tích cửa hàng lớn nhưng bởi Trần Đức liên tiếp mở ra ba viên phỉ thúy trị giá ba triệu tệ nên hầu hết mọi người đều để mắt đến anh, cũng biết được khối đá này anh thực sự đã được chủ tiệm tặng lại.Thế nhưng, không ai nghĩ rằng anh sẽ dám đứng ra!Đó thế nhưng là nhà họ Thành, là Thành Bá Đạo!Không lẽ anh ta không biết sao?Chủ tiệm đứng ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc, biểu cảm cũng trở nên cứng ngắc đờ đẫn, ông ta vốn còn tưởng rằng Trần Đức sẽ không dám đứng ra nói chuyện, chẳng qua đợi Thành Bá Đạo rời sẽ bồi thường một chút cho anh.Không ngờ đối phương lại trực tiếp đứng ra, ngăn cản ông ta tặng khối đá này!“Ông chủ, làm kinh doanh phải đề cao chữ ‘tín’, đã nói là tặng cho tôi thì phải tặng cho tôi, ông nói xem có đúng không?”, không đợi chủ tiệm mập trả lời, Trần Đức đã truy hỏi.Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người anh.Người thanh niên này không cần mạng nữa sao?Sao lại dám giành giật đồ với Thành Bá Đạo thế?“Tôi, tôi hối hận rồi!”, chủ tiệm mập cắn răng nghiến lợi đáp: “Thứ này vốn là của tôi, bây giờ tôi không tặng nó cho cậu nữa, cậu không xứng với khối đá này, tôi muốn tặng lại nó cho anh Thành đây, tặng lại cho nhà họ Thành!”Đôi mắt nhỏ của ông ta chớp động, sự hòa nhã vui tươi trước kia cũng theo đó biến mất vô tăm: “So với anh Thành, cậu được tính là cái thá gì, thứ ông ấy muốn cậu cũng muốn nhúng tràm?”Trần Đức bật cười.Thực sự là quá chân thật rồi!Thứ vốn định tặng cho anh hiện tại lại biến thành anh không xứng đáng để sở hữu, không thể tranh giành quyền lợi.Thật hài hước.Sau thời gian vài nhịp thở, Trần Đức mới mở lời: “Tôi nói lại một lần nữa, vừa rồi ông đã tặng nó lại cho tôi, tiền tôi cũng đã thanh toán, do đó… hiện tại nó đã thuộc về tôi, ông không có quyền xử trí nữa, tôi không phải là đang thương lượng với ông mà là thông báo cho ông biết!”“Ông hẳn là hiểu cái gì được gọi là thông báo chứ?”Trần Đức bình tĩnh nói đạo lý, nhưng cũng không hề khách sáo.Anh không thể bỏ qua khối linh thạch này, càng không thể chắp tay dâng tặng cho người khác!Trong chớp mắt hầu như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào anh, tất cả đều nhao nhao cảm thán sự can đảm, cuồng vọng, vô tri… của anh.Trước mặt Thành Bá Đạo phát ngôn ra những câu này không phải là đang tuyên bố đánh vào mặt lão ta sao?Không nể mặt Thành Bá Đạo còn có thể sống đến ngày mai sao?Ánh mắt của chủ tiệm béo đã vặn vẹo xen lẫn bổn chồn đến cực điểm, ông ta lo sợ Thành Bá Đạo bên cạnh sẽ mất kiên nhẫn mà g**t ch*t bản thân: “Cậu…”“Ông chủ, kinh doanh quả thực phải giữ uy tín”, chủ tiệm đang định nói gì đó thì đột nhiên, Thành Bá Đạo đã ngắt lời ông ta với giọng điệu bỡn cợt: “Nếu đã tặng cho cậu ta rồi thì tất nhiên đồ là của cậu ta, ông nói có đúng không?”
Chương 794
Mặc dù diện tích cửa hàng lớn nhưng bởi Trần Đức liên tiếp mở ra ba viên phỉ thúy trị giá ba triệu tệ nên hầu hết mọi người đều để mắt đến anh, cũng biết được khối đá này anh thực sự đã được chủ tiệm tặng lại.
Thế nhưng, không ai nghĩ rằng anh sẽ dám đứng ra!
Đó thế nhưng là nhà họ Thành, là Thành Bá Đạo!
Không lẽ anh ta không biết sao?
Chủ tiệm đứng ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc, biểu cảm cũng trở nên cứng ngắc đờ đẫn, ông ta vốn còn tưởng rằng Trần Đức sẽ không dám đứng ra nói chuyện, chẳng qua đợi Thành Bá Đạo rời sẽ bồi thường một chút cho anh.
Không ngờ đối phương lại trực tiếp đứng ra, ngăn cản ông ta tặng khối đá này!
“Ông chủ, làm kinh doanh phải đề cao chữ ‘tín’, đã nói là tặng cho tôi thì phải tặng cho tôi, ông nói xem có đúng không?”, không đợi chủ tiệm mập trả lời, Trần Đức đã truy hỏi.
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người anh.
Người thanh niên này không cần mạng nữa sao?
Sao lại dám giành giật đồ với Thành Bá Đạo thế?
“Tôi, tôi hối hận rồi!”, chủ tiệm mập cắn răng nghiến lợi đáp: “Thứ này vốn là của tôi, bây giờ tôi không tặng nó cho cậu nữa, cậu không xứng với khối đá này, tôi muốn tặng lại nó cho anh Thành đây, tặng lại cho nhà họ Thành!”
Đôi mắt nhỏ của ông ta chớp động, sự hòa nhã vui tươi trước kia cũng theo đó biến mất vô tăm: “So với anh Thành, cậu được tính là cái thá gì, thứ ông ấy muốn cậu cũng muốn nhúng tràm?”
Trần Đức bật cười.
Thực sự là quá chân thật rồi!
Thứ vốn định tặng cho anh hiện tại lại biến thành anh không xứng đáng để sở hữu, không thể tranh giành quyền lợi.
Thật hài hước.
Sau thời gian vài nhịp thở, Trần Đức mới mở lời: “Tôi nói lại một lần nữa, vừa rồi ông đã tặng nó lại cho tôi, tiền tôi cũng đã thanh toán, do đó… hiện tại nó đã thuộc về tôi, ông không có quyền xử trí nữa, tôi không phải là đang thương lượng với ông mà là thông báo cho ông biết!”
“Ông hẳn là hiểu cái gì được gọi là thông báo chứ?”
Trần Đức bình tĩnh nói đạo lý, nhưng cũng không hề khách sáo.
Anh không thể bỏ qua khối linh thạch này, càng không thể chắp tay dâng tặng cho người khác!
Trong chớp mắt hầu như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào anh, tất cả đều nhao nhao cảm thán sự can đảm, cuồng vọng, vô tri… của anh.
Trước mặt Thành Bá Đạo phát ngôn ra những câu này không phải là đang tuyên bố đánh vào mặt lão ta sao?
Không nể mặt Thành Bá Đạo còn có thể sống đến ngày mai sao?
Ánh mắt của chủ tiệm béo đã vặn vẹo xen lẫn bổn chồn đến cực điểm, ông ta lo sợ Thành Bá Đạo bên cạnh sẽ mất kiên nhẫn mà g**t ch*t bản thân: “Cậu…”
“Ông chủ, kinh doanh quả thực phải giữ uy tín”, chủ tiệm đang định nói gì đó thì đột nhiên, Thành Bá Đạo đã ngắt lời ông ta với giọng điệu bỡn cợt: “Nếu đã tặng cho cậu ta rồi thì tất nhiên đồ là của cậu ta, ông nói có đúng không?”
Bát Gia Tái ThếTác giả: Vũ SinhTruyện Đô ThịCửa phòng giam mở ra. Trưởng ngục từ ngoài đi vào, nhìn người đang ăn uống no say bên trong mà thở dài bất lực. Không nhìn rõ mặt người bên trong, chỉ thấy người ấy mặc bộ quần áo tù cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mũi dơ bẩn, nhếch nhác, đang cúi gằm mặt ăn thức ăn phía trước. Phần cơm của anh rất phong phú, có thịt có cá. Thậm chí còn có một bình Mao Đài và một điếu xì gà! Sự phong phú, sung túc này vượt xa những gia đình bình thường, hoàn toàn không giống cuộc sống trong tù chút nào. Hơn nữa đây còn là nhà giam những tù nhân phạm tội nặng, mỗi tù nhân ở đây đều đã từng giết trên mười mạng người. Nhưng trong số những người này, chỉ có anh mới được hưởng sự đãi ngộ vượt bậc như vậy. “Ợ”. Vừa bước vào, trưởng ngục đã nghe thấy tiếng ợ hơi của anh, mùi rượu xộc thẳng vào mũi. “Hoang gia, đã đến lúc anh nên rời khỏi đây rồi”, điều kỳ lạ hơn nữa là trưởng ngục gọi anh là gia, thái độ cũng cực kỳ tôn kính. Phạm nhân đang ăn không để ý đến ông ta, tiếp tục nhấp một ngụm rượu, đến giờ vẫn chưa… Chương 794Mặc dù diện tích cửa hàng lớn nhưng bởi Trần Đức liên tiếp mở ra ba viên phỉ thúy trị giá ba triệu tệ nên hầu hết mọi người đều để mắt đến anh, cũng biết được khối đá này anh thực sự đã được chủ tiệm tặng lại.Thế nhưng, không ai nghĩ rằng anh sẽ dám đứng ra!Đó thế nhưng là nhà họ Thành, là Thành Bá Đạo!Không lẽ anh ta không biết sao?Chủ tiệm đứng ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc, biểu cảm cũng trở nên cứng ngắc đờ đẫn, ông ta vốn còn tưởng rằng Trần Đức sẽ không dám đứng ra nói chuyện, chẳng qua đợi Thành Bá Đạo rời sẽ bồi thường một chút cho anh.Không ngờ đối phương lại trực tiếp đứng ra, ngăn cản ông ta tặng khối đá này!“Ông chủ, làm kinh doanh phải đề cao chữ ‘tín’, đã nói là tặng cho tôi thì phải tặng cho tôi, ông nói xem có đúng không?”, không đợi chủ tiệm mập trả lời, Trần Đức đã truy hỏi.Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người anh.Người thanh niên này không cần mạng nữa sao?Sao lại dám giành giật đồ với Thành Bá Đạo thế?“Tôi, tôi hối hận rồi!”, chủ tiệm mập cắn răng nghiến lợi đáp: “Thứ này vốn là của tôi, bây giờ tôi không tặng nó cho cậu nữa, cậu không xứng với khối đá này, tôi muốn tặng lại nó cho anh Thành đây, tặng lại cho nhà họ Thành!”Đôi mắt nhỏ của ông ta chớp động, sự hòa nhã vui tươi trước kia cũng theo đó biến mất vô tăm: “So với anh Thành, cậu được tính là cái thá gì, thứ ông ấy muốn cậu cũng muốn nhúng tràm?”Trần Đức bật cười.Thực sự là quá chân thật rồi!Thứ vốn định tặng cho anh hiện tại lại biến thành anh không xứng đáng để sở hữu, không thể tranh giành quyền lợi.Thật hài hước.Sau thời gian vài nhịp thở, Trần Đức mới mở lời: “Tôi nói lại một lần nữa, vừa rồi ông đã tặng nó lại cho tôi, tiền tôi cũng đã thanh toán, do đó… hiện tại nó đã thuộc về tôi, ông không có quyền xử trí nữa, tôi không phải là đang thương lượng với ông mà là thông báo cho ông biết!”“Ông hẳn là hiểu cái gì được gọi là thông báo chứ?”Trần Đức bình tĩnh nói đạo lý, nhưng cũng không hề khách sáo.Anh không thể bỏ qua khối linh thạch này, càng không thể chắp tay dâng tặng cho người khác!Trong chớp mắt hầu như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào anh, tất cả đều nhao nhao cảm thán sự can đảm, cuồng vọng, vô tri… của anh.Trước mặt Thành Bá Đạo phát ngôn ra những câu này không phải là đang tuyên bố đánh vào mặt lão ta sao?Không nể mặt Thành Bá Đạo còn có thể sống đến ngày mai sao?Ánh mắt của chủ tiệm béo đã vặn vẹo xen lẫn bổn chồn đến cực điểm, ông ta lo sợ Thành Bá Đạo bên cạnh sẽ mất kiên nhẫn mà g**t ch*t bản thân: “Cậu…”“Ông chủ, kinh doanh quả thực phải giữ uy tín”, chủ tiệm đang định nói gì đó thì đột nhiên, Thành Bá Đạo đã ngắt lời ông ta với giọng điệu bỡn cợt: “Nếu đã tặng cho cậu ta rồi thì tất nhiên đồ là của cậu ta, ông nói có đúng không?”